Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 127: Chương 127: Đối chất, một đường tề tụ




Đám đông quanh mình vốn đang yên tĩnh, bỗng có người lập tức khe khẽ nói nhỏ. Hàn Vân Tịch xem hết thảy ở trong mắt, trong lòng cười lạnh. Xem như phép kích tướng của Mộ Dung Uyển Như rất tốt.

Được rồi, hôm nay nàng sẽ tương kế tựu kế.

Nghi thái phi còn chưa kịp mở miệng, Hàn Vân Tịch đã chủ động nói, “Mẫu phi, chuyện này cho dù ngài tin tưởng ta hay không cũng đều vô dụng, nhân gia đều nháo tới cổng lớn. Ta vốn đã đáp ứng đưa bọn họ đi gặp phụ thân ta, hiện tại lập tức đi thôi, nhân tiện hãy gọi những người khác của Hàn gia đi cùng.”

Ai cũng không nghĩ đến Hàn Vân Tịch sẽ quyết đoán như vậy, đặc biệt là Từ thị. Lúc trước, sau khi Hàn Vân Tịch nói mười ngày, bà ta đã không tin vào Hàn Vân Tịch, cảm thấy Hàn Vân Tịch bất quá chỉ đang muốn kéo dài thời gian. Hơn nữa, hôm qua cũng không thấy được người, bà ta càng thêm khẳng định, Hàn Vân Tịch đã nói dối.

Ai biết, hôm nay làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nàng ấy cư nhiên dám đi tới Đại Lý Tự.

Chẳng lẽ ở Đại Lý Tự, nàng ấy có biện pháp để áp sự tình đi xuống, đúng không?.

Từ phu nhân đã van xin phụ thân vài lần, nói với Đại Lý Tự khanh châm chước một chút, để bà ta lén gặp Hàn Tòng An trước một lần. Đại Lý Tự không hề đáp ứng, rõ ràng là do kiêng kị Hàn Vân Tịch.

Nghĩ đến điều này, Từ phu nhân cũng không dám khinh địch, vội vàng nói, “Thái phi nương nương, dân phụ cả gan, thỉnh ngài cùng đi một chuyến.”

“Như thế nào, ngươi còn lo lắng ta sẽ làm gì ngươi sao?” Hàn Vân Tịch khinh thường cười lạnh nói.

Từ phu nhân cũng không khách khí, nói vặn lại, “Tần Vương phi thậm chí có thể ngăn cản Hàn gia ta thăm tù, ở Đại Lý Tự, còn có cái gì mà không làm được?”

Mặc kệ Hàn Vân Tịch có đặc quyền lớn bao nhiêu ở Đại Lý Tự, chỉ cần thỉnh Nghi thái phi đi qua, Từ phu nhân không tin Hàn Vân Tịch còn có thể một tay che trời.

“Từ phu nhân, ngươi tốt nhất hãy nói chuyện khách khí một chút cho bổn Vương phi” Hàn Vân Tịch ra vẻ phẫn nộ.

Thấy thế, trong lòng Nghi thái phi nghĩ rằng nàng đang thiếu tự tin, lập tức gật đầu, đáp ứng, “Được, để chứng tỏ công chính, bổn cung sẽ theo các ngươi đi một chuyến.”

Vừa nghe lời này, quanh mình âm thanh trầm trồ khen ngợi lập tức nổi lên bốn phía.

“Thái phi nương nương, nhất định sẽ cho Hàn gia một kết quả hợp lý, Hàn gia không thể dừng lại ở trên tay người ngoài”

“Thái phi nương nương, tin tưởng ngài nhất định sẽ xử lý việc này theo lẽ công bằng, khiến Tần Vương phi đưa ra một lời giải thích”

“Đi, chúng ta sẽ chờ ở cửa Đại Lý Tự, chân tướng rất nhanh sẽ được tiết lộ. Không thể oan uổng người tốt, cũng không thể buông tha những kẻ bại hoại, những người không biết xấu hổ”

......

Những lời này, truyền đến từ những phương hướng khác nhau, nhằm để kích động đám đông, người nói chuyện đều ẩn nấp ở trong đám người, điều này chứng tỏ đã có người an bài tốt mọi sự.Bất cứ người nào cũng đều sẽ thét lên lo lắng, nhưng Hàn Vân Tịch lại không tức giận, không ai biết rằng nàng càng mong chờ chân tướng được công bố hơn cả Từ phu nhân.

Ngay sau đó Nghi thái phi ra lệnh chuẩn bị xe ngựa, cùng đi với Hàn Vân Tịch và Từ phu nhân tới thiên lao Đại Lý Tự.

.......Edit & Dịch: Emily Ton....

Nghi thái phi đích thân tới, Đại Lý Tự khanh Âu Dương đại nhân mới nhậm chức vội vàng tự mình ra cửa nghênh đón.

