Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 134: Chương 134: Mau xem, có tình huống!




Edit & Dịch: Emily Ton.

Không có độc!

Kết quả rà quét không có độc!

Hàn Vân Tịch hít một hơi khí lạnh, ngơ ngẩn nhìn lá trà, trong lúc nhất thời sau lưng đều đã ướt đẫm mồ hôi.

Không có độc!

Thật sự không có độc!

Vì sao?

Ở đây, không ai biết được nàng vừa làm gì, chỉ thấy nàng chằm chằm nhìn xem lá trà, sắc mặt không tốt lắm. Lý thị lập tức gây khó dễ, “Vương Phi nương nương, ngươi sẽ bắt đầu nghiệm độc sao?”

Hàn Vân Tịch ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đáy mắt Lý thị hiện lên một sự trào phúng, rõ ràng cố ý lộ ra cho nàng nhìn thấy. Lý thị, nhất định chính là hung phạm, nhưng lá trà này...

“Vương Phi nương nương, ngươi nhanh chóng nghiệm độc đi!” Hàn Nhược Tuyết cũng thúc giục.

Mục Lưu Nguyệt không có sự nhẫn nại tốt như vậy, lạnh lùng nói, “Hàn Vân Tịch, ngươi hãy nói đi! Vì sao ngươi lại không nói gì như thế? Ngươi nói dễ nghe như vậy, ngươi thật sự muốn nghiệm độc, sao bỗng nhiên héo đi như vậy? Ngươi đang muốn hù dọa chơi người hay sao? Đừng tưởng rằng ngươi là Tần Vương phi thì ghê gớm lắm! Ta nói cho ngươi biết, nếu hôm nay ngươi không nghiệm ra cái gì, bổn tiểu thư sẽ lập tức đi tìm Thái hậu nương nương, buộc tội ngươi vu hãm người khác!”

Vừa nghe đến bốn chữ “Thái Hậu nương nương”, Nghi thái phi cảm thấy cả người đều trở nên không tốt, mất bình tĩnh, tức giận nói, “Hàn Vân Tịch, có chuyện gì với ngươi vậy? Rốt cuộc ngươi nghiệm hay không nghiệm?”

Hàn Vân Tịch nhìn các nàng, cau mày, Mục Thanh Võ và Sở Tây Phong một bên gấp đến nỗi giống như kiến bò trên chảo nóng. Mặc dù không biết Vương Phi nương nương vừa rồi đã làm gì, nhưng nhìn thấy biểu tình của Vương Phi nương nương, phỏng chừng cũng biết lá trà này không hề có độc.

Ai nha, sớm đã nói rồi, vì sao nàng cố tình vẫn không tin? Hiện tại phải làm sao bây giờ? Hiện tại đã cưỡi lên lưng cọp khó xuống!

Đột nhiên, trong đám đông có người hô to, “Thỉnh Vương Phi nương nương nghiệm độc, chớ oan uổng người tốt!”

Ngay sau đó, không ít người đón ý nói hùa, một đám cùng kêu lên, “Thỉnh Vương Phi nương nương nghiệm độc, chớ oan uổng người tốt!”

Không thể nghi ngờ, Hàn Vân Tịch đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nàng cắn chặt hàm răng. Tất cả mọi người cho rằng nàng không còn lựa chọn nào khác, nhưng ai biết, chỉ một lát sau, nàng đã lạnh giọng hạ lệnh, “Người tới, mang nước nóng lên đây, ngâm lá trà này vào, bổn Vương phi hiện tại sẽ nghiệm độc cho mọi người nhìn xem!”

Rà quét không ra độc tố, có khả năng không có độc, tuy nhiên, còn có một khả năng khác, đó chính là thủ đoạn hạ độc của Lý thị quá xảo quyệt, ngay cả tầng sâu của hệ thống giải độc cũng không thể rà quét ra.

Nàng mơ hồ nhớ rõ mình đã từng gặp qua một biện pháp khác để thử Vạn Xà độc ở trong sách cổ, cho dù phân lượng Vạn Xà độc bao nhiêu đều có thể lập tức bị thí nghiệm ra.

Vạn Xà độc không tồn tại trong thời hiện đại, vì thế nàng chưa từng thực nghiệm qua phương pháp này, cũng không biết rốt cuộc có hiệu quả hay không. Tuy nhiên, lúc này, nàng cũng không rảnh lo nhiều như vậy. Đây là biện pháp duy nhất của nàng, nàng chỉ có thể căng da đầu thử nó.

