Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 84: Chương 84: Chương 3: Đan trưởng lão vô sỉ.




Chúng thú liên tiếp bước ra, mọi người đều ngừng thở, nhìn không chớp mắt những Huyền thú kia.

“Một, hai, ba, những người kia thu phục được 3 Huyền thú, một nén nhang có thể thu phục được chừng đó cũng có thể xem là tốt rồi.”

“Các người nhìn xem Quân Thiếu thành chủ đã thu phục được 7 Huyền thú, không hổ danh là Thiếu thành chủ Phong Hòa thành.”

“Nhưng Diệp gia Diệp Thu tiểu thư vẫn còn Huyền thú đang ra, chẳng lẽ quán quân lần này là Diệp Thu tiểu thư sao? Ngoại trừ nàng, có lẽ không còn ai nữa.”

“Không, không nhất định, ngươi xem 2 người kia…”

Men theo ánh mắt của người nói, mọi người đều phát hiện ngoại trừ Huyền thú của những người tham gia đã bước ra hết vẫn còn có Huyền thú của 2 người kia vẫn đang bước ra, tựa hồ như không dứt.

Hai tay Thánh Dạ chấp sau lưng, quanh thân tỏa ra khí tức lạnh lùng mà lại rất cường đại, con ngươi màu đen ánh lên tia hàn khí dày đặc, khuôn mặt tuấn mỹ từ đầu đến cuối cũng không chút biểu tình. Phảng phất như những người đứng ở đây không xứng để lọt vào tầm mắt y.

Đồng dạng Dạ Nhược Ly cũng chưa từng liếc mắt nhìn người khác, lúc này nàng áo trắng phiêu nhiên, phong hoa tuyết đại, mà khí tức quanh thân lại tương xứng với Thánh Dạ đứng bên cạnh.

Lại là người kia!

Đan trưởng lão nắm chặt tay, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu bọn hắn lại phá hỏng kế hoạch của lão thì…

Trong mắt ánh lên tia ngoan lệ, khóe môi Đan trưởng lão nở ra nụ cười nham hiểm.

Hành động của lão tự nhiên bị 4 vị trưởng lão nhìn thấy, lúc này trong lòng đã cảnh giác, bởi bọn họ đều biết Đan trưởng lão đang có quyền lực cùng uy vọng thì chuyện gì cũng dám làm.

“Đan trưởng lão,” Trương trưởng lão nhíu mày, ánh mắt nhìn Đan trưởng lão không rõ hàm ý: “Chúng ta đến đây vì muốn tuyển chọn nhân tài, nếu như 2 người kia có chuyện gì không may ta không thể không tìm Giới chủ một chuyến rồi, chắc hẳn Giới chủ cũng không cho phép ngài tự chủ trương.”

Khóe môi cười lạnh, Đan trưởng lão nhàn nhạt liếc nhìn Trương trưởng lão: “Ngươi yên tâm, ta sẽ có chừng mực.” Mặc dù nói thế nhưng trong lòng đã sớm ghi hận.

Quyền lực của lão mặc dù lớn nhưng vẫn kém Giới chủ một bậc, sự việc này chắc hẳn Giới chủ cũng biết được, cho dù là lão cũng không tránh được việc bị trừng phạt.

“Mười Huyền thú? Cái gì? Lại có người có thể thu phục được 10 Huyền thú?”

Thanh âm thán phục sợ hãi vang lên làm Đan trưởng lão hồi phục lại tâm trạng, cũng làm lão nhìn thấy 10 huyền thú sau lưng Dạ Nhược Ly, thần sắc không khỏi đại biến, trừng lớn hai mắt, không dám tin nói: “Cái này…Điều này sao có thể?”

Mười Huyền thú? Thiếu nữ trẻ tuổi này lại có thể chinh phục được 10 Huyền thú?

Bốn vị trưởng lão kia đều hai mắt nhìn nhau, trong mắt ánh lên tia kinh hỉ lẫn kích động.

Cho dù cuộc tỷ thí này không hạn chế, không nhất định phải dùng vũ lực, hấp dẫn cũng có công dụng như vậy, nhưng nếu có thể hấp dẫn được 10 Huyền thú thì năng lực của nàng cũng rất mạnh.

“Điều này không có khả năng!” Diệp Thu nắm chặt tay trắng như phấn, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận và không cam lòng: “Sao nàng ta có thể thu phục được 10 Huyền thú? Thực lực của nàng chỉ là Huyền sư cấp thấp căn bản không đủ để ra lệnh cho 10 Huyền thú.”

