Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 85: Chương 85




Note: Các bạn copy không được cắt ảnh đã chèn, nếu không sau này mình sẽ ngừng public truyện “Vân Tịch Truyện”!

Lý do chèn ảnh: một số trang không thèm ghi nguồn và công sức mình đã bỏ ra edit và dịch cho các bạn đọc và cóp...

Kể cả những truyện khác, nếu các bạn cắt ảnh tớ cũng sẽ End luôn! Tớ cũng thích đi cóp của các bạn khác đọc cho nhanh, edit mệt oài ^_^...

Các bạn khác chờ xem phim thôi, sau chương này tạm dừng dịch, edit & public cho các bạn cóp.

Truyện sẽ vẫn được đăng tiếp trên diendanlequydon.

***

Hàn Vân Tịch vừa nghe Hàn Ngọc Kỳ nói, cũng không có gì bất ngờ, Từ phu nhân trong ngày nàng xuất giá, từng đối với kiệu hoa nói qua lời như vậy, còn có lời càng khó nghe hơn, càng kiêu ngạo hơn.

Những lời như, Hàn Vân Tịch nàng không thể trở thành phượng hoàng cho dù có bay lên đầu, tiện nha đầu chính là tiện nha đầu.

Những lời như, Hàn Vân Tịch nàng gả cho Tần Vương chính là cóc muốn ăn thịt thiên nga.

Những lời như, nếu đổi thành người khác, đã sớm đi đâm tường mà chết, cũng chỉ có nàng da mặt dày ba thước, mới dám bước lên kiệu hoa.

Tuy rằng, ngày ấy đi nhầm đường là Nghi thái phi giao đãi với hỉ bà, nhưng, Từ phu nhân cũng để hỉ bà dùng thủ đoạn chơi xấu cũng không ít, cho dù là hỉ phục, trang điểm hay là trang sức tất cả đều bị động tay chân, thậm chí còn cắt xén của hồi môn của nàng, khiến nàng khi xuất giá phải mang theo một cái rương quần áo cũ mà muội muội không cần.

Hết thảy này, Hàn Vân Tịch đều biết, hôm nay, nàng đã báo thù cho tiểu Dật Nhi, cũng là báo thù cho chính mình!

Thấy Hàn Ngọc Kỳ bất động, Hàn Vân Tịch lạnh lùng hạ lệnh, “Người tới, đem đại thiếu gia kéo ra ngoài cho ta, hung hăng mà đánh!”

Tuy rằng hạ nhân nàng mang đến chỉ có một mình tiểu Trầm Hương, nhưng, mấy giã sai vặt một bên của Hàn gia lại không người nào dám chậm trễ, vội vàng đi chuẩn bị, vài người kéo Hàn Ngọc Kỳ đi ra ngoài.

“Buông ta ra...... Buông ra!”

“Tần Vương phi, ta cầu xin ngươi, tha mạng a! Tha mạng a!”

“Ta sẽ không dám nữa, sẽ không dám nữa......”

....... Dịch: Emily Ton.....

Mặc kệ Hàn Ngọc Kỳ cầu xin như thế nào, Hàn Vân Tịch đều thờ ơ, hôm nay nếu đã đem sự tình nháo ra, nàng đơn giản liền đại nháo, khiến cho tất cả Hàn gia từ trên xuống dưới đều thấy rõ ràng, nàng là nữ nhi đã gả ra ngoài cũng không phải là dễ chọc.

Hàn Ngọc Kỳ bị mang ra ngoài, tất cả mọi người bên ngoài đều tự giác tránh ra, vây đầy hai bên trái phải.

Hàn Ngọc Kỳ bị đặt trên trường ghế, sao có thể an tâm nằm bò nha, lập tức muốn xuống dưới, thấy thế, Hàn Vân Tịch lạnh giọng, “Đem hắn cột vào trên ghế cho ta! Thật chặt!”

“Năm mươi lần, một chút đều không thể thiếu! Đánh cho ta!” Hàn Vân Tịch lạnh giọng hạ lệnh.

