Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 57: Chương 57: Đấu Xà, Thực Lực Cường Đại




Xe ngựa to vững vàng yên ổn chạy như bay, không có chút xóc nảy nào, nếu không phải nghe được tiếng gió, Hàn Vân Tịch cũng không biết rằng xe ngựa chạy nhanh như vậy.

Trong xe ngựa chỉ có nàng và Long Phi Dạ, từ lúc nàng lên xe đến nay, Long Phi Dạ gần như chỉ nhìn nàng một lần mà thôi, cái gì cũng không nói mà chỉ nhắm mắt lại.

Hàn Vân Tịch trời sinh gan lớn, ngay cả trước mặt hoàng đế, nàng cũng dám tranh cãi, nhưng không hiểu sao, đối mặt với con người lạnh băng này, nàng vẫn có chút khiếp đảm.

Nàng vốn là muốn hỏi hắn sự tình về Xà Cốc, nhưng thấy hắn nhắm nghiền hai mắt, nàng đành thôi không hỏi nữa, bất tri bất giác, cẩn thận đánh giá hắn.

Gương mặt hắn giống như là được trời cao điêu khắc, mắt hẹp, mũi cao, môi mỏng, hoàn mỹ đến không thể chê vào đâu được.

Hàn Vân Tịch trước nay đều chưa từng nghĩ tới, trên thế giới này sẽ tồn tại nam nhân lạnh lùng như thế, mặc dù là thời điểm an tĩnh, toàn thân đều tản mát ra một cổ băng lạnh chống người ở xa ngàn dặm bên ngoài, làm người tự giác giữ xa khoảng cách.

Hắn từ nhỏ đã là như vậy hay sao? Đối với Nghi thái phi cũng lạnh nhạt như thế, đối tiên hoàng thì sao?

Trên thế giới này, đã có người nào từng nhìn thấy một mặt ấm áp của hắn, đã từng thấy qua khuôn mặt tươi cười của hắn hay chưa?

Băn khoăn về vấn đề này, nàng nhịn không được nghĩ, sẽ có thể xuất hiện một nữ tử hay không, có được hứa hẹn một đời của hắn, ba ngàn sủng ái?

Chỉ là, rất nhanh, Hàn Vân Tịch bật cười, nàng thật sự là suy nghĩ quá nhiều, nam nhân lạnh nhạt vô tình như thế, hắn sẽ có cảm tình sao?

Bỏ đi tạp niệm, Hàn Vân Tịch dời tầm mắt, lười biếng dựa vào một bên, nàng vẫn nên cân nhắc Xà Cốc là một nơi như thế nào đi.

Tổng cảm thấy gia hỏa này mang nàng ra ngoài, tràn ngập hương vị âm mưu đâu?

Lúc này, Long Phi Dạ chậm rãi mở mắt ra, nhìn Hàn Vân Tịch liếc mắt một cái, chỉ là, nhàn nhạt liếc mắt một cái mà thôi, liền lại nhắm mắt lại.

Xe ngựa đã đi suốt một đêm, hôm sau, Hàn Vân Tịch vừa mở mắt, lập tức đón nhận ánh mắt lạnh băng của Long Phi Dạ.

“A......”

Nàng hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy.

“Tỉnh?” Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.

“Ngươi đang làm gì?” Hàn Vân Tịch hung hăng hỏi, gia hỏa này dựa gần như vậy làm gì?

Long Phi Dạ đẩy ra, đáy mắt hiện lên một mạt chán ghét, “Muốn gọi ngươi tỉnh dậy.”

Ách......

Tốt thôi, Hàn Vân Tịch bình tĩnh lại, “Tới rồi sao? Xà Cốc là cái địa phương gì? Rất nhiều rắn độc hay sao? Cho nên ngươi dẫn ta cùng tới?”

Hàn Vân Tịch đêm qua nghĩ tới nghĩ lui, trừ bỏ nguyên nhân này, gia hỏa này không có lý do gì để mang nàng ra ngoài.

