Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 190: Chương 190: Chương183




Đỗ Học Sĩ không ngòi xuống, mà đứng ở trong đại sảnh, đảo mắt nhìn xung quanh, bất động thanh sắc đánh giá đồ trang trí ở Dại phủ.

Bàn gỗ lê thật đơn giản lê, trừ bỏ ở giữa ghế Thái sư nạm vàng, hơi có chút phân lượng, những thứ khác dều tương đối phổ thông, nhưng cũng thu thập rất sạch sẽ, không dính một hạt bụi.

Nhan Quốc Công và Tần hầu gia ngồi ở ghế Thái tử đối diện, mỉm cười đàm luận một số chuyện trong triều, như nói việc nhà.

Vốn dĩ, dù cho lễ cập kê đồng thời cử hành, Lạc Vân Hi đứng ở đầu gió, dựa vào thân phận thế gia cao quý, Đỗ Học Sĩ cũng sẽ không biểu hiện ra những tâm tình khác, càng không thể mời bọn người Nhan Quốc Công đến Đại phủ.

Thế mà, chuyện Đỗ Linh được mang ra khỏi Đại phủ, lại để tất cả mọi người thấy được.

Râu hổ cũng bị nhổ hết rồi, chuyện này còn có thể chấp nhận sao?

Lửa giận của Đỗ Học Sĩ mạnh mẽ nhất, mà Nhan Quốc Công và Tần hầu gia lại dung mạo bình tĩnh, tựa như chỉ là tới để uống chén trà, nghỉ chân mà thôi.

Thế Nhiệm cùng Lạc Vân Hi đi tới, thấp giọng dặn: “Chờ một chút nhìn ánh mắt ta mà làm việc.”

Hắn vốn không quen biết Đỗ Linh, nhưng sau khi Lạc Vân Hi đánh Đỗ Linh ra khỏi cửa, người khác nói cho hắn đấy là nữ nhi của Đỗ Học Sĩ, hắn quả thật có chút kinh ngạc, hoảng sợ.

Nhưng nghĩ đến Đỗ Linh luôn mồm luôn miệng chỉ trích em gái hắn là người hạ tiện, quật cường trong xương Thế Nhiệm bị kích phát, lại không sợ hãi nữa.

Trước kia, nếu như không phải điều kiện gia đình không tốt, cha mẹ sao có thể mang muội muội còn nhỏ bán vào Nhan phủ làm nô làm tì, chỉ vì kiếm bạc cho hắn đi học,không phải sao? Vì không muốn liên lụy tới hắn, muội muội thậm chí vạch rõ quan hệ với hắn, hơn mười năm chẳng liên hệ với hắn, ủy thân tại làm một di nương bị người khác bắt nạt ở hậu viện!

Nghĩ tới đây, lòng hắn đã tràn đầy hổ thẹn.

Quân Lan Phong vốn ở hậu viện hỏi tình hình chuẩn bị pháo hoa đêm nay, nghe người báo, ba người Nhan Quốc Công vào tiền thính, hắn cũng lập tức nhanh chân chạy tới.

Một bộ trường bào màu xanh mới tinh tôn lên dáng người cao to khôi ngô của hắn, khuôn mặt hơi trầm xuống, mắt đen như mực dưới hàng mày kiếm, đôi mắt sâu thẳm vô cùng.

“Quốc công gia, Tần hầu gia, cữu cữu.” Thần sắc Quân Lan Phong tự nhiên mà kêu lên.

Tuy là tiểu bối, nhưng khí độ ung dung cao quý quanh người hắn khiến người khác không thể lơ là chút nào, chỉ trầm mặt đứng ở một chỗ, đã khiến người ta cảm thấy nhiệt độ trong sảnh đã giảm xuống rất nhiều rồi.

“Cữu cữu sao?” Đỗ Học Sĩ lạnh mặt: “Ngươi cũng biết ta là cậu ngươi, vậy sao ngươi còn đối xử với biểu muội ngươi như thế?”

Trên gương mặt anh tuấn, đôi mắt lạnh lùng quét về phía đám người, khí áp nhiều năm chinh chiến ép hướng tất cả những người ở cửa sảnh, người bị ánh mắt hắn chạm đến đều rụt cổ về phía sau, muốn rời khỏi đây lập tức.