Tiếng nói vừa dứt, “Bang!” Nghiêm tử liền đánh, chỉ cần nghe tiếng vang này, liền biết không biết dùng sức thế nào.

“Dừng!” Hàn Vân Tịch mắt lạnh hướng gã sai vặt nhìn lại, “Như thế nào, đói bụng sao? Nếu không, để ngươi cũng ăn mấy bản tử?”

Gã sai vặt sợ hãi, không đợi Hàn Vân Tịch nhiều lời, lập tức nghiêm túc hung hăng hướng trên mông Hàn Ngọc Kỳ đánh tiếp, “Bang” một tiếng vang thật lớn vang lên!

Cùng lúc đó, Hàn Ngọc Kỳ cũng kêu to lên, “A......”

Vết xe đổ, một gã sai vặt khác nào dám chậm trễ, theo sát nghiêm tử hung hăng nện xuống.

“A......” Tiếng kêu của Hàn Ngọc Kỳ vô cùng thê thảm.

Năm mươi đại bản, một lần hạ xuống một lần hạ xuống, mỗi một lần hạ xuống đều rất nặng nề, mọi người quanh mình nhìn xem đến nỗi trái tim đang đập cũng theo đó mà nặng nề nhảy lên, Từ phu nhân che miệng, đỡ vách tường, như thế nào cũng không dám nhìn xem.

Trong viện yên tĩnh, trừ bỏ thanh âm của bản tử, cũng chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết “A a a” của Hàn Ngọc Kỳ, thật sự giống như đang giết heo.

Rốt cuộc, năm mươi đại bản, một lần một lần tất cả đều đánh xong, đôi tay của hai gã sai vặt đều đã tê rần, mông Hàn Ngọc Kỳ quả thực là huyết nhục mơ hồ, cảnh tượng kinh tâm, người đã sớm hôn mê.

Từ phu nhân lao qua, thấy thế, đau lòng suýt nữa ngất xỉu, vội vàng hô to, “Đại phu, người tới, truyền đại phu!”

Nàng nơi nào còn lo lắng đến chìa khoá nhà kho trên tay Hàn Vân Tịch, một bên sai người đem đại thiếu gia chạy nhanh về phòng, một bên thúc giục đại phu, cả người đều giống như điên.

Tất cả hạ nhân nhìn xem đều trợn tròn mắt, từ trước tới nay chưa từng thấy qua Từ phu nhân hoang mang lo sợ như thế.

Từ phu nhân cùng đại thiếu gia đi rồi, Hàn Vân Tịch mới nhìn về phía mọi người đang vây xem, vừa nhìn thấy, lập tức khiến tất cả mọi người đều cúi đầu, sôi nổi tự giác lui ra.

Tam di nương cùng nhị tiểu thư lập tức ẩn thân ở bên cạnh một cây đại thụ, không lộ diện cũng không rời đi......

Nhị tiểu thư Hàn Nhược Tuyết từ xa nhìn thấy khuôn mặt Hàn Vân Tịch, đáy mắt hiện lên một mạt ghen ghét, thấp giọng nói, “Mẫu thân, mặt nàng thật tốt a!”

Hàn Nhược Tuyết là nữ nhi xinh đẹp nhất Hàn gia, nhưng, hiện giờ sẹo độc trên mặt Hàn Vân Tịch không còn, nhan sắc trực tiếp áp đảo Hàn Nhược Tuyết. Trong ngày đại hôn, không ít người Hàn gia từng gặp qua mỹ mạo của Hàn Vân Tịch, đám hạ nhân đã sớm nghị luận thật lâu, Hàn Nhược Tuyết chưa từng thấy qua, cho nên trước sau vẫn không tin.

Nhưng hiện giờ nhìn thấy người thật, ngay chính nàng cũng đều không thể không thừa nhận.

“Bên ngoài truyền rằng nàng có thể giải độc, cứu thiếu tướng quân, theo ta thấy có thể là sự thật.” Lý thị nhàn nhạt nói, đáy mắt có chút bóng ma.

