Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 186: Chương 186: Chương179




Quân Lan Phong mở mắt ra, chớp mắt nhìn Thế Nhiệm, ánh mắt sâu thẳm.

Sau lưng Thế Nhiệm tê rần, cứ cảm thấy hàm ý trong ánh mắt này quá mức phức tạp, theo bản năng cúi thấp đầu.

“Nàng đã cắt đứt quan hệ với Lạc phủ, dù làm gì đi nữa, cũng không hề liên quan đến Lạc phủ, nàng cũng không phải là thứ nữ của Lạc gia.” Giọng nói của Quân Lan Phong lạnh nhạt nhưng kiên định.

Thế Nhiệm cúi thấp đầu xuống, khóe miệng giật giật mấy cái ở chỗ Quân Lan Phong không thấy được, trong lòng dâng lên cảm giác quỷ dị, Trung Sơn Vương sao lại hỏi chuyện của Lạc Vân Hi đây?

Một lúc lâu sau, đỉnh đầu cũng không có âm thanh gì, Thế Nhiệm có chút tức giận không nhịn được, hơi liếc mắt nhìn nghiêng, liền trông thấy Quân Lan Phong nâng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một phần nước trà.

“Vương gia, sinh nhật Hi nhi vào tháng ba, theo như ngài nói, vậy ta nhất định sẽ tổ chức lễ cập kê cho nàng.” Thế Nhiệm nói xong, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mấy hôm nay hắn một mực suy nghĩ chuyện này, nữ nhi mình so với Lạc Vân Hi còn nhỏ hơn mấy tháng, năm nay cũng phải làm lễ cập kê, nhưng thân thế của Hi nhi làm hắn do dự không biết lên làm thế nào, vào lúc này, rốt cục cũn yên tâm.

“Ừm, Đại đại nhân dự định làm sao bây giờ?” Quân Lan Phong dường như cũng không tính cứ buông tha hắn như vậy.

Thế Nhiệm lại khó hiểu hơi nhíu mày, nghiêm túc trả lời: “Sinh nhật Hi nhi là 22, ta trở về liền phát thiếp mời cho mấy nhà bằng hữu, đến ngày đó, mời một người đức cao vọng trọng tới để chủ trì.”

Hắn một mặt nói, một mặt lặng lẽ đánh giá sắc mặt Quân Lan Phong.

Trong lòng rất căng thẳng, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với Trung Sơn Vương, nói trong lòng không lo sắng là nói dối, nhưng hắn rất khó hiểu, sao Trung Sơn Vương lại hỏi hắn những việc này? Lẽ nào, Trung Sơn Vương có quen biết gì với Hi nhi sao?

Môi mỏng của Quân Lan Phong khẽ nhếch, nói: “Nói rất đơn giản. Bổn vương muốn người của toàn bộ kinh thành đều biết chuyện này, muốn tất cả mọi người nhìn nàng cập kê, mỗi người đều phải biết là tuy nàng bị đuổi ra khỏi Lạc phủ, nhưng thực ra còn sống tốt hơn lúc trước!”

Thế Nhiệm sợ ngây người, nhất thời quên ngậm miệng, ngơ ngác nhìn Quân Lan Phong.

Quân Lan Phong tự phụ cong môi lên, nở nụ cười tao nhã dễ nhìn: “Đại đại nhân, người của bổn vương sẽ tới Đại phủ ở tạm, hoàn toàn phụ trách việc này, ngươi cũng không cần quản cái gì, chăm sóc tốt cho nàng là được.”

Ánh mắt Đại đại nhân khẽ động, cái gì? Lễ cập kê này của Hi nhi, Trung Sơn Vương muốn đích thân xử lý sao? Đây là tình hình gì vậy?

Hắn nhất thời sững sờ, trong lòng Quân Lan Phong thoải mái, trên dung mạo tuấn dật nở nụ cười ôn nhu, lập lại một lần: “Hiểu chưa?”