Cuộc tỷ thí này Diệp Thu chỉ thu phục được 9 Huyền thú nguyên nhân là do vận khí nàng ta quá kém, trùng hợp nàng ta lại gặp phải đầu bò bướng bỉnh kia. Thực lực của đầu bò cũng không kém, so với Diệp thu còn mạnh hơn nên nàng ta cũng chẳng thể thu phục được.

“Khục khục, đã có kết quả của cuộc tỷ thí,” Trương trưởng lão thu hồi lại tâm tình vui sướng, hắng giọng nói ra: “Cuộc tỷ thí lần này quán quân là Dạ Nhược Ly, Thành Dạ và Diệp Thu cùng chinh phục được 9 huyền thú nên đều là á quân, cuối cùng là Quân Huyền Lăng, sau đó ta sẽ đọc tên 20 người được vòng chung kết, chuẩn bị cho cuộc đấu tiếp theo…”

Ánh mắt Dạ Nhược Ly không tự chủ nhìn Thánh Dạ, lông mày có chút nhướng lên. Với thực lực của y không thể nào chỉ thu phục được 9 Huyền thú, xem ra y cố ý giấu thực lực.

Nàng đã có lòng cảm giác, người này là kình địch, nếu như ở đấu trường gặp phải quyết không thể buông tha, nếu không sẽ phải trả giá đắt…

Cuộc chung kết sẽ được cử hành vào 5 ngày sau, bất quá 20 người được tham gia vào chung kết cuối cùng cũng buông lỏng tâm tình, không còn lo lắng bị Thương Khung giới đào thải nữa.

Chỉ có 20 người chiến thắng này mới có thể vào Thương Khung giới, chung kết kia bất quá chỉ là thủ tục cần có mà thôi, dù sao thứ tự bao nhiêu cũng chỉ ảnh hưởng đến địa vị của bọn hắn khi vào Thương Khung giới mà thôi.

Vì muốn chúc mừng những người chiến thắng nên thành chủ tổ chức tiệc tối, mời những thế lực lớn ở Phong Hòa thành cùng 20 người kia tham gia.

Đương nhiên Dạ Nhược Ly cũng được mời…

Trong phủ thành chủ lúc này đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người đều hưng phấn vui vẻ, về phần những người thất bại dường như đã bị lãng quên…

“Ha ha, Nhược Ly, chúc mừng nàng.” Quân Huyền Lăng tươi cười bước đến bên cạnh Dạ Nhược Ly, vỗ nhẹ vai nàng, nói: “Cuộc chung kết kế tiếp chắc hẳn nàng sẽ là quán quân, thế nhưng ta lại cảm thấy rất cam lòng.” Trong ánh mắt đặc biệt chân thành.

Đối mặt với sự chúc phúc của Quân Huyền Lăng, Dạ Nhược Ly khiêm tốn cười cười: “Cuộc tỷ thí kia là ngọa hổ tàng long, ai là người thắng sau cùng còn chưa nói trước được.”

Ý Dạ Nhược Ly ám chỉ là Thánh Dạ, nhưng vào tai người khác lại thành một chuyện khác.

“Hừ, coi như ngươi tự hiểu mình.” Bỗng nhiên một thanh âm khinh thường vang lên, Dạ Nhược Ly và Quân Huyền Lăng đều quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thu đang hướng về phía 2 người, người vừa nói chính là tùy tùng sau lưng Diệp Thu.

Nhướng mày, Quân Huyền Lăng muốn đáp trả thì âm thanh cao ngạo của tên tùy tùng kia lại vang lên lần nữa: “Có một số người, bất quá vận khí chỉ hơi tốt một chút liên tục đứng đầu hai cuộc tỷ thí, nhưng không phải ở đâu vận khí cũng tốt như vậy, trận chung kết kia đều dựa vào thực lực bản thân, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi cũng muốn tranh ngôi quán quân? Ha ha, cái này đúng là chuyện cười, ta nói cho các ngươi biết quán quân lần này nhất định sẽ thuộc về Diệp Thu tiểu thư.”

Từ đầu đến cuối khuôn mặt của Diệp Thu vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt chưa từng liếc nhìn Dạ Nhược Ly, đoán chừng nàng ta chỉ nghĩ Dạ Nhược Ly chỉ được vẻ bề ngoài xinh đẹp không xứng nói chuyện với nàng ta, chỉ có Quân Huyền Lăng mới xứng để nàng ta mở miệng.