“Cũng chỉ có một con rắn độc, xà đan của nó là vật mà Cổ Thất Sát muốn nhất, lấy xà đan đi đổi huyết sinh đan, hắn nhất định sẽ đổi.” Long Phi Dạ giải thích nói.Nguyên lai a...... tốt thôi, gia hỏa này quả nhiên là vạn năng, điều này cũng có thể tìm hiểu được.

Có được tin tức này, muốn lấy được huyết sinh đan sẽ dễ dàng hơn nhiều, đương nhiên, việc này mấu chốt nằm ở chỗ nàng.

Lòng tự tin của Hàn Vân Tịch lại tăng thêm vài phần, rắn độc cái gì, là thứ mà nàng không sợ nhất.

“Đi thôi, đưa ta đi nhìn một cái xem nó là chủng loại rắn độc gì.”

Hàn Vân Tịch tràn đầy tự tin, nhảy xuống xe ngựa, đang muốn đi về phía trước, câu nói của Long Phi Dạ lại làm nàng líu lo dừng bước, “Là độc cự mãng.*”

*Độc cự mãng (毒巨蟒): trăn độc khổng lồ, rất lớn. (毒Độc trong độc dược; 巨cự: to, lớn, khổng lồ; 蟒mãng: trăn)

“Cái gì?”

Hàn Vân Tịch đột nhiên quay đầu lại nhìn, cau mày.

“Là độc cự mãng.” Long Phi Dạ nhẫn nại nói lại một lần nữa, nếu là rắn độc bình thường, hắn hẳn là sẽ không mang nàng tới, mang một nữ nhân lên đường, đủ loại phiền toái.

“Độc cự mãng......”

Hàn Vân Tịch lẩm bẩm tự nói, lần này là hoàn toàn chấn kinh rồi.

Phải biết rằng, mãng xà (trăn) là loại không có độc nha!

Những con rắn độc sẽ có những chiếc răng nanh có thể tiết ra học độc, nọc độc được phân bố đều trong thần kinh của chúng, dùng để tiêm vào trong cơ thể con mồi, chờ con mồi tử vong rồi sau đó cắn nuốt. Nhưng mà, mãng xà không có bản lĩnh tấn công bằng độc, công kích của chúng là dùng lực của sức mạnh đem con mồi cuốn lấy sau đó bóp chết, rồi mới cắn nuốt.

Mà nơi này mãng xà cư nhiên có độc, lại còn là cự mãng(trăn khổng lồ)?

Hàn Vân Tịch mê mang, nàng kiểm tra hệ thống giải độc một lần, một chút ghi lại cũng đều không có, không thể nghi ngờ, độc cự mãng này đối với nàng mà nói, là giống loài hoàn toàn mới.

Thấy vẻ mặt nàng tái nhợt, Long Phi Dạ hỏi, “Có vấn đề gì sao?”

“Xà này lớn bao nhiêu?” Hàn Vân Tịch hỏi.

“Ước chừng ba trượng (1 trượng=3.3m) , hơn nữa di chuyển rất nhanh, còn phun ra khí độc.” Long Phi Dạ đúng sự thật trả lời.

Theo hiểu biết của hắn, không ít người có chủ ý giết con độc cự mãng này, nhưng đến nay vẫn không có người nào có thể bắt được nó, người chết ở trong Xà Cốc cũng không ít.

Ba trượng, đó chính là mười mét nha, còn có thể di chuyển rất nhanh, có thể phun khí độc...... đây không phải là thành tinh hay sao?

Vừa nghe lời này, sắc mặt của Hàn Vân Tịch càng khó coi, nàng nhanh chóng quyết định, “Việc này ta trị không được, độc của độc cự mãng ta không giải được, ngươi hãy nghĩ biện pháp khác đi.”

Nàng tay không tấc sắt, nếu không giải được độc, đến khi tới gần độc cự mãng, không phải bị độc chết, thì chính là bị cuốn đi rồi bị bóp chết hay sao?”Vì sao?” Long Phi Dạ khó hiểu.