Nghe Nghi thái phi nói tới đây là vì sự tình Hàn gia, trong lòng Âu Dương đại nhân liền trở nên thấp thỏm. Một bên là Tần Vương phi có ân cứu mạng Thái tử, một bên là nữ nhi Từ thượng thư ân công của hắn. Hắn không nghĩ tới Từ phu nhân thật sự sẽ làm ầm ĩ sự tình lên, khiến hắn đều khó xử với cả hai bên.

Nghi thái phi chính là nhân vật cao quý, sao có thể tùy tiện đi vào phòng giam nơi thiên lao dơ bẩn.

Âu Dương đại nhân đưa các nàng đến công đường lớn của Đại Lý Tự, sau đó lệnh người hầu áp giải Hàn Tòng An đến đây.

Nghi thái phi cao cao tại thượng ngồi vào ghế chủ tọa. Âu Dương đại nhân ngồi ở bên sườn trái. Hàn Vân Tịch và Mộ Dung Uyển Như theo thứ tự ngồi ở phía bên phải. Từ phu nhân đứng một mình một người.

Hàn Tòng An còn chưa được áp tới đây, người Hàn gia vừa nghe tin đã chạy tới trước. Đại thiếu gia Hàn Ngọc Kỳ, tam phòng Tam di nương Lý thị cùng với nhị tiểu thư Hàn Nhược Tuyết. Ngoài ra còn có thất phòng Thất di nương và Hàn Vân Dật.

Sau khi hành lễ, Nghi thái phi cũng không ban ngồi, tất cả mọi người đều đứng về một bên. Thương thế trên mông Hàn Ngọc Kỳ đã khỏi, nhưng hắn vẫn mang bộ dáng quỳ quặc của con nhà có gia thế, tựa hồ định liệu trước đối sự tình hôm nay. Hắn vừa thối lui đến một bên, vừa thấp giọng thì thầm với Từ phu nhân, cũng không quên cho Hàn Vân Tịch một ánh mắt cảnh cáo.

Hàn Vân Tịch lười so đo cùng với não tàn, nàng nhìn về phía Thất di nương và tiểu Dật Nhi.

Hai mẹ con này rõ ràng chưa thấy qua trường hợp lớn như vậy, đặc biệt là Thất di nương, nhút nhát đứng ở phía sau cùng, nắm chặt tay Tiểu Dật Nhi, thân thể cuộn tròn giống như một tiểu tức phụ.

Nhóm người này, chỉ có mẹ con Tam di nương Lý thị là khéo léo nhất, không kiêu ngạo không siểm nịnh, an an tĩnh tĩnh cúi đầu hầu ở kia.

Hàn Vân Tịch bắt đầu âm thầm đánh giá Tam di nương Lý thị. Nàng nhớ lại nữ thích khách che mặt gọi là Thanh Y, cảm thấy cao thấp mập ốm đều không sai biệt nhiều, nhìn nhìn, càng thêm tin tưởng Lý thị chính là thích khách kia.

Đương nhiên, đó chỉ là trực giác mà không phải là chứng cứ, chỉ đành chờ sau khi kiểm tra ra vại lá trà, mới có thể bắt người.

Hàn Vân Tịch vừa cân nhắc, vừa tiếp tục bắt đầu đánh giá Nhị tiểu thư Hàn Nhược Tuyết. Hàn Nhược Tuyết vốn dĩ chính là người hiềm nghi quan trọng nhất, hiện giờ vại lá trà đã xuất hiện, khiến Hàn Vân Tịch không thể nghi ngờ càng thêm khẳng định, hạ độc chính là nàng ta.Vạn Xà độc hẳn là đều là từ trong tay vị Nhị tiểu thư này đưa đến trong tay Mục Lưu Nguyệt, sau đó được đưa vào Đại tướng quân phủ.

Chỉ là, Hàn Nhược Tuyết có hiểu biết về độc thuật sao? Có võ công sao? Nữ thích khách trẻ tuổi gọi là Hắc Sát thật ra không hề giống Hàn Nhược Tuyết chút nào.

Bên ngoài Tần Vương phủ vừa mới xảy ra động tĩnh lớn như vậy, Long Phi Dạ đều không ra tới. Hàn Vân Tịch đương nhiên cũng không trông cậy vào việc hắn sẽ giúp nàng. Nàng chỉ rất hiếu kì, hiện tại hắn đang làm gì đây?

Lúc này Sở Tây Phong hẳn là đã đưa báo cáo kiểm tra vại lá trà đến trên tay Long Phi Dạ, đúng không? Một khi xác định có độc, lại có Bích Lục là người làm chứng, tin tưởng rất nhanh là có thể bắt người.

Hiện giờ đang ở đế đô, ngay cả Thanh Y có thiên đại bản lĩnh, cũng đều khó thoát khỏi bàn tay Long Phi Dạ.

Hàn Vân Tịch rất muốn tìm ra chân tướng, bắt được hung phạm. Trong lòng nàng yên lặng chờ đợi Long Phi Dạ động thủ.