Nếu đã chiến đấu không buông tay, vậy thì dứt khoát làm đi.

Theo quan điểm của người bình thường, pha trà nghiệm độc, đơn giản là tìm một người nào đó tới uống trà thử độc. Đó là một biện pháp rất đơn giản, chỉ cần thử một lần là ra kết quả. Vì thế, tất cả mọi người đều bắt đầu khẩn trương.

Tuy nhiên, trong lòng Lý thị lại cười lạnh, bà ta đương nhiên biết Hàn Vân Tịch sẽ không ngốc đến nỗi dùng biện pháp đơn giản nhất là uống trà thử độc.

Nàng đã cứu Mục Thanh Võ, nên hẳn biết rằng, Vạn Xà độc một khi tiến vào cơ thể người, sẽ không bộc phát trong cơ thể mà là tích lũy cho tới mấy năm sau.

Bà ta nghĩ, Hàn Vân Tịch muốn pha trà, có thể là có vũ khí bí mật nào đó, giống như châm thử độc rất lợi hại, hoặc đá thử độc hay vật nào đó tương tự.

Miễn là độc tính không xâm nhập vào cơ thể người, cho dù là một lượng nhỏ, cũng vẫn có thể bị những công cụ thử độc đó thí nghiệm ra. Tuy nhiên, cách bà ta hạ độc không giống như thế.

Ngay cả đá thử độc lợi hại nhất thiên hạ, cũng không có cách nào thí nghiện ra Vạn Xà độc mà bà ta đã hạ.

Bên môi Lý thị nổi lên một nụ cười khinh thường, kiên nhẫn chờ đợi.

Rất nhanh, người hầu đã đưa tới nước nóng cùng với khay trà, nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch lại nói, “Không cần chén trà, lấy một cái bát lớn tới đây!.”

Bát lớn!

Nàng muốn làm gì?

Mọi người cũng đều rất khó hiểu, nụ cười châm chọc bên môi Lý thị càng thêm đậm. Nàng lên mặt đổi chén pha trà, không phải là đang hy vọng có thể ngâm ra được nhiều phân lượng độc tố hơn đi? Thật sự là ngu xuẩn cực điểm.

Có vẻ như, không chỉ chủ thượng đã đánh giá nha đầu này quá cao, ngay cả bà ta cũng đánh giá nàng quá cao.

Người hầu lập tức đổi lấy bát lớn, rất nhanh đã ngâm được một bát nước trà lớn, sau đó chuyển qua và đặt ở trên bàn nhỏ.

Mọi người đều nhìn qua, chờ xem bước tiếp theo Hàn Vân Tịch sẽ làm như thế nào. Nàng sẽ tìm người uống trà thử độc, hay là dùng đá nghiệm độc nào đó để thử độc.

Nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch lại nói, “Người tới, bắt một con cá vàng tới đây, nhất định phải đang sống!”

Nàng không cần người, cũng không cần công cụ thử độc, mà là dùng cá vàng?

Tuy nhiên, đạo lý thử độc cũng đều giống nhau, Lý thị vẫn bình tĩnh như cũ. Sức chống cự của cá vàng thấp hơn nhiều so với con người. Nhưng, cho dù như thế thì sao? Hàn Vân Tịch cũng sẽ thất vọng như cũ.

Rất nhanh, người hầu lập tức mang tới một con cá vàng đang tung tăng nhảy nhót. Trong khi đó, mọi người đều chờ mong đã lâu, gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy kết quả.

Hàn Vân Tịch tiếp nhận cá vàng, đi đến phía trước bát nước trà, hít một hơi thật sâu.

Nàng biết, giờ này khắc này tất cả mọi người đều rất khẩn trương, tuy nhiên, nàng chính là người khẩn trương nhất so với bất luận kẻ nào.

Những gì được ghi lại trên sách cổ rốt cuộc là thật hay giả, rốt cuộc có hiệu quả hay không? Vận mệnh của nàng sẽ như thế nào, chỉ dựa vào một hành động tại đây, buông con cá này xuống, hết thảy sẽ có được kết luận cuối cùng.

Cũng không biết là do con cá trong tay giãy giụa quá mạnh, hay là tay nàng đang run. Nàng nhất thời không khống chế được, hạ thấp tay xuống, quyết tâm thả con cá vào trong nước trà.

Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt đều hội tụ lại đây, ngay cả Hàn Vân Tịch cũng cúi đầu nhìn. Chỉ thấy con cá một khi có chút nước lập tức nhảy lên tán loạn. Đồng thời, nàng cũng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình ở trong nước trà, khuôn mặt đã trở nên trắng bệch.

