Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 459: Chương 459: Giá trị đảo lộn




- Thật là một cuộc trò chuyện thú vị.

Bạch Thế Thắng đi khỏi chưa được bao lâu, ngoài cửa đã vang lên một giọng nói. Giọng nói trầm trầm, và có chút yếu ớt.

Một ông già đã đứng ngoài cửa từ bao giờ.

- Thầy vào được chứ? - Lão hỏi.

- Xin mời. - Vương Thành Văn trả lời. Hắn cứ như chủ nhà đang tiếp khách.

Vân đã gặp lão già này một lần ngoài hẻm nhỏ. Không nghĩ là sẽ lại gặp lão một lần nữa ở đây.

- Chẳn hẳn thầy là Giáo sư Grandino? - Văn vừa đứng dậy rót một cốc nước, vừa kéo ghế mới lão ngồi. Mấy chuyện tiếp khách này hắn rất thuần thục.

- Còn em hẳn là Vương Thành Văn? - Lão già từ tốn ngồi xuống ghế, cười nói rất ôn hòa. - Còn em hẳn là Nguyễn Hồng Vân?

- Ừm hừm.

Vân vẫn nằm đó nghịch điện thoại, quay lưng về phía ông thầy. Giáo sư với chả giáo sĩ gì đó, cô chẳng quan tâm. Mà vì sao ông thầy biết tên mình, cô cũng chẳng buồn hỏi.

- Vũ điệu của em rất cuốn hút. - Lão lại nói.

- Ồ. Thầy cũng nhận ra? - Lần này thì cô thấy quan tâm hơn một chút.

- Vũ Ma Sư, kết hợp giữa vũ đạo và pháp thuật, trong nhân loại cũng hiếm ai thuần thục. Có lẽ chỉ có tộc người bướm phía Tây Bắc Cận Tây là xuất hiện những bậc thầy thật sự.

- Tiên tộc Ocelotte. - Vân tiếp lời. - Thầy cũng là người Cận Tây mà, đã bao giờ thầy tới vùng đất ấy chứ?

- Hà hà, chưa từng. Nhưng ta có đôi lần đàm đạo cùng Nữ chúa Elena.

- Ừm hừm.

Nghe tới Nữ chúa Elena, Vân cũng chẳng tỏ chút kinh ngạc gì. Cô lại chúi đầu vào chiếc điện thoại.

- Em mời thầy.

Văn đặt cốc nước trước mặt lão, rồi ngồi xuống ghế.

- Lần này thầy tới Đại Nam… - Lão bắt đầu từ tốn mở đầu câu chuyện.

- Là để tìm học trò. - Văn ngay lập tức điền nốt câu cuối hộ ông lão.

- Ừm. Thầy Khoái nói là…

- Em có tiềm năng để trở thành học trò của thầy. - Văn lại chốt luôn câu nói.

- E hèm! - Lần đầu tiên gặp một đứa học sinh khó xơi thế này, Grandino cũng hơi bối rối. - Cũng chưa hẳn là…

- Em cũng không có hứng thú gia nhập Hiệp hội Khoa học. - Lại một cú chốt vào mồm lão.

- Khụ khụ! - Grandino ho khan mấy tiếng. Lão cảm thấy mấy cú chốt vừa rồi hơi quá nặng đô. Đáng lý, một Đại Học giả như lão phải đè ép một đứa học sinh mới đúng - Thầy Khoái nói là…

- Em muốn được lên Long Thành thi. Nếu ứng cử làm học trò của thầy, thì cơ hội lên Long Thành sẽ cao hơn.

- Đúng vậy. Em cũng biết tính toán đó. - Grandino cầm cốc nước lên nhấp một ngụm. Lão thấy mình mất nước hơi nhanh.

- Nên em mới đồng ý gặp mặt thầy.

- Phụttt!!!

Nước còn chưa uống trôi, đã thấy sặc lên mũi.

Tại sao một Đại Học giả như mình hạ cố tới đây để gặp nó, phải biết được gặp gỡ một Đại Học giả đã là vinh hạnh cỡ nào, còn nó thì cứ như thể đang làm ơn làm phước cho mình gặp mặt vậy?

Mọi giá trị trên thế giới này đều đảo lộn hết rồi!

- E hèm! Vậy là để thầy tóm tắt thế này, em cảm thấy muốn làm học trò của thầy cũng được, không được cũng không sao, chủ yếu là vì em muốn tới Long Thành dự thi?

- Vì đến Long Thành theo suất Học sinh giỏi thì sẽ không mất tiền.

- Chỉ vậy thôi sao? Nếu làm học trò của ta rồi, em muốn đi đi về về Long Thành 1 ngàn lần cũng được! Còn nếu em muốn định cư tại đó, ta sẵn sàng tìm cho em một căn Biệt thự ngay giữa trong Sinh Thành luôn!

Bỗng nhiên lại thành ra như thể mình đang cố thuyết phục nó làm học trò của mình vậy, Grandino thầm cảm thấy có gì sai sai.

Ai dè, nói đến vậy rồi, Vương Thành Văn vẫn lắc đầu.