“Dạ đã hiểu! Thuộc hạ đã hiểu rõ ràng!” Thế Nhiệm phản ứng kịp, luôn miệng trả lời.

Đến khi từ Lại bộ đi ra, về đến nhà, hắn vẫn là không thể nào tin được tất cả những chuyện phát sinh tại Lại bộ.

Đầu tiên: Bị người cao cao tại thượng, đang nắm đại quyền là Trung Sơn Vương triệu kiến, hắn vậy mà phái mình ám vệ thân cận đi theo mình về Đại phủ, bảo là muốn tự tay sắp xếp lễ cập kê của Hi nhi. . . Nghĩ vậy, đột nhiên khuôn mặt hắn hơi ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Vô Tràng đi theo sau lưng: “Đại nhân, ta . . . “

Nhìn hắn muốn nói lại thôi, mặt Vô Tràng nụ cười đầy ý tốt: “Chuyện gì vậy?”

Từ cách thức ăn mặc, Thế Nhiệm liền có thể phán đoán ra thân phận của hắn không thấp, tôn trọng gấp đôi hỏi: “Ta muốn biết, hành động lần này của Trung Sơn Vương là có ý gì.”

Vô Tràng cảm giác lòng bàn tay mình nhiều hơn một vật cứng, rất nặng, phân lượng của ngân lượng rất nặng, hắn khẽ mỉm cười nói: “Đại đại nhân, có một số việc đừng hỏi quá nhiều, nhìn thấy Lạc tiểu thư, ngươi chỉ cần đối xử giống như đối với chủ tử nhà ta là được rồi.”

Hắn đưa ngân lượng lại, lắc đầu: “Cái này ta cũng không dám thu, nếu Lạc tiểu thư biết ta thu bạc của ngươi, vậy còn không chém ta mới là lạ!”

Thế Nhiệm thẫn thờ tiếp nhận bạc, cả người còn đắm chìm trong lời nói của Vô Tràng.

Nhìn thấy Lạc tiểu thư, phải đối đãi giống như nhìn thấy Trung Sơn Vương sao?

Hắn kinh hãi đến biến sắc, liền thốt lên: “Không phải Vương gia muốn nhận Hi nhi nhà ta chứ?”

Vô Tràng cười nhạt: “Nhận sao? Cái từ này là vũ nhục Lạc tiểu thư đó, Đại đại nhân, chúng ta còn không đi sao?”

Thế Nhiệm càng giật mình hơn, vậy là không phải nhận sao? Vậy là cái gì?

Hắn tiếp đưa Vô Tràng đi đến nhà trước, thương nghị một số phương án. Mấy ngày nay Vô Tràng đều sẽ ở Đại phủ, đây chính là khách quý cấp bậc cao nhất của Đại phủ, không thể thất lễ chút nào, hắn làm gì, phải hoàn toàn lực phối hợp.

Nào dự liệu được còn chưa vào nhà trước, đã nghe thấy tiếng nữ tử nói chuyện từbên trong truyền đến.

Thế Nhiệm cau mày dừng bước, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía thị vệ bên cạnh.

Một thị vệ trong đó nhanh chóng giải thích: “Lão gia, phu nhân, tiểu thư ở bên trong.”

Bình thường đại phủ ít có khách, phụ nữ Đại gia thỉnh thoảng đến phòng khác thưởng thức trà, thưởng họa.

Nhưng hôm nay lại khác với thường ngày, Thế Nhiệm hạ thấp giọng: “Đi mời phu nhân rời khỏi nhà trước từ cửa sau!”

Tên thị vệ kia còn chưa đáp, Vô Tràng đã khoát tay chặn lại, dùng ánh mắt ngăn cản hai người lại, đi về phía trước quét mắt qua phòng khách.