Con cá, đang bơi lội.

Nó sẽ trúng độc và chết hay sao?

Mọi người đều nhìn không chớp mắt, ngay cả Mục Thanh Võ và Sở Tây Phong nhất thời cũng quên đề phòng Lý thị, khẩn trương nhìn qua. Nghi thái phi cũng đi tới gần hơn, chằm chằm nhìn xem.

Trái tim của Hàn Vân Tịch đang đập như một cái trống, thịch thịch thịch, thịch thịch thịch, theo đường bơi lui tới của con cá. Tim nàng đập càng lúc càng nhanh, đến nỗi nàng có chút khó thở.

Thời gian trôi qua từng chút một. Con cá khi thì bơi lội, khi thì yên lặng, hết thảy đều rất bình thường.

Nụ cười châm chọc dần dần nổi lên bên môi Lý thị, “Vương Phi nương nương, ngươi muốn nghiệm tới khi nào mới kết thúc đây?”

“Chắc là sẽ nghiệm đến khi bình minh, đúng không? Ha ha.” Mục Lưu Nguyệt cũng cười. Đã lâu như vậy, nếu như có độc, cá vàng sớm đã chết. Lá trà căn bản không có độc, Hàn Vân Tịch đã nói một lời nói dối rất lớn.

“Ai nha, đây là nước trà. Nếu chúng ta tiếp tục nghiệm độc đến tận ngày mai, cá vàng chưa chắc có thể sống được.” Hàn Nhược Tuyết giống như trút được gánh nặng, cười nhắc nhở. Nước trà rốt cuộc không phải là nước sạch. Một con cá vàng chỉ có thể sống ở trong nước trà khoảng 2-3 canh giờ (4-6 tiếng), sau đó sẽ chết theo lẽ tự nhiên.

Hàn Vân Tịch nghiến răng, không để ý tới các nàng, nàng vẫn chằm chằm nhìn xem cá vàng. Nàng không hề phát hiện ra, trên trán mình sớm đã thấm ra một tảng mồ hôi rất lớn.

Thời gian nửa chén trà nhỏ trôi qua rất nhanh, nhưng cá vàng vẫn sống. Chẳng lẽ những gì ghi lại trên sách cổ là giả? Chẳng lẽ hôm nay nàng chú định sẽ thua tại trong tay nữ nhân này?

“Hàn Vân Tịch, ngươi nên công bố kết quả nghiệm độc đi!” Nghi thái phi lạnh giọng nhắc nhở, gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy Hàn Vân Tịch thực hiện việc đánh cuộc.

Hàn Vân Tịch vẫn cúi đầu, không trả lời.

Mục Lưu Nguyệt bắt đầu cười rộ, “Ai nha, bất quá chỉ là một vụ đánh cuộc mà thôi. Đã dám đánh cuộc thì cũng dám chịu thua. Ngươi kéo dài thời gian như vậy, quả là không thú vị chút nào!”

“Hàn Vân Tịch, ngươi có nghe mệnh lệnh của bổn cung hay không?” Nghi thái phi lạnh giọng, không muốn lãng phí thời gian.

Cá vàng đang vui sướng bơi lội ở trong nước trà như vậy, Hàn Vân Tịch nhìn nhìn, rốt cuộc nhắm hai mắt lại. Dần dần, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.

Mọi người nhìn thấy thế, vô cùng vui sướng khi người gặp họa, châm chọc một mảnh.

Nhưng...

Đột nhiên, bỗng nghe thấy Sở Tây Phong kêu lên sợ hãi, “Có tình huống, Vương Phi nương nương, mau xem, có tình huống!”

Có tình huống!

Hàn Vân Tịch đột nhiên trợn mắt, cúi đầu. Chỉ thấy cá vàng vẫn còn đang bơi lội, nhưng dường như có chút cảm giác mất cân bằng, rất nhiều lần đều nghiêng qua một bên.

Hiện tượng này, không thể nghi ngờ chính là dấu hiệu lật bụng và chết!

Trái tim Hàn Vân Tịch kinh hoàng đập mạnh thịch thịch thịch khó ức chế, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nàng kích động che ngực mình lại, không dám chớp mắt, gắt gao chằm chằm nhìn xem cá vàng. Trong lúc này, mọi người cũng đều khiếp sợ vô cùng, sôi nổi nhìn qua một lần nữa. Ngay cả Lý thị tự tin tràn đầy cũng đã hoảng sợ, không thể tưởng tượng nhìn qua, liên tục lắc đầu.