Thế mà, Đại phủ thực sự quá nhỏ, bên ngoài chật ních thị vệ mặc áo giáp tay cầm trường thương, mấy trăm người căn bản không đi ra được, lại có Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Kỳ canh giữ hai bên trái phải trước cửa, nhìn động tĩnh bên trong, cũng không có ý rời đi, bọn hắn cũng bỏ đi cái ý nghĩ này.

Quân Lan Phong đối mặt với lửa giận của hắn, không nhanh không chậm nói: “Đại đại nhân là bạn tốt của bản vương, bổn vương tới tham gia lễ cập kê của cháu gái hắn, Đỗ Linh lại mở miệng nói lời kiêu ngạo, đây không phải làm Đại đại nhân mặt, mà là làm bổn vương mất mặt!”

Tất cả khác khứa cúi thấp đầu, trong lòng bừng tỉnh, thì ra Trung Sơn Vương và Đại công văn là bạn tốt.

Thế Nhiệm vừa mới đi tới cửa sảnh vô cùng kinh ngạc, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống từng giọt một, hắn nghe rõ lời Quân Lan Phong nói, không biết tại sao lại bị quấn vào tranh đấu của các đại thế gia.

Hắn chớp mắt với Lạc Vân Hi, ra hiệu cho nàng đi vào.

Đỗ Học Sĩ lạnh lùng nói: “Ngươi đang nói Đỗ gia ta không biết cách dạy con ư?”

Quân Lan Phong cười nhạt: “Cữu cữu biết ta không có ý này mà.”

Khóe miệng Đỗ Học Sĩ cong lên, vừa muốn làm khó dễ, đã nghe tiếng cười như hoàng anh xuất cốc truyền tới: “Nếu như Đỗ gia không biết cách dạy con, sao lại dạy dỗ được một người con gái khuynh quốc khuynh thành , bụng đầy kinh thư, là Thiên Dạ đệ nhất tài nữ Đỗ Tình Yên tiểu thư chứ?”

Giọng nói của nữ tử cực kỳ êm tai, như châu ngọc rơi trên bàn, đánh vào lòng người, như một giọt nước suối trong suốt chậm rãi rơi xuống, trong nháy mắt đã hấp dẫn tất cả lực chú ý ở đây.

Bóng dáng yểu điệu kèm theo ánh sáng mặt trời đi tới phòng khách, trong phút chốc, bầu không khí u ám bị nắng ấm đẩy ra.

Một bộ váy bằng Thiên Tàm Ti màu tím nhạt nhẹ nhàng tung bay, thiếu nữ mỉm cười đi tới, bước chân như hoa sen, cùng tiếng ngọc rung, trên cao là búi tóc song hoàn xà với đồ trang sức khiến nàng như một con thiên nga tao nhã, dù cho trên váy tô điểm vô số bảo thạch, thế nhưng, ánh sáng đó trước sau cũng không sánh được đôi mắt sáng như thu thủy trên khuôn mặt thiếu nữ.

Không chỉ là Nhan Quốc Công, Đỗ Học Sĩ và Tần hầu gia, ngay cả Thái tử đã gặp Lạc Vân Hi vô số lần, cũng không khỏi thất thần.

Lạc Vân Hi đi đến trước bậc vài thước thì dừng lại, đôi môi mềm mại khẽ mở: “Rồng sinh chín con, đều có bất đồng.”

Con ngươi Đỗ Học Sĩ trầm xuống nhìn nàng không nói gì.

Một thiếu nữ thong dong mỹ lệ, hào quang bắn ra bốn phía thế này, lại chính là phế vật bị đuổi ra khỏi Lạc gia, Tam tiểu thư Lạc Vân Hi sao?

Lạc Vân Hi thản nhiên nói: “Đỗ Linh dùng lời nói làm nhục gia mẫu, ta đã ra tay đáp trả, dù cho việc này náo động đến trước mặt thánh thượng, ta cũng vẫn nói câu này! Tin rằng, người lấy hiếu làm trọng như thánh thượng, cũng sẽ thông cảm với tấm lòng hiếu thảo của ta!”

