Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 226: Chương 226: Thiếu






Edit: susublue

Bàn Tử?

Mọi người thu hồi ánh mắt, rồi đồng loạt nhìn về phía nam tử anh tuấn kia.

Bởi vì hắn đứng sau Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y nên bị hào quang của họ che lấp, bây giờ mới có người phát hiện ra hắn.

Vừa rồi Hạ Nhân Nhân quả thật gọi hắn là Bàn Tử, bọn họ không nghe lầm đó chứ?

Người trước mắt mặc một bộ y phục màu xanh, dung mạo khí khái bất khuất tuấn lãng, dung mạo sắc nét như điêu khắc, thân hình cao lớn thon dài, vốn không thể đánh đồng với tên mập như quả cầu thịt kia được.

Mọi người sững sờ nhìn Vũ Bàn Tử chăm chú, ánh mắt thoáng ngu ngơ trong phút chốc...

"Ha ha." Vũ Bàn Tử xoa đầu, cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của mọi người thì có chút không thích ứng được: "E hèm, Nhân Nhân, ta đã tới trình diện rồi, có phải ra về được rồi đúng không?"

Dứt lời, Vũ Bàn Tử xoay người bỏ chạy, nhưng mà một bàn tay thon dài như ngọc duỗi ra, hung hăng xách hắn đến trước mặt.

"Bàn Tử, ngươi chạy cái gì mà chạy? Tới đây gặp cha ta đã."

Nói xong cũng không thèm để ý Vũ Bàn Tử đang giãy dụa, cưỡng ép hắn đến trước mặt Hạ Lâm Thiên đang ngây người, đắc ý nhíu mày: "Cha, ta nói không sai chứ? Vũ Bàn Tử thật sự đã giảm béo thành công."

Hừ, để xem sau này người còn gì để nói!

"Chuyện này, ngươi thật sự là Vũ Bàn Tử sao?" Hạ Lâm Thiên ngây người chớp mắt, không dám tin hỏi lại.

"Hạ... Hạ thúc thúc." Vũ Bàn Tử nuốt nước miếng, cẩn thận dè dặt nhìn Hạ Lâm Thiên một cái: "Cái này, tiểu chất quả thật là Vũ Bàn Tử, không biết mấy ngày nay Hạ thúc thúc có khỏe không?"

Mẹ nó! Vì sao bây giờ hắn lại có cảm giác giống như con rể đang gặp cha vợ vậy? Thua thiệt lớn, lần này thua thiệt lớn rồi!

"Mẹ kiếp, ngươi thật sự là Vũ Bàn Tử sao?"

Hạ Lâm Thiên phục hồi tinh thần lại, bàn tay đề nặng bờ vài Vũ Bàn Tử, khiến hắn đau đến mức nhe răng trợn mắt, dienxdafnllequysdoon nhưng vẫn không quên nặn ra nụ cười lấy lòng.

"Vũ Bàn Tử, mới mấy ngày không gặp mà ngươi đã gầy thành bộ dạng này rồi, không phải là cha ngươi bạc đãi ngươi đó chứ?" Hạ Lâm Thiên ngạc nhiên đánh giá Vũ Bàn Tử, càng nhìn càng cảm thấy quái dị, chẳng lẽ là...

Nghĩ đến lời nói mấy ngày nay Hạ Nhân Nhân nói với hắn thì đột nhiên ngẩn ra, liếc mắt nhìn về phía Dạ Nhược Ly.

Nếu nàng ta thật sự có thể luyện chế được đan dược này thì tất nhiên trình độ cũng rất bất phàm, trong tay lại càng có phương thuốc mà người thường không có được, dù như thế nào thì nữ tử này đều không đơn giản...

Tại mọi người sợ hãi than gian, Dạ Nhược Ly hòa Cung Vô Y sớm đã nhập tọa.

"Nhược Ly, miếng bánh ngọt này không tệ, nàng nếm thử đi."

Cung Vô Y không coi ai ra gì, cầm lấy một miếng bánh đậu xanh đưa cho nữ tử bên cạnh, mỉm cười nhìn nàng cắn hơn nửa miếng bánh rồi ăn hết nửa còn lại, khóe miệng còn mang đầy ý cười thỏa mãn.

Vốn dĩ Hạ Lâm Thiên còn muốn đi lên chào hỏi với Dạ Nhược Ly, nhưng nhìn thấy thế giới của hai người bọn họ không cho bất kỳ ai quấy rầy nên chỉ có thể tạm thời áp chế cảm giác gấp gáp trong lòng.

Đột nhiên Hạ Lâm Thiên kéo Vũ Bàn Tử kéo vào trong nhà, mà Vũ Bàn Tử lại chỉ có thể cẩn thận dè dặt đứng đợi bên cạnh, Lý Minh thấy cảnh tượng này thì khẽ run lên, cảm thấy có chút không ổn.

"Ha ha, Vũ công tử, chúc mừng chúc mừng."

Lý Minh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.