Cho dù như thế nào Dạ Nhược Ly cũng chỉ là một Huyền sư cấp thấp, thua kém nàng ta rất xa, thực lực chênh lệch như vậy không phải ngày một ngày hai là có thể đuổi kịp, chiến thắng hai trận trước chẳng qua là giẫm phải cứt chó mà thôi. ( nghe nói giẫm phải phân chó là hên =.=)

Với thực lực như vậy trong trận chung kết không thể nào có khả năng chiến thắng được, nói không chừng cũng là ngày giỗ của nàng. Lúc đó mọi người sẽ biết chiến thắng của nàng chẳng qua là vận khí tốt mà thôi.

“Con mẹ nó ngươi cho rằng mình là ai?” Khuôn mặt tuấn tú của Quân Huyền Lăng biến sắc, không thể nhịn được liền thô tục xông lên: “Ta nói cho các ngươi biết quán quân lần này nhất định là Nhược Ly, ta rất có lòng tin với nàng.”

“Chỉ bằng nàng? Ha ha, một phế vật Huyền sư cấp thấp cũng xứng để so sánh với Diệp Thu tiểu thư?”

“Phế vật?” Nắm chặt nắm đấm đánh vào mặt đối phương, như thế còn chưa đủ Quân Huyền Lăng hung hăng nhấc chân đạp lên, còn mắng: “Ta cho ngươi mắng phế vật, lão tử không đạp chết ngươi thì không phải Thiếu thành chủ Phong Hòa thành Quân Huyền Lăng.”

Khóe môi có chút co rút, Dạ Nhược Ly không ngờ Quân Huyền Lăng lại có lúc bạo phát như vậy.

Đừng nói đến Dạ Nhược Ly, những người có mặt ở đây đều không ngờ đường đường là thiếu thành chủ Phong Hòa thành lại đột nhiên gây khó dễ đối phương yếu hơn hắn rất nhiều.

“Lăng nhi, đã xảy ra chuyện gì?” Âm thanh uy nghiêm vang lên từ sau lưng Quân Huyền Lăng truyền tới.

Lúc này Quân Huyền Lăng mới thu chân, quay lại nhìn người mới tới, cung kính ôm quyền: “Phụ thân, không thể trách con, tên hỗn đản này dám mắng ta là phế vật!”

Ánh mắt lăng lệ ác liệt liếc nhìn thanh niên đang nằm trên mặt đất, rồi lại nhìn người đứng bên cạnh: “Diệp gia chủ, đây là đệ tử Diệp gia a? Ta còn nhớ rõ hắn chỉ là một Đại Huyền sư, mà con ta lần này cũng đứng thứ 3, lại là một thân Thiên Huyền sư, không nghĩ tới một Đại Huyền sư dám mắng Thiên Huyền sư là phế vật, đây có còn là đạo lý nữa không?”

“Không, không phải, rõ ràng là ta mắng…” Nam tử tựa hồ muốn tranh luận, nhưng Quân Huyền Lăng sao có thể để gã nói, trực tiếp đạp vào miệng gã, mọi người chỉ có thể nghe tiếng xương cốt giòn tan, thanh niên liền ngất đi.

“Hừ,” Diệp gia chủ phất tay áo, sắc mặt rõ ràng không được tốt: “Cho dù đệ tử Diệp gia có làm sai thì cũng có người trong gia tộc trừng phạt, không đến phiên thành chủ ngươi phải quản!”

Cười lạnh một tiếng, ánh mắt thành chủ càng ác liệt: “Đệ tử Diệp gia phải sai lầm ngươi tự nhiên muốn xử lý hắn, nhưng người hắn mắng lại là con ta, cách làm của Lăng nhi có gì không đúng?”

“Ai biết các ngươi có tật giật mình hay không, vì sao lúc nãy không để hắn nói hết lời?” Sắc mặt Diệp gia chủ lạnh lẽo, con ngươi đen bừng lên tia lửa giận.

“Có phải có tật giật mình hay không cũng phải xem lại người Diệp gia, nếu không phải bản thân xấu hổ vì sao Diệp gia Diệp Thu thấy chết không cứu?”

Tất cả mọi người đều không ngờ một yến tiệc vui vẻ lại biến thành trận chiến giằng co giữa hai thế lực lớn ở Phong Hòa thành.