“Ngươi dám uy hiếp bản học sĩ sao?” Đôi mắt Đỗ Học Sĩ “xoạt” một cái không khống chế được mà híp lại, trong phút chốc giọng nói trở nên lạnh giá quỷ dị.

Lạc Vân Hi không lo sợ, khóe miệng từ đầu tới cuối đều duy trì nụ cười mỉm khéo léo: “Ta chỉ ăn ngay nói thật, dám làm dám nhận mà thôi.”

Cho dù bản thân Lạc Vân Hi so với trong tưởng tượng của hắn có khác biệt rất lớn, cho dù hắn chưa hề nghĩ tới, gia đinh triều thần phổ thông lại sinh ra một nữ nhi thông minh lanh lợi, khuynh thành quốc sắc như vậy, nhưng gia tộc nhỏ vĩnh viễn chỉ là gia tộc nhỏ mà thôi!

Đỗ Học Sĩ nói từng chữ từng chữ: “Thật độc ác! Ta cũng muốn để cho ngươi biết mùi vị bị bẻ gẫy tay là gì!”

Hắn nói xong, đứng dậy: “Tiền trảm hậu tấu, lẽ nào, hoàng thượng sẽ vì ngươi mà làm gì Đỗ gia chúng ta sao?”

Nói vậy, nói tới chút khinh thường như vậy, Tần hầu gia đứng một bên nhíu mày, nhưng nghĩ đến khuôn mặt tự tin của Lạc Vân Hi, liền không nói gì.

Nhiều năm như vậy, cũng không phải không có người ở trước mặt tứ đại thế gia kiêu căng khó thuần, chỉ có điều, bọn hắn đều dùng thái độ cường ngạnh khiến cho những người kia cúi đầu xưng “thần“. . . tất nhiên, trước mặt chẳng qua chỉ là một thiếu nữ vừa mới cập kê, hắn cảm thấy thật là kỳ lạ.

Đỗ Học Sĩ rất muốn nhìn thấy vẻ hoảng hốt của Lạc Vân Hi, nhưng sự thật lại làm cho hắn rất thất vọng.

Lạc Vân Hi không những không sợ, trái lại còn cười đến ôn hòa hơn, vươn tay trái ra, đôi mắ bình tĩnh nhìn năm ngón tay, nói: “Đỗ gia là thế gia cao quý, lại không nghĩ rằng sẽ là dạng người như thế này . . . thật sự khiến người ta thất vọng!”

Đỗ Học Sĩ nghe ra ý trong lời nàng nói, gương mặt đỏ bừng.

Nhan Quốc Công sớm đã bị khiếp sợ trong nháy mắt khi nhìn thấy Lạc Vân Hi.

Búi tóc song hoàn xà?

Hắn tập trung lên đỉnh đầu Lạc Vân Hi, ánh mắt lần lượt biến đổi.

“Trưởng bối nói chuyện, ngươi tùy ý ngắt lời, đây chính là giáo dưỡng của ngươi sao?” Tần hầu gia, thờ ơ tung ra một câu giải vây.

Lạc Vân Hi chớp mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Mấy vị thông báo khiếm nhã tới nhà, không có thiếp mời, trực tiếp đến Đại phủ ta, đây là tác phong của thế gia sao?”

Nàng bình tĩnh phản bác khiến mợi người đều xuýt xoa, càng nhiều hơn là thán phục. Lạc Vân Hi thật có dũng khí, nói ra lời bọn hắn muốn nói! Rất nhiều lúc, con cháu thế gia thực sự không để những người khác trong mắt, rất nhiều bất mãn bởi vậy mà sinh sôi.

Mặt Tần hầu gia khó mà cứng lại, “đùng” một tiếng quơ chén trà trên bàn, ánh mắt bén nhọn bắn thẳng về phía Thế Nhiệm: “Phế vật vô lễ, giữ lại có tác dụng gì!”

Trong sảnh im lặng, Lạc Vân Hi cũng không hoảng sợ chút nào, nhẹ cong đôi môi đỏ mọng, sự châm biếm hiện ra ở khóe môi.

Thái tử càng xấu hổ hơn, giờ khắc này, đáng ra hắn nên đứng ra nói đôi lời, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Trung Sơn Vương, hắn đã không biết phải nói như thế nào.

