Thiên Nguyệt

Chương 1: Chương 1




Vào một ngàn năm trước, có một cổ quốc tên là Cổ Lạc. Nơi đây có hàng vạn điều tốt đẹp và bảo vật quý, nhưng một trong số đó bảo vật mà người đời yêu quý nhất chính là vị Thiên tử, con trai của Thượng Đế.

Vị Thiên tử này có họ Tạ tên Nguyệt, là một người có dang tiếng vang vọng khắp chốn, bất kể ở đâu cũng nghe danh. Vị này con được ví là con của Trời, hễ là ai cứ gặp vị này lại lấy những lời khen ngợi tốt đẹp nhất. Thượng Đế lại cực kì yêu thương và nuông chiều hắn, từ nhỏ hắn không phải trải qua một chút nguy hiểm hay đớn đau nào, tuy vậy nhưng vị Thiên tử này lại không ham của cải vật chất, chỉ có một ước nguyện là làm cho cả quốc gia hạnh phúc, yên bình.

Nhưng sự tình bi đát lại diễn ra năm hắn hai mươi tuổi…

Lúc đó trên Trời bỗng xuất hiện một trận sấm sét lịch sử, càn quét hết cả tòa thành, những vị Thái sư trong phủ tìm mọi cách để ngăn cơn sấm lại nhưng kết quả là từng người một bị chết. Hắn vì lo cho vận nước nên giữa lúc Trời đang nỗi cơn thịnh nộ lao vào trong biển sấm, từ đó không ai còn thấy hắn trên Thiên giới nữa.

Thượng Đế lại quá đau đớn vì mất con trai nên đã nhốt mình suốt một trăm năm, không ra ngoài dù chỉ một ngày, tất cả quan lại, người hầu khuyên nhủ cũng không được. Vào một đêm trước ngày sinh nhật Thiên tử trong hoàng cung lại xảy ra một chuyện chấn động cả Thiên giới.

Thượng Đế bị sát hại!

Tất cả quan lại, người hầu trong cung đều đau xót, an táng người ở nơi đất cũ, người dân nơi đây lại sống trong sự sợ hãi, lo âu vì không còn Thượng Đế và Thiên tử.

..

Ở Trần gian Vua và Hoàng Hậu nước An Lạc cũng đã nghe câu chuyện của Thượng Đế và Thiên Tử, họ tỏ ra vô cùng đau xót và thương cảm, nên đã gửi một lá thư đến Thiên giới với những lời tiễn biệt vô cùng cảm động. Cũng như trên Thiên giới có Thiên tử thì ở đây có vị Thái tử điện hạ, họ Ngô tên Lang. Vị này là một nam tử, tài giỏi trong việc đánh nhau với quỷ và võ công cao cường. Khác với trên Thiên giới được kính nể, ở đây vị Thái tử này lại bị người đời khinh bỉ, ghen tị vì pháp lực cao cường của mình, đi đâu cũng nghe tiếng xấu, nhiều lần Vua và Hoàng Hậu khuyên nhủ con trai đừng bận tâm, Thái tử cũng gật đầu rồi âm thầm cho qua.

Vị Thái tử cũng đã nghe câu chuyện trên Thiên giới, không khỏi bàng hoàng và bất ngờ, người mà mình luôn yêu quý lại bị mất tích bao lâu nay. Không thể tìm được người vị Thái tử này vẫn hạ quyết tâm, dù có ra sao vẫn phải tìm cho dù có hết nơi này đi chăng nữa.

Nhưng một tấn bi kịch lại bắt đầu ập đến…

Cái đêm trước khi diễn ra lễ tế Trời Đất, bỗng ở đâu xuất hiện âm thanh của sáo, giai điệu rất êm khi nghe nhưng lại thao túng tất cả mọi người ở đó. Từng người một bị rơi xuống hẻm vực, chẳng ai sống sót quay về, duy chỉ có Vị Thái tử là không bị tiếng sáo thao túng. Đi đến hẻm vực thấy bao nhiêu xác chết nằm la liệt, không cam tâm nên đã nghe theo tiếng sáo mà tìm ra hung thủ. Đến nơi thì bị một thanh kiếm đằng sau lưng đâm phải, chẳng thể quay lại nhìn gương mặt đã đâm mình, giây phút đó vị Thái Tử nằm xuống bất tỉnh trong tích tắc…..

“Người nơi đâu, người nơi đâu, ta đang tìm ngươi, ta đang tìm ngươi….”

Cứ nghe âm thanh quanh đi quảnh lại trong đầu mình, vị Thái Thử bất chợt tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên một sàn nhà có chứa rơm rạ rất lộn xộn. Lúc sau, một cụ già lỏm khỏm liền bước vào, thấy người đã tỉnh bèn hỏi:

“Ngươi đã tỉnh dậy rồi sao?”

Thái tử ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương, bất giác cơn đau ở bụng liền ập tới, mới chợt nhớ ra mình bị đâm đằng sau. Thái tử nhìn xung quanh, rồi nhìn trực diện ông lão mà hỏi:

“Đây là nơi nào?”

Cụ già liền chống gậy mà nói:

“Đây là nhà của ta”

“Vậy tại sao ta lại ở đây?” Vị Thái tử ngạc nhiên nói.

Ông cụ nghe câu hỏi, bất giác đưa người ngồi xuống bên chiếc ghế đã cũ kĩ, đặt cây gậy xuống đất mà bắt đầu kể sự tình:

“Lúc ta tìm thấy ngươi, nhìn máu bê bết dưới sàn, liền nghĩ rằng nếu không cứu có thể mất máu vì chết, nên lập tức đã đưa ngươi về nhà mà băng bó, chăm sóc. Nhưng ta không hiểu tại sao ngươi lại bị thê thảm đến vậy?”

Thái tử bất chợt nhớ lại những kí ức đó, liền suy tư một hồi lâu rồi nói:

“Ta bị đâm phía sau, chưa kịp nhìn lại đã bất tỉnh rồi”

Ông lão nghe thấy liên gật đầu, ho khụ khụ rồi hỏi:

“Vậy ngươi tên gì?”

Thái tử liền đáp:

“Ta tên là Ngô Thiên Lang!”

Ông lão nghe chợt nhớ chút gì đó, liền nói:

“Được sau này ta sẽ gọi ngươi là Thiên Lang”

Ngô Thiên Lang liền gật đầu:

“Được, thế ta nên gọi ngươi là gì đây?”

Ông cụ cứ suy tư mà nói:

“Ngươi cứ gọi ta là Lão Bá Bá”

Ngô Thiên Lang liền tươi tỉnh nói:

“Được, Lão Bá Bá”

Ông lão đứng dậy đi ra ngưỡng cửa, Ngô Thiên Lang cũng theo đó mà đứng dậy bước ra ngoài, thấy ánh sáng của Mặt Trời lại nhớ đến người nọ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.