“Diệp Thu, ngươi nói đã xảy ra chuyện gì?” Diệp gia chủ chuyển ánh mắt nhìn Diệp Thu, giọng điệu có chứa tức giận.

Lão tức giận đương nhiên không phải vì đệ tử Diệp gia bị đánh, dù sao người kia cũng là chi thứ, cho dù chết cũng không liên quan đến lão, điều lão tức giận là tên hỗn đản Quân Thiên Mặc này lại không để lại cho lão một chút mặt mũi, mà trước mặt lão Quân Huyền Lăng lại dám đánh đệ tử Diệp gia, cái này không phải là đánh vào mặt mũi lão sao?”

Hiển nhiên Diệp Thu bị câu hỏi vừa rồi của Diệp gia chủ làm ngây ngẩn cả người. Một chi thứ thôi cũng muốn nàng ta xuất thủ cứu sao? Người sùng bái nàng ta nhiều như vậy đâu chỉ có mình gã?

“Cha.” Cân nhắc xong xuôi, Diệp Thu mới chậm rãi mở miệng: “Vừa rồi Diệp Phong mắng chính là vị cô nương bên cạnh Thiếu thành chủ chứ không phải Thiếu thành chủ, Quân Thiếu thành chủ chỉ là xen vào việc của người khác.”

Nghe vậy, Diệp gia liếc mắt nhìn thành chủ, cười lạnh nói: “Quân thành chủ, ngươi nghe thấy chưa?”

“Đây chỉ là lời nói từ một phía của Diệp gia, sao có thể tin?” Thành chủ cười lạnh: “Diệp gia chủ, dùng người cũng không nên quá tin tưởng vào lời người khác nói như vậy.”

Cho dù đúng như lời nàng ta nói thì sao? Con của lão tất nhiên lão phải bao che cho chứ, cùng lắm chỉ là một phế vật Diệp gia thôi, đánh thì cứ đánh, có gì phải lo ngại?

“Diệp gia cố ý giữ hai người này, xem ra ta không thể không mời Đan trưởng lão đến làm chủ.” Diệp gia chủ nắm chặt tay, hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai mắt hung hăng trừng thành chủ.

“Được, bổn thành chủ chờ.” Nghe vậy, thành chủ lại cười lạnh, còn tỏ vẻ khinh thường: “Cho dù là Lăng nhi của ta hay vị cô nương này, nếu tiến vào Thương Khung giới thì chính là người Thương Khung giới, cho nên nếu vũ nhục người Thương Khung giới là phế vật, không thể không nói lá gan của các ngươi cũng thật to nha, đang chính là hoài nghi tiêu chuẩn tuyển chọn nhân tài của các vị trưởng lão?”

Lời này cũng thật ngoan độc làm sắc mặt Diệp gia chủ biến đổi hoàn toàn.

“Xem như ngươi lợi hại!” Diệp gia chủ hung hăng phất tay áo, thanh âm lạnh lùng: “Mọi người Diệp gia theo ta rời khỏi nơi đây."

Nói đến đó lão quay đầu lại, trừng mắt nhìn thành chủ: “Quân Thiên Mặc, ngươi chờ đó cho ta, sự sỉ nhục ngày hôm nay ta nhất định phải đòi lại gấp trăm ngàn lần.”

Nhìn bóng người Diệp gia rời đi, thành chủ cười lạnh, quay đầu lại cởi mở nói: “Chư vị vừa rồi để các vị chê cười rồi, mọi người đừng để ý, tiếp tục thưởng thức yến tiệc đi nào, ha ha…”

Lời thành chủ vừa xong, mọi người cũng thu hồi tầm mắt, rất nhanh lại ồn ào náo nhiệt tựa hồ như đám người Diệp gia rời đi hoàn toàn không ảnh hưởng đến.

Trong lúc đó Dạ Nhược Ly vẫn cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt đó lạnh như băng lại chứa thêm tia tìm tòi, nghiên cứu, mà lúc nàng nhìn lại lại không hề cảm nhận được ánh mắt đó nữa.

Nhưng Dạ Nhược ly vẫn có thể đoán được ánh mắt ấy từ đâu…

Tiệc tối rất nhanh tàn, mọi người trong Phong Hòa thành ai cũng mong chờ trận chung kết vào 5 ngày sau cuối cùng cũng đến.

Trời trong xanh, nắng ấm, không mây.