Nói Lạc Vân Hi không phải, chỉ sợ, sẽ đắc tội vị thần này; thay Lạc Vân Hi nói chuyện, lại sẽ đắc tội những thế gia khác, đây chính là tiên thoái lưỡng nan!

“Đợi một chút!” Nhan Quốc Công không nói gì bỗng nhiên trầm giọng mở miệng.

Về lý lịch Nhan Quốc Công là già nhất ở đây, hắn vừa nói chuyện, mọi người lập tức cung cung kính nhìn về phía hắn.

Nhan Quốc Công đứng lên, thân hình cao lớn vẫn y như khi còn trẻ chậm rãi di chuyển, đôi mắt khôn khéo già nua hàm chứa vài phần âm u, hắn hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Mọi người giật mình, Nhan Quốc Công không phải già nên hồ đồ rồi chứ? Phế vật Lạc gia Lạc Vân Hi danh chấn Thiên Dạ như vậy, vừa rồi xem ra, Đỗ Học Sĩ và Tần hầu gia cũng biết kỳ thân phận nàng, mãi lâu như vậy, hắn hỏi một câu như vậy là sao?

“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Lạc Vân Hi.” Thiếu nữ nhè nhẹ cười.

Họ Lạc thì có sao? Đấy là Lạc của Lạc Phượng Hề, không phải Lạc trong Lạc Kính Văn!

Nhan Quốc Công bình tĩnh nhìn nàng, con ngươi khẽ nhắm, dường như đang suy nghĩ chuyện xưa gì.

Trong sảnh chẳng ai dám quấy rối hắn, yên tĩnh chờ đợi.

Một lúc lâu, đôi mắt kia đột nhiên mở, một ánh sáng tinh nhuệ thẳng bắn ra, Nhan Quốc Công hỏi: “Ngươi là nữ nhi của Đại Duyệt?”

Lạc Vân Hi hơi run, nhìn khóe mắt Nhan Quốc Công khá mệt mỏi, nhất thời không nói lên lời.

Đại Duyệt, là tên của tam di nương, sau khi đến Đại gia, nàng mới biết.

Như nàng đoán, Tam di nương từng làm hạ nhân tại Nhan gia, thế nhưng, mười mấy năm qua đi, còn có thể khiến quốc công gia của Nhan gia một tay che trời có ấn tượng sâu sắc như vậy, chắc chắn không đơn giản.

Ý nghĩ vừa thoáng qua, một bóng dáng như gió lao thẳng vào phòng khách, các tân khách đều né tránh không kịp.

Lạc Vân Hi quay đầu lại, liền gặp Tam di nương lảo đảo lăn trên đất đến trước mặt, “rầm” một cái quỳ xuống dưới chân Nhan Quốc Công, mái tóc vừa rồi được kéo lên còn chút hỗn loạn, nàng ấy nắm chặt vạt áo Nhan Quốc Công, khóc ròng ròng.

Nhan Quốc Công có chút khiếp sợ nhìn nàng, không né tránh.

Nhan Thiếu Khanh ở ngoài cửa sảnh nghe tin vừa sải bước chạy tới, kêu lên: “Duyệt Nhi!”

Tam di nương không để ý hắn, tay phải tự đánh lên mặt, đau xót kêu lên: “Quốc công gia, trước kia là ta sai, hại tiểu thư, hại như ngọc, hại các ngươi!”

Trước ánh mắt ngơ ngác của Lạc Vân Hi, nàng ấy đã đánh mình 6, 7 bàn tay, ra tay vừa mạnh vừa nhanh, gò má lập tức đỏ lên.

“Nương, ngươi làm cái gì vậy?” Lạc Vân Hi nhanh chóng ngăn cản nàng ấy, kinh ngạc hỏi.

Một cánh tay Tam di nương vẫn nắm áo bào của Nhan Quốc Công, thảm thương nói: “Quốc công gia trách ta thì ta nhận, chỉ là tuyệt đối đừng dùng chuyện nô tỳ làm sai mà đổ lên đầu Hi nhi! Nàng không hiểu chuyện . . . “

Lông mày Nhan Quốc Công nhíu lại, nhìn về phía Lạc Vân Hi, lại nhìn thử Tam di nương, cuối cùng rút áo bào ra, cũng không nói lời nào, quay đầu đi ra ngoài.