Nếu không phải như thế, Đại Lý Tự khanh Âu Dương đại nhân vì sao lại kiêng kị nàng như thế, nàng lại dựa vào cái gì mà dám mang thân phận Vương phi quay về nhà mẹ đẻ kiêu ngạo đây?

Lời này vừa ra, sắc mặt của Hàn Nhược Tuyết cũng phức tạp hẳn lên, chỉ là rất nhanh liền khôi phục, cười nói, “Mẫu thân, ngươi nói nàng trở về, không phải là tới giành đồ trong nhà kho chứ?”

Lý thị hừ lạnh, “Nữ nhi đã gả ra ngoài, liền tính nàng là hoàng hậu cũng không có tư cách này.”

Tuy rằng Lý thị sinh đã sinh hạ nữ nhi, nhưng cũng không thiếu tâm tư bồi dưỡng, luận về y thuật, chân chính đánh giá, một thế hệ người Hàn gia có thể xem như nhân tài kiệt xuất.

Nàng vẫn luôn tìm kiếm tuyển chọn người tốt cho nữ nhi của mình, tính toán chiêu hiền ở rể, kể từ đó, Hàn Nhược Tuyết sẽ có tư cách kế thừa vị trí gia chủ.

“Chìa khoá nhà kho như thế nào lại ở trên tay nàng? Ta nghĩ chắc chắn là nàng đã cướp lấy từ trong tay phụ thân, ngay cả nàng cũng có tâm tư này!” Hàn Nhược Tuyết oán hận nói.

Đáy mắt Lý thị lập loè ánh sáng phức tạp, nàng nhìn Hàn Vân Tịch hồi lâu, mới nói, “Tuyết Nhi, đã rất lâu rồi ngươi không đi bái phỏng Mục đại tiểu thư đúng không?”

Hàn Nhược Tuyết gật gật đầu, quan hệ giữa Hàn Nhược Tuyết cùng Mục Lưu Nguyệt, tuy rằng không thân mật như Mục Lưu Nguyệt cùng Trường Bình công chúa, như những người bạn thân nhất, nhưng cũng coi như so là tỷ muội tốt, Hàn Nhược Tuyết luôn đưa đưa một ít ngoạn ý nhỏ hiếm lạ cho Mục Lưu Nguyệt, mỗi lần đều khiến Mục Lưu Nguyệt chơi thật sự vui vẻ.

Đương nhiên, tất cả đều là Lý thị chỉ giáo nàng, Lý thị nói trèo lên Mục Lưu Nguyệt chẳng khác nào trèo lên Trường Bình công chúa, có Trường Bình công chúa làm hậu thuẫn, so với Lại bộ thượng thư của Từ thị còn mạnh hơn nhiều.

Lý thị dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn từ tay Hàn Nhược Tuyết đang túm chặt nàng chậm rãi di chuyển lên, dừng ở trên mặt Hàn Nhược Tuyết.

Thấy thế, Hàn Nhược Tuyết mới hậm hực buông tay, biết mẫu thân tức giận.

“Từ phu nhân còn chưa nóng nảy, ngươi gấp cái gì? Muốn kích động, cũng không nên là chúng ta kích động.” Giọng điệu của Lý thị vừa lạnh lại vừa nghiêm khắc.

Từ nhỏ đến lớn, mẫu thân đều lạnh băng như thế, Hàn Nhược Tuyết đã thành thói quen, nàng cúi đầu, “Vâng, nữ nhi minh bạch.”

Hậu thuẫn của Từ phu nhân rất mạnh, hơn nữa lần này Hàn Vân Tịch đã vì Hàn Vân Dật, đánh Hàn Ngọc Kỳ thành ra như vậy, dựa theo tính tình của Từ phu nhân, có thể tha cho Thất di nương, có thể không cùng tìm cách chống lại Hàn Vân Tịch hay sao?