Trước lôi đài là quần chúng cùng người tham gia dự thi, bất quá hai đối tượng này bị một sợi dây thừng màu đỏ chia cách, để mọi người nhìn thấy có thể hiểu ngay.

Trên ghế trọng tài là bốn vị trưởng lão Thương Khung giới, lúc này lại có thần sắc khác nhau nhưng lại có điểm chung là ánh mắt đều nhìn về những người thi đấu.

“Hai lần trước Diệp Thu đều thua, cho dù thế nào thì trận chung kết này không thể thua được!” Nắm chặt quyền, ánh mắt Đan trưởng lão tập trung vào Diệp Thu, trong lòng thầm nhủ: “Ta đã truyền cho nàng ta chút ít huyền kỹ và pháp bảo, chắc chắn sẽ thắng ở cuộc tỷ thí này, cho dù là thiếu nữ Dạ Nhược Ly kia hay nam tử Thánh Dạ đó có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là Huyền sư cấp thấp và Huyền sư đỉnh phong mà thôi.”

Cuộc chung kết được phân làm mấy trận, mỗi trận đều quyết định bằng cách rút thăm, bây giờ trong lòng mọi người đều đang cầu nguyện đừng xui xẻo như vậy, ngay từ đầu đối thủ đã là Quân Huyền Lăng hay Diệp Thu.

Trương trưởng lão rút trong thùng gỗ ra một tờ giấy, nhìn lướt qua nói: “Quân Huyền Lăng, Lâm Mặc.”

Người bị gọi tên mặt xám hơn tro tàn, gã thật không ngờ bản thân mình lại xui xẻo như vậy.

Trận chiến này thắng thua đã sớm rõ ràng, Quân Huyền Lăng dùng 2, 3 cước đã đánh bại đối thủ, hăng hái đi tới trước mặt Dạ Nhược Ly: “Nhược Ly, cuộc tỷ thí này nếu như nàng cố gắng, ta tin tưởng vị trí quán quân sẽ thuộc về nàng.”

Cho dù Quân Huyền Lăng có hăng hái nhưng không hề có chút kiêu ngạo nào. Chỉ là nghe thấy lời hắn nói mọi người xung quanh đều xì mũi coi thường, chỉ có Thánh Dạ từ đầu đến cuối đều giữ thần sắc lạnh lùng, việc không liên quan đến mình rất ít làm y chấn động.

Cuộc tỷ thí phía sau, Dạ Nhược Ly không hề có hứng thú quan sát, chỉ là lúc Thánh Dạ xuất chiến nàng không khỏi nhìn một cái, trong đáy lòng đối với thanh niên này lại thêm vài phần kiêng kị.

“Kể tiếp, Dạ Nhược Ly và Chương Đĩnh.”

Người được gọi tên là một thanh niên, thần sắc vui vẻ bước lên.

“Xem ra lần này ta thắng dễ dàng rồi!” Hai trận trước nàng đều là quán quân bất quá chẳng qua là do vận khí tốt mà thôi, trừ phi đại lục này không có thực nếu không một Huyền sư cấp thấp sao có thể thắng được Huyền sư cao cấp như gã?

Ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên lôi đài, Chương Đĩnh cao ngạo nhìn Dạ Nhược Ly: “Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn nhận thua đi, miễn cho ở trước mặt mọi người mất hết mặt mũi, ha ha…”

“Nhận thua?” Dạ Nhược Ly cười nhẹ, khinh thường nói: “Ngươi có tư cách để ta nhận thua?”

Nàng…lời này nói làm quần chúng dậy sóng, mọi người nhìn nàng như nghe thấy một câu chuyện cười. Cuộc chiến này dựa vào thực lực, không hề dựa vào vận khí như hai trận trước, một Huyền sư cấp thấp có thể làm nên trò trống gì?

“Ha ha, ngươi muốn tìm cái chết, ta đây sẽ thỏa mãn cho ngươi.” Chương Đĩnh cười lớn hai tiếng, trong mắt có tia lãnh ý: “Đánh bại ngươi chắc hẳn Diệp Thu tiểu thư sẽ coi trọng ta thêm vài phần.”

Con ngươi đen hiện ra hàn ý, nàng quyết định không nói nhảm, một đường chân cong quét lên người Chương Đĩnh mà đánh. Cũng không đợi Chương Đĩnh định thần lại đã bị Dạ Nhược Ly đá bay ra ngoài, chật vật rơi xuống lôi đài.