Tam di nương lau mắt, được Lạc Vân Hi nâng dậy, mặc cho nàng hỏi thế nào, chỉ cắn chặt răng không đáng trả lời.

Lạc Vân Hi đành phải gọi Xuân Liễu và Khinh Hồng đưa nàng ấy xuống rửa mặt, còn mình còn phải giải quyết chuyện bên này.

Đỗ Học Sĩ và Tần hầu gia nhìn một màn này, trước sau không lên tiếng, đợi Nhan Quốc Công đi xa, hai người mới đưa ánh mắt lại.

Đỗ Học Sĩ lãnh liếc về hướng Lạc Vân Hi, giọng nói không chứa bất kỳ tình cảm gì: “Không phải bản học sĩ sỉ nhục ngươi... nương ngươi, thì ra chẳng qua chỉ là người hầu, trách không được Linh nhi sẽ nói như thế!”

Lạc Vân Hi nhíu lông mày, trong lúc lơ đãng ánh mắt nhìn về Nhan Thiếu Khanh đứng bên cạnh, nghe lời Đỗ Học Sĩ nói, Nhan Thiếu Khanh từ trước đến giờ luôn ôn hòa lại xẹt qua một tia ác liệt.

Tuy là chỉ trong chớp mắt, nhưng không thoát khỏi ánh mắt của nàng.

Lạc Vân Hi nhẹ nhàng suy xét, mày hơi nhướn lên, liếc nhìn Đỗ Học Sĩ, cao giọng nói: “Không có ai trời sinh đã mạng mệnh khổ, thấy mẹ ta thế nào là chuyện của các ngươi, nhưng có ý định đến lễ cập kê của ta mà sỉ nhục mẫu thân ta, sỉ nhục ta, thì đừng trách ta đáp trả! Phủ doãn Tông nhân phủ chẳng phải ở đây sao, ta thừa nhận ta động thủ đánh người là có lỗi, thế nhưng Đỗ Linh chửi người trước, cái này rốt cuộc là ái sai, có tìm hiểu ngay thôi!”

Nhan Thiếu Khanh thấy nàng đá bóng cho mình, đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó cười khổ.

Hắn suy nghĩ một lát, nói: “Người có tiếng nói trong triều đều ở nơi này, tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy, Đỗ tiểu thư mắng người là không đúng, tuy nhiên Lạc tiểu thư đánh người lại càng không hợp lý, ra tay quá nặng như vậy, nhưng bởi Đỗ tiểu thư phạm sai lầm, để việc này qua đi, 2 người mỗi người cấm túc trong nhà một tháng, việc này đã như thế đã được chưa?”

“Không được!” Đỗ Học Sĩ vốn không muốn kết quả này.

Quân Lan Phong ở một bên hờ hững nhắc nhở: “Cữu cữu, Tông nhân phủ phán quyết là công bằng nhất, nếu như ngươi còn chưa hài lòng, vậy thì để bổn vương nói chuyện này với thánh thượng đi thôi.”

Đỗ Học Sĩ nheo mắt lại, liếc mắt nhìn hắn.

Tuy hắn vẫn cung kính gọi mình là “cữu cữu”, nhưng bao năm như thế, hắn và Đỗ gia cơ bản là đoạn tuyệt quan hệ, trừ Đỗ Tình Yên, nàng ta là một ngoại lệ.

Mà cái người này sắp làm con rể, càng xem càng ưu tú, bây giờ nhìn lại, thì càng xem càng kinh sợ. Chất nhi càng ngày càng xa lạ trở nên băng lãnh như vậy, cứ như dã thú nằm trong đêm tối, tùy thời cướp đoạt tính mạng người khác!

Hắn không nói gì, Tần hầu gia lại cười lạnh, chất vấn: “Nhan phủ doãn, vậy chuyện nàng chống đối bản hầu có thể không tính sao? Nàng là thân phận gì, bản hầu là thân phận gì, nàng có thể chống đối sao?”