Nhìn hiểu ý của hắn, Thế Nhiệm phất tay lệnh cho thị vệ tránh ra, tiến lên đẩy cửa gỗ chạm trổ khép hờ ra, một làn nhiệt phả vào mặt, trong phơn khách có vài vài cái chậu than lớn cháy sáng, lửa rất lớn, ở đây và gióc lạnh giá rét bên ngoài hoàn toàn là hai thế giới.

Ba người ngồi ở trước chậu than nói cười lập tức ngừng miệng, đứng lên.

Thấy là Thế Nhiệm, Đại phu nhân, Tam di nương và Đại Văn Quyên cùng đứng dậy, quá đón tiếp.Thế Nhiệm nở nụ cười nhiệt tình giới thiệu: “Vị này là ám vệ bên cạnh Trung Sơn Vương n, Đại tổng quản Vô Tràng.”

Đừng nói Đại phu nhân lấy làm kinh hãi, Tam di nương đối với tên Vô Tràng cũng có nghe đồn.

Vô Tràng là một trong tứ đại ám vệ bên cạnh Trung Sơn Vương, bốn lá vương bài, cầm đầu ám vệ chính là bốn người là đệ nhất ám vệ Cửu Sát, Huyết Ưng, Vô Tràng , Phi Vũ, họ ở kinh thành, cũng có danh tiếng lẫy lừng.

Đại phu nhân vội vàng hành lễ.

“Phu nhân không cần khách khí.” Khóe miệng Vô Tràng duy trì một chút ý cười, nhưng cằm nhọn vẫn giương lên, mặc dù coi như rất có lễ phép, nhưng ngạo khí quanh thân cũng hết sức rõ ràng.

Đúng vậy, bên người Trung Sơn Vương, đến chỗ nào cũng đều được người khác kính ngưỡng, khí chất như vậy là rất bình thường.

Ánh mắt của hắn quét cực nhanh một cái, nhưng không thấy được Lạc Vân Hi.

Đang buồn bự , một đạo loạt tiếng bước chân nhanh nhẹn từ ngoài cửa sảnh vang lên.

Khuỷu tay Lạc Vân Hi bưng mâm đựng trái cây đi vào, nàng ở Đại phủ ăn mặc cũng rất tùy ý, chỉ khoác một cái áo khoác màu tím nhạt ở bên ngoài, áo khoác này là một người lớn trong nhà trước kia tặng, tuy hình thức và màu sắc không dễ nhìn, nhưng giữ ấm vô cùng tốt, còn rất khó bẩn.

Giờ khắc này, khóe miệng nàng toàn ý cười, hé ra gương mặt chưa tô chút son phấn nào nhưng vẫn không vì thế mà mất đi sự xán lạn, phát hiện trong sảnh có không ít người đứng, nàng ngạc nhiên một lát, từ từ đi qua.

“Lạc tiểu thư!” Vô Tràng vội ra nghênh đón, hai con mắt nhìn về phía nàng lấp lánh ánh sáng bất mãn.

Năm ngoái, nàng giở thủ đoạn vứt bỏ hắn, trở lại bị chủ tử quở trách là nhỏ, hắn lo lắng hơn chính là an toàn của nữ nhân này.

Nói ra thì nàng còn là sư phụ của mình, ngón phác hoạ họa kia của hắn chính là học theo nàng.

“Vô Tràng.” Lạc Vân Hi lúng túng kêu một tiếng: “Sao ngươi lại ở đây?”

Trong lòng Vô Tràng than nhẹ, ai, nữ nhân này nếu theo lẽ thường mà làm, vậy chỉ sợ là cũng chẳng phải người chủ nhân của hắn thích, nghĩ vậy, ý cười càng thêm nồng: “Vương gia lệnh cho thuộc hạ giúp tiểu thư sắp xếp lễ cập kê này.”

Lời này vừa nói ra, Lạc Vân Hi cũng vẫn bình thường, nhưng Tam di nương lại khiếp sợ không thôi, Đại phu nhân và Đại Văn Quyên cũng là đầu óc mơ hồ.