Cho dù Dạ Nhược Ly đã áp chế thực lực thành Huyền sư cấp thấp nhưng đối phó với một Huyền sư cao cấp cũng là chuyện dễ dàng, tuy nhiên ai có thể ngờ một người bị người khác khinh thường lại chỉ dùng một chiêu đã đánh bại được đối phương?

Tất cả đều há mồm, sững sờ nhìn người trên lôi đài, bóng dáng màu trắng phong hoa tuyết đại.

Điều này sao có thể?

Chẳng lẽ thói đời thay đổi rồi sao? Một Địa Huyền sư cấp thấp có thể đánh bại Địa huyền sư cao cấp?

“Cái gì?” Hỏa trưởng lão vội vàng đứng lên, trừng to mắt, không thể tin được, nỉ non nói: “Đúng vậy, ta cảm nhận được thực lực của nàng là cấp thấp nhưng…không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ta.”

Ngoại trừ sắc mặt tái nhợt của Đan trưởng lão, mấy vị còn lại đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Nhân tài, đó là một nhân tài.” Chưa bao giờ khen ngợi người khác quá đáng, Trương trưởng lão lên tiếng, lúc này lão đặc biệt không hề keo kiệt khích lệ: “Không biết biểu hiện tiếp theo của nàng như thế nào? Ta thật mong chờ, ha ha.”

“Hừ.” Đan trưởng lão khinh thường hừ lạnh, nói: “Cho dù nàng có lợi hại như thế nào thì có thể đánh thắng được Diệp Thu sao? Đã không có thực lực thì nàng chính là một phế vật, cũng chỉ có ngươi mới gọi phế vật là nhân tài.”

Bốn vị trưởng lão cũng không để ý đến Đan trưởng lão, bởi vì ngày đó trở mặt nên bọn hắn cũng không quan tâm đến loại người này nữa.

Trong đám trưởng lão, Đan trưởng lão tài trí hơn người rõ ràng đã bị cô lập, lão tự cho rằng vì bản thân thu nhận được đồ đệ tốt nên bốn lão gia hỏa kia ghen tỵ, mà bọn hắn có ganh ghét cũng vô dụng, Diệp Thu đã bị lão định trước rồi.

Cuộc tỷ thí của Dạ Nhược Ly cũng là trận đấu cuối cùng, từ 20 người xuống còn 10 người.

Trận đấu vòng loại thứ 2 tiếp tục mở ra, cuộc chiến này Dạ Nhược Ly cũng không đụng phải Quân Huyền Lăng, Diệp Thu và Thánh Dạ, bốn người bọn họ tự nhiên sẽ được đặt vào hàng xuất sắc.

Hôm nay chỉ còn 5 người…

“Còn lại 5 người, ta muốn nói tiếng chúc mừng.” Trương trưởng lão vuốt ve chòm râu trắng, nhàn nhạt cười nói: “Kế tiếp, chính là xếp top 3, hy vọng các vị sẽ dùng toàn lực để cạnh tranh, xếp được top 3 trở lên sẽ được nhận một phần đại lễ của Thương Khung giới.”

Nghe vậy hô hấp của Quân Huyền Lăng và Diệp Thu đều tăng theo vài phần, chỉ có Dạ Nhược Ly và Thánh Dạ là không đổi sắc mặt.

“Trận đấu tiếp theo Dạ Nhược Ly và Diệp Thu.”

Thanh âm Trương trưởng lão vang lên, tiếng vọng khắp quảng trường…

“Là Diệp Thu tiểu thư, xem ra nữ tử Dạ Nhược Ly kia thua chắc rồi, phải biết thực lực của Diệp Thu tiểu thư đã đạt đến Thiên Huyền sư, chậc chậc, thiên phú bực này ở Phong Hòa thành đúng là cực hiếm thấy.”

“Đúng vậy, nói thật Dạ Nhược Ly kia cho dù là dung mạo khí chất đều đẹp hơn tốt hơn Diệp Thu tiểu thư, đáng tiếc Diệp Thu tiểu thư chính là người Diệp gia, lại là Thiên Huyền sư, nàng ta có thể thua sao?”

“Cuộc chiến này không cần nhìn cũng biết được thắng thua rõ ràng.”

Quân Huyền Lăng nhướng mày, nhìn đám người đang nghị luận khinh thường, vỗ nhẹ vai Dạ Nhược Ly: “Đi thôi Nhược Ly, ta tin tưởng nàng, có cảm giác nàng che giấu thực lực rất sâu.”