Nếu nói Thất di nương Hách Liên Tuý Hương là ẩn nhẫn, như vậy Lý thị chính là một người thấp điệu nhất (đè nén dục vọng), nàng vĩnh viễn đều luôn thanh tỉnh nhàn nhã đứng xem người làm trò, ngồi chờ ngư ông đắc lợi.

Hai mẹ con Lý thị lặng yên không một tiếng động rời đi, Hàn Vân Tịch đã đem Thất di nương đi đến trong phòng, Dật Nhi vẫn còn hôn mê, Hàn Vân Tịch sờ sờ trán hắn, xác định không bởi vì miệng vết thương nhiễm trùng mà phát sốt, lúc này mới yên tâm.

“Tần Vương phi, hôm nay...... hôm nay nếu không có ngươi, ta cũng không biết......”

Thất di nương nhìn nhìn nhi tử an tĩnh trên giường, lại nhìn nhìn Hàn Vân Tịch, nghẹn ngào đến độ nói không nên lời.

Hàn Vân Tịch nhìn Thất di nương, trong lòng bất đắc dĩ, một mẫu thân gầy yếu ẩn nhẫn như thế, làm thế nào bảo hộ được Dật Nhi nha, sợ là muốn đứa nhỏ này tới bảo hộ mẫu thân đi.

Lần này nàng đã đem chìa khoá nhà kho ra, giáo huấn Hàn Ngọc Kỳ, ít nhất trong thời gian ngắn Từ phu nhân sẽ không dám động đến hai mẹ con này, nhưng, cũng chỉ là tạm thời mà thôi, chung quy không phải kế lâu dài.

Gia chủ mới của Hàn gia, chung quy là phải nâng đỡ lên nhanh một chút, mặc dù Dật Nhi tuổi còn nhỏ, có một thân phận gia chủ, đám người kia cũng không đến mức dám kiêu ngạo như vậy.

Chỉ tiếc, nàng cùng Mục Lưu Nguyệt đã có đánh cuộc trước, cũng không có thời gian cùng đám người này đấu trí đấu dũng, nếu nói là chủ ý của Hàn Tòng An, Hàn Tòng An đều đã bị giam, phỏng chừng Từ thị cùng Lý thị cũng sẽ không đáp ứng.

Hàn Vân Tịch ý bảo Thất di nương không cần nhiều lời, trước ngồi xuống, nàng cân nhắc một lát, liền nói, “Tiểu Trầm Hương, ngươi ở lại đây chiếu cố Thất thiếu gia.”

“Vâng, chủ tử yên tâm, có nô tỳ ở đây, nhất định sẽ không để người khác khi dễ Thất thiếu gia!” Tiểu Trầm Hương lập tức lĩnh mệnh, nha đầu này đã trở nên thông minh hơn.

Vừa nghe lời này, Thất di nương vui mừng khôn xiết, vội vàng đứng dậy muốn quỳ tạ, “Đa tạ Vương Phi nương nương, Dật Nhi có thể được Vương Phi nương nương chiếu cố, là phúc phận từ luyện ba đời của hắn!”

Hàn Vân Tịch tự mình giữ lưng nàng, nghiêm túc nói, “Thất di nương, chiếu cố thật tốt Dật Nhi, có đôi khi...... thời điểm cần cứng rắn cần thiết phải cứng rắn, Từ phu nhân cũng không phải là chính thất, Hàn Ngọc Kỳ tuy là đại thiếu gia, nhưng cũng là thứ xuất giống như Dật Nhi, không có gì phải sợ bọn họ. Sau này tiểu Trầm Hương sẽ ở nơi này, có sự việc gì cứ nói cùng nàng, minh bạch sao?”

Thất di nương kích động đến độ không biết nói gì cho tốt, liên tục gật đầu, nước mắt cơ hồ là thành chuỗi rơi xuống.

Hàn Vân Tịch lại giao đãi tiểu Trầm Hương một số sự tình, lúc này mới đi ra cửa, mắt thấy trời đã trở nên tối đen, nàng thậm chí còn chưa hoàn thành chính sự hôm nay của mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.