“Trên thế giới độc trong thiên thiên có vạn vạn loại, mà ta không phải là vạn năng.” Hàn Vân Tịch thoải mái hào phóng thừa nhận.

Long Phi Dạ cũng không muốn tự mình tới nơi này, nguyên lai còn tưởng rằng mang độc nữ tử Hàn Vân Tịch này tới, sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, cái này... hắn chần chừ.

Ai biết đúng ngay lúc này, con ngựa bên cạnh đột nhiên giơ móng trước lên, hí lên hoảng sợ.

“Không tốt!” Long Phi Dạ lạnh giọng, lời còn chưa dứt, chỉ thấy trong rừng phía bên phải đột nhiên bay vụt ra một cái đầu rắn thật lớn, phun ra một cổ khói độc.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Long Phi Dạ ôm lấy Hàn Vân Tịch, lập tức rút lui về phía hẻm núi, nhưng rất nhanh, một cái đuôi rắn khổng lồ giống như cây roi, hướng về phía chính diện bọn họ mà quất tới.

Long Phi Dạ không thể không lui tiếp, hướng trong sơn cốc mà đi, rất nhanh, toàn bộ thân thể độc cự mãng liền lộ ra tới, giống như một trường kiếm thật lớn, cấp tốc truy đuổi bọn họ.

Long Phi Dạ vừa cảnh giác động tĩnh quanh mình, vừa bay nhanh phía trước mà chạy.

Hàn Vân Tịch bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực, xem đến trợn mắt há hốc mồm, thời điểm nghe Long Phi Dạ nói, nàng còn không có cảm giác trực quan như vậy, hiện giờ vừa thấy, thật sự bị khiếp sợ.

Xà này, thật là khủng khiếp a!

Có vài lần, khói độc suýt nữa phun đến trên người, nhưng hệ thống giải độc của nàng đều không có nhắc nhở, lại một lần nữa chứng minh loại độc này rất xa lạ.

Nếu để Hàn Vân Tịch có đủ thời gian thu thập hàng mẫu trở về, nàng vẫn có thể nghiên cứu ra giải dược, chỉ tiếc, hiện tại một giây tánh mạng đều nằm giữa sự sống và cái chết!

Càng đi trong sơn cốc, cây cối càng thêm rậm rạp, kể từ đó, hệ số nguy hiểm của bọn họ càng lớn hơn nữa.

Long Phi Dạ vẫn luôn đi phía trước, tốc độ nhanh khủng bố, Hàn Vân Tịch nghĩ thầm, nếu vào sơn cốc, gia hỏa này hẳn là nên nhanh chóng nghĩ cách tìm một cửa ra khác để chạy ra khỏi sơn cốc đi.

Nhưng!

Đột nhiên, Long Phi Dạ đổi phương hướng, ôm Hàn Vân Tịch hướng về phía rừng cây bên phải chạy trốn.

“Ngươi không tính ra khỏi cốc hay sao?” Hàn Vân Tịch kinh hãi.

“Bổn vương tới là vì xà đan!” Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

So với độc cự mãng này, dược quỷ cốc Cổ Thất Sát càng khó đối phó hơn, hắn không có nhiều nhàn hạ thoải mái đi xin thuốc như vậy, nếu đã vào Xà Cốc, hắn tuyệt đối sẽ không tay không mà về.

Độc cự mãng tựa hồ cũng nghi ngờ hành động của Long Phi Dạ, nó ngừng lại một lát, lại ngay sau đó liền ẩn vào trong rừng câu rậm rạp.

Thấy thế, Hàn Vân Tịch không rảnh lo khuyên Long Phi Dạ, hô to, “Nó biến mất rồi.”

Long Phi Dạ nhanh chóng quyết định phi vọt lên, đồng thời cùng lúc khi hắn phi lên, độc cự mãng phóng đến đã không nhìn thấy bọn họ nữa, thật là mạo hiểm a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.