“Lễ cập kê này sao?” Tam di nương nhẹ nhàng lẩm bẩm mấy chữ này. Nàng ấy nắm chặt ống tay áo, trong lòng có chút chua xót lại kinh hỉ, nếu như không phải thân phận của mình, Hi nhi sao có thể suýt nữa ngay cả lễ cập kê cũng không có chứ? Nàng hẳn là người đứng ở chỗ cao nhất, mặc lễ phục hoa lệ nhất, mặt lộ nụ cười ung dung, trở thành tiêu điểm đươc chú ý nhất Dạ Đô!

“Đại ca, ngươi nguyện ý làm lễ cập kê cho Hi nhi sao?” Tam di nương kích động hỏi.

Thế Nhiệm chỉ Vô Tràng, nói: “Trung Sơn Vương sẽ đích thân an bài thay Hi nhi.”

“Trung Sơn Vương ư? Sao lại là hắn vì sắp xếp giúp con?” Tam di nương không hiểu tập trung đặt câu hỏi với Lạc Vân Hi, trong con ngươi tràn đầy vẻ không thể tin.

Thấy Tam di nương cũng không biết nguyên nhân trong đó, Thế Nhiệm càng kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi thêm nữa.

“Nữ nhi cũng không biết.” Lạc Vân Hi vô cùng vô tội đáp.

Đại phu nhân và Đại Văn Quyên cũng vô cùng kinh ngạc, Đại phu nhân không nhịn được nhỏ giọng hỏi Thế Nhiệm: “Nhà chúng ta và Trung Sơn Vương đâu có giao tình nào?”

Thế Nhiệm liếc nàng một cái, trầm giọng nói: “Hi nhi.”

Hai người hiểu ngầm nhiều năm, Đại phu nhân lập tức hiểu ý của hắn, ánh mắt kinh dị trực tiếp dừng ở trên mặt Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi đối diện với ánh mắt như vậy cũng không để ý chút nào, trên mặt vẫn duy trì nụ cười hào phóng thỏa đáng, con ngươi khẽ chuyển, nàng không muốn bận tâm việc này, có thể làm hay không cũng không làm chủ được, người kia nói gió là gió, nói mưa là mưa, dứt khoát không muốn nghĩ nữa việc này, nàng mở miệng kêu lên: “Vô Tràng, giúp ta cầm hoa quả.”

Vốn trong góc có nha hoàn đứng hầu hạ, chẳng qua vào lúc này, Vô Tràng đứng gần nhất.

Thế Nhiệm bị doạ vội vàng ngăn cản: “Hi nhi! Vô Tràng đại nhân là khách quý!”

Thế mà, hắn còn chưa nói xong, Vô Tràng đã vô cùng tự nhiên đỡ lấy đĩa trái cây, khom người hành lễ, mặt mang ý cười: “Vâng!”

Thế Nhiệm và mấy người Đại phu nhân nhất thời hoá đá, hơi hé môi, lời gì cũng nói không ra được.

Đại Văn Quyên giật mình nhìn về phía Lạc Vân Hi, nàng ấy thật là không ngờ, biểu tỷ này của mình vậy mà dám sai khiến cả người của Trung Sơn Vương, mà Vô Tràng đại nhân, lại nghe nàng nói như thế. . . Trong lòng ít nhiều gì đã hiểu một số chuyện.

Nhưng đó là Trung Sơn Vương thần bí cao quý nhất Thiên Dạ, đó là người kế thừa Quân gia trong tứ đại thế Gia! Bước vào hầu môn sâu như biển!

Chẳng qua, tuy là như thế, đáy lòng Đại Văn Quyên vẫn sinh ra chút ước ao, Trung Sơn Vương vậy mà lại coi trọng lễ cập kê của biểu tỷ như vậy. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.