Thiên Tài Cuồng Phi Cưới Được Một

Chương 116: Chương 116: Trận đua ngựa buồn cười 2




“...” Sở Khuynh Nguyệt nghi ngờ nhìn con ngựa, đưa tay lần mò, quả thực, toàn thân con ngựa này đều đã triệt để cứng ngắt hết rồi.

“Tiểu nhân sẽ đổi cho cô nương một con ngựa tốt nhất, đến lúc đó cô nương muốn thua Lâu tiểu thư cũng không thua được.”

“Ở nơi này của ngươi, mỗi trận đấu đều có người cá ngựa?” Sở Khuynh Nguyệt đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì đó, lên tiếng hỏi.

Gã sai vặt gật đầu :“Không sai.”

“Nga... Cứ chọn con ngựa này----” Sở Khuynh Nguyệt đột nhiên kéo dài giọng nói ra.

Gã sai vặt kia sửng sốt :“Cô nương, chuyện này...”

“Chọn con ngựa này.” Cúi mắt, Sở Khuynh Nguyệt che dấu tia biến hoá kỳ lạ chợt loé trong mắt.

Khoé môi của gã sai vặt kia mạnh mẽ co rút.

Thái độ cung kính ban đầu đối với Sở Khuynh Nguyệt, lập tức biến mất.

Hắn mở cửa, dắt ngựa ra, khi nhìn bạch mã thẩn thở sãi bước, tất cả thái độ đều chuyện biến sang đồng tình.

Thì ra...

Cô nương này đầu óc có vấn đề a

-------Thiên tài cuồng phi, cưới một được một---- ---

Làm sao có thể khiến cho một con ngựa đần độn ở trên đấu trường chiến thắng được đối thủ?

Để nữ thiên tài xuyên không nói cho ngươi biết, chỉ cần thăm dò ý tưởng của nó, nắm giữ tình thế, nhất định có thể thắng lợi.

...

Khi Sở Khuynh Nguyệt dẫn con ngựa trì độn kia, xuất hiện ở bên trong sân thi đấu, thì toàn bộ khu vực bên ngoài sân đấu đột nhiên trầm mặc đến quỷ dị.

Chỉ sau một lát, toàn bộ người có mặt trong trường đua đều cười phá ra.

Lâu Tiêu Tiêu một thân váy áo màu hồng nhạt xinh đẹp, lưu loát kéo một con ngựa màu đen đi qua, nhìn Sở Khuynh Nguyệt, cười lớn ra tiếng.

“Đây là con ngựa ngươi đã chọn sao? Ta nghĩ hay là đừng đấu nữa---”

Ánh mắt của Sở Khuynh Nguyệt đảo qua phía mọi người đang cất tiếng cười vang bên ngoài, cuối cùng tầm mắt lại dừng ở trên mặt Lâu Tiêu Tiêu :“Ngươi muốn nhận thua sao? Nhưng mà bây giờ, nhận thua đã không còn kịp rồi.”

Tiếng cười của Lâu Tiêu Tiêu đột nhiên im bật, không ngờ tới Sở Khuynh Nguyệt sẽ nói như thế :“Hừ, ta đây là đang giữ lại mặt mũi cho ngươi, một lát nữa đừng thua quá khó coi!”

Bên ngoài, một đám người chuyên cá ngựa, sớm đã bàn tán tranh luận ồn ào.

Hôm nay ở trường đua ngựa, bầu không khí hài hoà đến thần kỳ, tất cả nhóm người cá ngựa, đều đặt cược hết về phía Lâu Tiêu Tiêu.

Phải nói... Có tiền mà không kiếm không phải là kẻ ngốc sao?

Ai sẽ trông cậy vào một con ngựa đần độn có thể chiến thắng trận tỷ thí này?

Trừ phi là có kỳ tích xuất hiện!!

Bốn phía nghị luận không ngừng, nhìn tình cảnh ở bên ngoài như vậy, Sở Khuynh Nguyệt rất hài lòng gật gật đầu.

Tốt lắm, nàng muốn chính là hiệu quả này!

Đây chính là so với tiền bán bản thiết kế cho Như Ý Phường kiếm càng nhanh hơn!

Từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc, Sở Khuynh Nguyệt mới gọi gã sai vặt mới vừa rồi :“Đi, lấy thỏi bạc này mua bên ta thắng---”

“A?” Gã sai vặt kia vẫn chưa hoàn hồn lại được.

“Không nghe ta đang nói gì sao?” Sở Khuynh Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn hắn.

Ánh mắt lạnh như băng, khiến cho gã sai vặt kia rùng mình một cái.

Hắn nhớ lại cảnh mới vừa rồi ở trong chuồng ngựa, liền không dám do dự nhiều nữa, nhanh chón đi làm theo ý muốn của nàng.

“Khi trở về, mang cho ta một căn thịt khô đến đây...” Sở Khuynh Nguyệt lại đột nhiên lên tiếng dặn dò, gã sai vặt kia sửng sốt, rồi sau đi cũng không dám chần chừ do dự ở lại nữa.

Chờ gã sai vặt kia trở về, Sở Khuynh Nguyệt nhận lấy thịt khô, rồi sau đó ở dưới sự hoài nghi của mọi người, đem thịt khô kia cột lại bằng một sợi ruy băng, thắt hình cánh nơ ở trên.

Đột nhiên, nàng vừa chìa tay, dây ruy băng hình nơ kia, bị tung ra ngoài.

Dùng võ lực chống đỡ, nửa thanh nơ kia giống như một sợi dây bằng thép, đem khối thịt khô kia cứng rắn nắm chặt.

Bên ngoài, lại là một trận yên tĩnh.

Nữ nhân này, đến cùng là có thực lực thế nào? Lại có thể dùng võ lực chống đỡ được sợ dây nơ kia!

Trong lúc nhất thời, có người bắt đầu rối rắm với lựa chọn vừa rồi của mình.

Nhưng mà, đã mua xong rồi, hiện tại muốn đổi lại phía đặt cược của mình, sớm đã không còn kịp nữa rồi.

Không chỉ có mọi người ở bên ngoài, Lâu Tiêu Tiêu trong nháy mắt cũng đã ngây ngẩn cả người.

“Ngươi...” Nàng đột nhiên có loại dự cảm xấu, bởi vì, thậm chí là Vũ giai tam cấp như mình, cũng đều hoàn toàn không có khả năng đem dây nơ kia làm được như vậy.

“Lâu tiểu thư, có thể bắt đầu chưa?” Sở Khuynh Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, trêu chọc nói.

Nếu đã muốn chơi, vậy thì, tất nhiên phải chơi cho thật khác người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.