Mỉm cười, Dạ Nhược Ly cũng không nói nhiều, trực tiếp nhảy lên lôi đài.

Trong mắt Diệp Thu xoẹt qua tia mỉa mai, nàng ta cũng hướng về phía lôi đài nhảy lên, vững vàng đón gió. Khuôn mặt vẫn không chút biểu tình, nhưng giữa hàng lông mày lại lộ vẻ cao ngạo cùng đắc ý.

“Nha đầu Diệp gia quá mức khoe khoang rồi.” Lam trưởng lão lắc đầu, thở dài nói: “Nếu so sánh ta cảm thấy thích nữ tử Dạ Nhược Ly kia hơn.”

“Ngươi chính là không ăn được nho thì chê nho xanh.” Đan trưởng lão cười lạnh một tiếng, thanh âm lại thêm vài phần trào phúng: “Một phế vật sao có thể so sánh với Diệp Thu? Ánh mắt lão phu sao có thể chêch lệch như thế? Ngươi cứ chờ xem nàng tối đa chỉ tiếp được 3 chiêu, sau đó thua là chuyện không thể nghi ngờ, nói 3 chiêu là quá nể mặt nàng rồi.”

Lam trưởng lão nhíu mày, nhưng cũng không mở miệng giải thích. Nhưng trong mắt mắt lão lại chứa vẻ khinh thường, bộc lộ ra ngoài thể hiện tâm trạng.

“Hôm nay trên lôi đài này chính là nơi ngươi táng thân (chết)!” Sắc mặt Diệp Thu bất thiện nhìn Dạ Nhược Ly, đây là lần đầu tiên nàng ta mở miệng ra nói, tựa hồ như có thể được nói chuyện với nàng ta, thậm chí chết trong tay nàng ta cũng là một loại phúc khí của nàng.”

Bất kể là nàng hay nam tử Thánh Dạ kia, nếu gặp phải nàng ta đều chết không thể nghi ngờ! Nếu không phải bọn hắn vượt mặt nàng ta trong 2 cuộc thi vòng loại kia làm tổn thương lòng tự ái của nàng ta, nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn hắn!

Khuôn mặt tuấn tú của Quân Huyền Lăng biến sắc, hắn cảm nhận được Diệp Thu đang động sát ý.

Thánh Dạ nhìn hai bóng dáng trên lôi đài, ánh mắt lạnh lùng lại xoẹt qua ánh sáng mờ mịt, nhưng lại biến mất quá nhanh khiến người khác không thể nắm bắt được.

Ngay lúc này Diệp Thu xuất thủ…

Ngân kiếm (kiếm bạc) lập lòe, thiên biến vạn hóa, phảng phất như xung quanh có vô số ảo ảnh, làm người nhìn phải hoa mắt.

Môi nàng ta dương lên cười lạnh, giống như sắp nhìn thấy cảnh một thân áo trắng Dạ Nhược Ly đang nằm trên đống máu, bất quá nàng ta cũng chưa hết hận, phải đâm nàng thêm 100 lỗ thủng mới có thể làm tiêu tan nỗi hận bị cướp đi ánh hào quang của nàng ta.

Đối mặt với đường kiếm ảo diệu kia, thần sắc Dạ Nhược Ly vẫn lãm đạm như cũ, đón gió mà đứng, áo trắng tung bay, một thân tao nhã.

“Chẳng lẽ nàng bị dọa sợ đến choáng váng? Tại sao không cử động? Đoán chừng Thiên Huyền sư xuống chiêu làm nàng không thở nổi?”

“Ta xem hình như không phải vậy, nét mặt nàng rất đạm mạc, thật giống như không để Diệp Thu tiểu thư vào mắt.”

“Không để Diệp Thu tiểu thư vào mắt? Điều này sao có thể? Diệp Thu chính là Thiên Huyền sư đó nha, mặc dù nàng có thể đánh bại được cấp bậc lớn hơn nhưng nếu có thể đánh bại luôn cả Thiên Huyền sư thì vượt cấp bậc cũng quá lớn a?”

Mọi người đều lắc đầu, hiển nhiên không tin vào lời người kia vừa nói, chỉ có Quân Huyền Lăng đi cùng nàng từ vòng loại đến đây mới nhìn thấy được nàng không đơn giản như bề ngoài.