Tại sao lại như vậy? Không thể tin được, không thể tin. Cá vàng sẽ không chết, sẽ không!

Tuy nhiên, rất nhanh, cá vàng đã ngừng bơi lội, trôi nổi ở trong nước, một lần lại một lần lật nghiêng, giống như đang giãy giụa chiến đấu lần cuối với tử thần. Đáng tiếc, không quá vài lần, nó lập tức hoàn toàn đảo ngược, bụng trắng nhô ra khỏi mặt nước. Ngay sau đó, những chấm đen nhỏ xíu xuất hiện trên bụng trắng, dần dần càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc. Chỉ một lát sau, toàn bộ bụng cá đã biến thành màu đen.

Thiên a!

Trong lúc nhất thời, tất cả quần chúng đều hít vào một hơi khí lạnh. Cá vàng đã chết, lại còn biến thành màu đen. Đây chính là trúng độc!

Kết quả này, Hàn Vân Tịch cũng quá ngoài ý muốn. Phải biết rằng, nàng thật sự không xác định có thể thành công hay không. Hơn nữa, vừa rồi thật sự nàng đã bị dọa sợ.

Giờ này khắc này, trái tim nàng vẫn đang kinh hoàng, thật lâu không cách nào bình tĩnh lại.

Đương nhiên, nàng sẽ không quên mất chính sự, một khi độc tính đã hiện ra, muốn kiểm nghiệm xem rốt cuộc là độc gì sẽ rất dễ dàng. Nàng vội vàng lấy kim châm ra, thu thập vết máu ở trên bụng cá.

“Ai tới kiểm tra xem, đây là độc gì?” Hàn Vân Tịch lớn tiếng hỏi.

Trong đám người lập tức có người đáp lại, “Ta tới!”

Một lão giả đi tới, nghiêm túc nhìn nhìn bụng cá vàng, lại dùng ngón tay chạm vào máu độc, sau khi ngửi một lúc, khẳng định nói, “Đây là độc rắn, một sự kết hợp của nhiều độc rắn với nhau, được gọi là Vạn Xà độc”

Đúng là cao thủ trong dân gian!

Hàn Vân Tịch vui mừng, “Nói vậy, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy rõ ràng đi. Trà này có độc, chính là Vạn Xà độc mà thiếu tướng quân đã trúng!”

Lời này vừa ra, mọi người mới hồi phục từ trong chấn động, bắt đầu sôi nổi nghị luận.

“Thiên a, nếu như quanh năm suốt tháng đều uống, không phải một ngày kia sẽ giống như cá này hay sao?”

“Thật là đáng sợ, thủ đoạn này thật quá âm hiểm! Thật sự quá đáng giận!”

“Mẹ con Lý thị thật sự là hung thủ! Thật kinh khủng! Ta chưa từng nghĩ tới!”

.....

Kinh hô một mảnh, Lý thị đứng ở xa xa. Bà ta tự cho rằng độc thuật của mình cao minh, nhưng không bao giờ ngờ rằng, chỉ một con cá vàng tầm thường cũng có thể phá giải độc thuật của bà ta.

Bà ta tự hào nhất chính là kỹ năng hạ độc của mình, nhưng bây giờ, sự bình tĩnh của bà ta, tất cả đều hoàn toàn bị phá vỡ. Bà ta đã bị phủ định hoàn toàn. Tuy rằng không muốn tin tưởng, nhưng đối với kết quả này, bà ta không thể có lời nào để nói, không thể không phục.

Hàn Nhược Tuyết ngơ ngẩn nhìn cá vàng đã chết, trước sau không thể tin những gì tận mắt nhìn thấy. Lá trà có độc! Mẫu thân vẫn luôn lợi dụng nàng để hạ độc thiếu tướng quân.

“Nương... ngươi!”

Hàn Nhược Tuyết còn chưa kịp gây khó dễ với Lý thị, ai ngờ, Mục Lưu Nguyệt đã đột nhiên lao qua, đột nhiên nắm đầu tóc của Hàn Nhược Tuyết, “Tiện nhân, ngươi thật sự dám làm như thế? Mất công ta tin tưởng ngươi như vậy! Ngươi, tiện nhân này, ta muốn giết ngươi!”

Mục Lưu Nguyệt phẫn nộ đến nỗi giống như một con thú nhỏ, lao qua lập tức kéo giật tóc của Hàn Nhược Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.