Đương nhiên, giờ này khắc này ở trên công đường Đại Lý Tự, Hàn Vân Tịch cũng sẽ không rút dây động rừng đối Tam di nương. Dù sao khoảng cách đến ngày đánh cuộc vẫn còn ba ngày, nàng có thể toàn tâm toàn ý giải quyết phiền toái trước mắt.

Từ thiên lao đến đại đường bên này có một khoảng cách, vì vậy mọi người đều phải chờ trong chốc lát.

Đối với tất cả mọi người, thời gian chờ đợi dường như chậm rãi trôi qua, một thất yên tĩnh.

Đột nhiên, Hàn Vân Tịch nhàn nhạt mở miệng, “Người tới, ban ngồi cho Thất thiếu gia Hàn gia.”

Lời này vừa ra, mọi người Hàn gia lập tức đều nhìn lại đây, tôi tớ một bên thực sự rất khó xử, lúng túng liếc mắt nhìn Nghi thái phi một cái, lại liếc mắt nhìn Âu Dương đại nhân một cái, không biết có nên đưa ghế ngồi hay không.

Rốt cuộc, Nghi thái phi có thân phận tối cao, nàng vừa rồi cũng không ban ngồi, hiện tại Tần Vương phi làm như vậy, không thỏa đáng đi.

Thấy Nghi thái phi không lên tiếng, Âu Dương đại nhân cũng lâm vào khó xử, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, vì thế, tôi tớ kia cũng không nhúc nhích.

“Âu Dương đại nhân, người nơi này của ngươi có giá không nhỏ nha, ngay cả bổn Vương phi sai bảo đều bất động sao?” Hàn Vân Tịch không vui hỏi.

Âu Dương đại nhân lại nhìn Nghi thái phi, nhưng Nghi thái phi vẫn bất động thanh sắc. Không còn lựa chọn nào khác, Âu Dương đại nhân chỉ có thể giận mắng tôi tớ kia, “Choáng váng sao? Không nghe thấy phân phó của Vương Phi nương nương hay sao? Còn không ban ngồi”

Chúng thần tôi tớ thực sự rất khó hầu hạ một lúc hai nhân vật có thẩm quyền, dọa ra một thân mồ hôi lạnh, không dám trì hoãn vội vàng đưa ghế dựa qua cho tiểu Dật Nhi.

Trong lòng tiểu Dật Nhi mừng thầm, tránh thoát khỏi tay mẫu thân, tiến lên một bước, ra dáng ra hình chắp tay thi lễ, “Tạ Nghi thái phi, Tạ Vương phi nương nương”

Lúc này, Nghi thái phi mới liếc liếc mắt qua đây một cái, cũng không để ý nhiều, uống một ít trà, rất có hứng thú lật xem cuốn thẩm phán trên án kỉ.

“Miễn lễ, ngồi đi.” Giọng nói của Hàn Vân Tịch trở nên dịu dàng. Tiểu Dật Nhi đã làm tốt lắm, vẫn chưa khiến nàng mất mặt.

Tiểu Dật Nhi thoải mái hào phóng ngồi xuống. Hàn gia người nhiều như vậy, chỉ duy nhất một mình nó ngồi. Hơn nữa, nó vẫn là tiểu bối thứ xuất, ở trong thế giới coi trọng bối phận cấp bậc này, đây không thể nghi ngờ là đang đánh vào mặt những người khác.

Hàn Ngọc Kỳ lập tức thấp giọng, “Mẫu thân, Hàn Vân Tịch có ý khinh người quá đáng, không phải ngươi nói Nghi thái phi đứng về phía chúng ta sao?”

Từ phu nhân cũng rất phẫn nộ, liên tục đưa mắt ra hiệu cho Mộ Dung Uyển Như, Mộ Dung Uyển Như lại trừng trở về, sau đó nhìn qua một bên. Nếu cứ tiếp tục đưa mắt đi mày lại như thế, nhất định sẽ bị người nhìn ra manh mối.

Mộ Dung Uyển Như cực kỳ không vui, nhưng không cách nào khiển trách, chỉ có thể theo ý của Từ phu nhân.

“Mẫu phi, sao có thể để tiểu hài tử ngồi xuống, ta thấy trưởng bối đều đang đứng, cũng nên được ban ngồi đúng không?” Mộ Dung Uyển Như nói.

Lúc này, Nghi thái phi mới lười biếng lười ngẩng đầu nhìn qua, nhưng chỉ lơ đãng quét mắt qua người Hàn gia một cái, không nói lời nào.

Nghi thái phi tới Đại Lý Tự, nhìn thì giống như tới chủ trì công đạo cho gia chủ Hàn gia, nhưng thật ra là tới vì Hàn Vân Tịch. Nàng chưa từng đặt người Hàn gia vào trong mắt chút nào. Từ khi người Hàn gia tiến vào đến nay, nàng thậm chí chưa từng để vào trong mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.