“Đi chết đi!” Trong mắt Diệp Thu đầy hàn quang, trên người toát ra sát sơ dày đặc.

“Đan trưởng lão, ngươi dạy nàng ta Huyền Vân kiếm pháp?” Sắc mặt Trương trưởng lão biến đổi, vội vàng đứng lên: “Nhanh, mau ngăn cản nàng ta lại, đây đều là nhân tài tuyển chọn cho Thương Khung giới, không thể để bọn họ xảy ra chuyện được.”

Đan trưởng lão liếc nhìn Trương trưởng lão, khinh thường cười lạnh: “Nếu nàng có chết cũng nên trách nàng tài nghệ không bằng người, phế vật như vậy Thương Khung giới cần sao?” Vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào cử động của 4 vị trưởng lão, lão nhất định phải ngăn cản đám gia hỏa này cứu viện.

Dạ Nhược Ly cầm chuôi kiếm, chậm rãi rút ra, giơ kiếm tay, trực tiếp nghênh chiến.

“Thật là đồ ngu ngốc!” Cười lạnh một tiếng, Diệp Thu không cho là đúng, mà trong nháy mắt hai kiếm chạm nhau sắc mặt nàng ta thay đổi, bước chân đột nhiên lùi lại phía sau, phun ra một ngụm máu tươi.

Mọi người ngạc nhiên, há mồm trợn mắt nhìn Dạ Nhược Ly.

Dáng vẻ tươi cười căng cứng lại, Đan trưởng lão tái nhợt, nắm chặt tay: “Điều này sao có thể? Diệp Thu đã sử dụng Huyền Vân kiếm pháp cũng không thể thắng được nàng?”

Biểu hiện của nữ tử này không giống như Địa Huyền sư.

Nếu muốn ẩn giấu thực lực, qua mắt Huyền tôn là bọn hắn thì nàng phải đạt đến Huyền thánh, nếu không căn bản không thể che giấu được.

Nhưng điều này sao có thể? Với tuổi của nàng, căn bản không có khả năng đạt đến Huyền thánh!

“Ngươi muốn giết ta?” Dạ Nhược Ly chậm rãi bước tới chỗ Diệp Thu, trường kiếm chỉa vào dung nhan tái nhợt của nàng ta, cười lạnh lùng: “Đã có rất nhiều người đối địch với ta, bất quá bọn hắn đều có chung một kết cục…”

Dừng lại một chút, thanh âm khắc nghiệt vang vọng khắp quảng trường.

“Đó chính là, chết!”

Bắc Ảnh Đồi, gia tộc tương trợ, hoàng tộc Hiên Viên quốc, Vân gia hay Mục gia…Hôm nay những người kia đã đi tới hoàng tuyền, nàng ta cũng không ngoại lệ.

Sắc khí dày đặc tỏa ra lan tỏa khắp quảng trường, dù sao Dạ Nhược Ly cũng đã trải qua 2 đời, sát khí sao có thể thua kém Diệp Thu? Cảm nhận được sát khí dày đặc, ai cũng biến sắc.

Bốn người trưởng lão chưa kịp hoàn hồn, thì đã thấy một bạch quang bắn ra, bọn hắn đều vội vàng quát lên: “Đan trưởng lão, ngươi không thể nhúng tay vào!”

Đan trưởng lão có thể nghe lời bọn hắn nói sao?”

Ngay lúc Dạ Nhược Ly nâng trường kiếm đâm tới thì một luồng khí tức cường đại sau lưng ập tới, đồng thời là tiếng quát kinh thiên động địa: “Phế vật, dùng tay cho lão phu!”

“Ầm ầm!”

Dạ Nhược Ly chỉ cảm thấy dường như có một tảng đá lớn hung hăng đập vào lưng nàng, sau lưng truyền đến cơn đau đớn kịch liệt, dù máu tươi xông lên cổ họng nàng vẫn kiên quyết nuốt xuống.

Không thể để mọi người thấy được dáng vẻ chật vật của nàng!

Huyền tôn cao cấp, đây chính là thực lực Huyền tôn cao cấp!

Càng lên cao, thực lực chênh lệch càng lớn, cho dù là 100 Huyền tôn cấp thấp cũng không thể bằng 1 Huyền tôn cao cấp, những điều này không phải không có đạo lý, nàng bị Huyền tôn cao cấp đánh bị thương.

Có thể thấy được thực lực Huyền tôn cao cấp cường hãn bao nhiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.