- Em không cần sống ở đó. Chỉ cần đến đó tìm gặp người quen, rồi lại về thôi. Em đã hứa là sẽ tới thăm bạn ấy. Còn sống ở Long Thành thì không cần thiết.

- Một nơi tốt như Long Thành còn không muốn sống? Vậy hoài bão của em xem ra còn lớn hơn nữa nhỉ?

Văn lại lắc đầu.

- Không. Em cảm thấy, cả đời này sống ở Hải Thành cũng rất ổn.

No hope.

Đây là suy nghĩ chung của cả Grandino lẫn Vân. Thằng này thật là no hope. Không có hoài bão, không có ý chí, không có lý tưởng. Làm đấng nam nhi mà thích an phận thủ thường như vậy, là vứt đi.

- Vậy còn em, có hứng thú vào Hiệp hội Khoa học chứ? - Grandino chán nản quay sang Vân.

Dù có là con gái của Nguyễn Bạch đi nữa, con bé này vẫn rất khác cha mình, Grandino nhìn rất vừa mắt. Trong số những ứng cử viên của lão, ngoại trừ Bạch Thế Thắng ra, thì Hồng Vân là đứa có triển vọng nhất.

- Hiệp hội Khoa học? Không có hứng thú. - Vân đáp lại.

Grandino thật sự cảm thấy thế giới có chút chao đảo. Chẳng lẽ bế quan trong trụ sở 24 năm, thế gian này đã không còn tôn sùng Hiệp hội Khoa học nữa? Để mà đến 2 đứa học sinh vô danh này còn chẳng thèm coi Hiệp hội ra cái gì?

Grandino ngán ngẩm đứng dậy.

Nếu đằng nào cũng phải chọn đệ tử, thì cũng muốn chọn một đứa nào ưng ý một chút. Dù sao lão cũng là người đi tuyển, lão có toàn quyền quyết định. Nhưng mà bị ứng viên nó từ chối thẳng thừng thế này, vẫn cứ là một sự xúc phạm không hề nhẹ.

Grandino năm nay đã 95 tuổi. Đây đã là giai đoạn cận thoái trào của một đời người.

Nhân loại tuổi thọ trung bình là 81,25 tuổi. Tức là với người bình thường, lên 80 tuổi là đã ngấp nghé về trời.

Cường giả sẽ có tuổi thọ cao hơn, Siêu Cường giả thì tuổi thọ còn cao hơn nữa. Trung bình từ bậc Tiến sĩ trở lên, sẽ có tuổi thọ trên dưới 120 mùa xuân.

Nói là sống lâu, càng sống thì kiến thức càng dồi dào, nhưng chiến lực thì không chỉ dựa vào kiến thức, còn dựa vào khí lực. Không có khí lực để vận hành, thì mớ kiến thức trong đầu cũng chỉ là vô dụng.

Mà bất kể ngươi mạnh mẽ cỡ nào, sau cái ngưỡng 100 tuổi, khí lực của ngươi sẽ qua cái đỉnh dốc tàn khốc, và bắt đầu tụt xuống không phanh.

Kẻ có thể vượt qua cái ngưỡng 100 năm của trời đất mà vẫn giữ được chiến lực hùng mạnh, lịch sử chỉ ghi nhận có Chí Tôn Cường giả. Ví dụ như Đại Hùng Kwaruh, ví dụ như Kumo Sasaki.

Còn lại, nhân loại đều phải đối mặt với một nghịch lý, ta càng sống lâu, càng trau dồi được nhiều tri thức, thì ta càng cảm thấy vô dụng. Lúc đã già yếu, thì 9 hay 10 bằng Tiến sĩ cũng chẳng khác gì mớ giấy nhóm lò. Thậm chí, nhiều trường hợp đã chứng minh, kẻ già yếu thì phần nhiều Khí lực còn không đủ để gọi Thiên kiếp tới.

Sau ngưỡng 100 tuổi, kẻ nào còn sống sót không bị địch nhân sát hại, thường sẽ lui về ở ẩn. Làm cố vấn cho gia tộc, cho các thế lực lớn, hoặc hoàn toàn rửa tay gác kiếm, về nhà đoàn viên với con cháu, hoặc có ích cho cộng đồng hơn, thì đi dạy học. Mà dạy học lại đem tới cả tiếng tăm,cả sự kính trọng, cả mối quan hệ, và cả tiền bạc, ai cũng thích thú.

Lại nói về Grandino, cũng sắp tới tuổi xế chiều, hoặc là tiếp tục cắm đầu vào nghiên cứu như một con mọt, hoặc là chọn truyền thụ lại kiến thức cho đời sau, để đời sau kế tục thành quả của mình, tất nhiên lựa chọn thứ 2 sẽ hấp dẫn hơn. Mà muốn kiếm học trò, thì gặp phải trở ngại đầu tiên, và cũng là trở ngại khiến người ta nản chí nhất: Vương Thành Văn.

Chẳng muốn nói nhiều, Grandino lặng lẽ ra về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.