Nhan Thiếu Khanh còn chưa nói chuyện, Quân Lan Phong đang chú ý Lạc Vân Hi trầm giọng mở miệng: “Hầu gia, mời ngươi phân biệt rõ ràng, cãi lại cùng chống đối là hai chuyện khác nhau! Coi như là đương kim thánh thượng, cũng phải nghe dân chúng nói, lẽ nào lỗ tai Hầu gia cao quý ngay cả một câu nói cũng nghe không được sao?”

Quân Lan Phong nói chuyện khiến Tần hầu gia không có gì để nói.

Đoan Mộc Ly cất bước vào phòng khách, giọng nói có vài phần châm biếm: “Hầu gia, Hầu phủ trăm công nghìn việc, ngươi khi nào có lòng thanh thản mà ở nơi này quản chuyện của người khác vậy?”

Tần hầu gia nghe được tiếng của hắn, cả người liền nghiêm trang, nghiêm túc đưa mắt nhìn về hướng Đoan Mộc Ly, như có suy nghĩ gì, đối Đỗ Học Sĩ nói: “Nhị hoàng tử nói phải, lão Đỗ, bản hầu trước tiên trở về phủ đã.”

Đỗ Học Sĩ mắt liếc nhìn Đoan Mộc Ly, biết là không ngăn được, một mình ở đây, tuyệt đối chẳng phải đối thủ của Lạc Vân Hi này.

Hắn nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi.

Đôi mắt thiếu nữ sáng ngời không có bất kỳ tính toán gì, thế nhưng, trong cặp mắt kia tình cờ bắn ra sự nghiêm nghị lạnh lùng không giống đứa trẻ nhỏ tuổi chút nào, ngay cả hắn cũng thấy cũng thấy trái tim phát lạnh. Vả lại, thật không ngờ Quân Lan Phong che chở thiếu nữ này! Nghĩ đến nữ nhi mình, ánh mắt Đỗ Học Sĩ lạnh vài phần.

Đoan Mộc Ly lạnh nhạt tiến lên, nói: “Không biết thân mình Yên nhi như thế nào, Đỗ Học Sĩ, không bằng để ta theo ngài tới Đỗ phủ nhìn thử. Hôm nay là lễ cập kê của nàng ấy, chắc là mệt muốn chết rồi, nghi thức cũng làm qua, không bằng nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Trong số khách mời có không ít môn sinh của Đỗ Học Sĩ, vốn e ngại mặt mũi Trung Sơn Vương và các hoàng tử không dám không đến, vào lúc này thấy Đỗ Học Sĩ cũng đã chạy tới, biết sự tình bị phơi bày, nhanh chóng giải thích: “Đúng vậy, Tình Yên tiểu thư cần phải nghỉ ngơi tốt.”

“Chúng ta chuẩn bị đưa qua quà tặng rồi về Đỗ gia, không ngờ đại nhân đã đến đây nhanh như vậy.”

Trong lòng Đỗ Học Sĩ hận đến nghiến răng, miệng lại chỉ có thể nói: “Ừm, vậy thì đi thôi.”

Hắn quay đầu nhìn về Nhan Thiếu Khanh, nói: “Đã cấm túc, vậy thì cấm đi!”

Đi hai bước, hắn vừa nhìn về phía Lạc Vân Hi, trầm giọng nói: “Lạc tiểu thư, tính cách của ngươi Đỗ mỗ khâm phục, chẳng qua, sinh tồn ở trên đời này, chỉ có tính cách thì không đủ!”

Lạc Vân Hi thản nhiên đáp: “Quá khen.”

Đỗ Học Sĩ phất trường bào, cùng tất cả môn sinh đi ra khỏi cửa lớn Đại phủ, đang muốn leo lên xe ngựa, một trận tiếng chuông reo từ xa đến gần truyền đến.

Hắn khom lưng thò người ra, nhìn lại nơi tiếng chuông, liền thấy một chiếc xe ngựa quen thuộc chạy như điên tới.

Màn xe nhấc lên, trong mắt là sắc mặt Nhan Quốc Công trắng đến mức dọa người, hắn thất mặc kệ tất cả, rống to : “Gọi ngự y, mau gọi ngự y!” Lục lạc treo trước xe ngựa cũng theo tiếng hô của hắn mà rung động.

Đỗ Học Sĩ đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó hoàn toàn biến sắc, xông về hướng cửa Đại phủ quát lên: “Mời ngự y tới Đỗ phủ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.