Thiên La Địa Võng

Chương 20: Chương 20




Kể từ khi Cao Chính Trữ trở về, không khí trong nhà rất thấp, Tần Lam Gia bị kẹp ở giữa cảm thấy hết sức khó chịu.

Tần Lam Gia lén đi hỏi Cao Chính Trữ, rốt cuộc cậu ấy và Đàm Lăng Việt đã phát sinh chuyện gì, sao lại trở thành như vậy.

Cao Chính Trữ phiền não rút ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng, gãi gãi đầu nói: “Tớ làm sao biết Đàm Lăng Việt nổi điên cái gì, nghỉ hè năm mười hai cậu ta có cái gì đó không ổn. Đúng rồi, cậu chẳng lẽ không nhớ, khi đó cậu vốn ở lại giúp tớ làm đề tài, cậu ta lại đặc biệt chạy tới nhà tớ đem cậu đi. Tên kia đem cậu trở thành cái gì, búp bê của cậu ta sao, quá biến thái.”

Tần Lam Gia bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng nói cậu ấy như vậy, Lăng Việt chỉ muốn có một người nói chuyện cùng thôi.”

“Cậu cũng chỉ thay cậu ta lo lắng.” Lam Chính Trữ phun ra một ngụm thuốc, giữa ngón tay đang kẹp điếu thuốc, đột nhiên vươn tay đem ghế xoay Tần Lam Gia kéo đến trước mặt mình, hai tay đặt trên thành ghế, cuối thấp người xuống hết sức nghiêm túc nói: “Lam Gia, nghe lời tớ, cách xa cậu ta ra, Đàm Lăng Việt không có gì tốt đâu.”

“Sao cậu đột nhiên nói như vậy… ” Tần Lam Gia có chút ngạc nhiên, hai tay nắm chặt, môi mấp máy nhíu mày, “Cậu đối với Lăng Việt có thành kiến sao…”

“Tớ ở trong xã hội lăn lộn đã bao nhiêu năm, cho dù không có lão bánh quẫy* Trọng Vũ kia cũng có thể gọi là khôn khéo, so với cậu tiểu bạch thỏ vẫn đỡ hơn.” Cao Chính Trữ khinh thường cắt lời, “Tớ không có thành kiến gì, nhưng tiểu tử này tớ thấy rất rõ ràng. Cậu ta vốn đi theo cậu nhiều hơn, khi cậu ta đi mấy năm nay có liên lạc với cậu không. Được, hiện tại lại đột nhiên trở về, trở về liền tới tìm cậu, cậu cho rằng là nhớ đến tình bạn cũ sao? Tớ xem y là cùng đường, không có nơi nào để đến, mới nghĩ tới cậu. Cậu ta lợi dụng, còn cậu tiểu ngốc tử, nghe lời anh đây đi…, cách xa cậu ta ra một chút.”

*bánh quẫy: bánh quẫy ở đây có nghĩa là người có nhiều kinh nghiệm nhưng láu lỉnh

“Không thể nào, cậu đừng nghĩ người khác xấu xa thế.” Tần Lam Gia cố gắng thay Đàm Lăng Việt biện hộ.

“Vậy cậu ấy có nói cho cậu biết tại sao trở về không?”

Cao Chính Trữ một câu hỏi làm toàn bộ điều mà Tần Lam Gia muốn giải thích bị chặn họng. Tần Lam Gia há miệng: “Không có…”

“Bạn bè tốt, chân chính quan tâm cậu thì sẽ nói không lừa gạt cậu? ” Cao Chính Trữ ngắt lời Tần Lam Gia, “Lam Gia, cậu quá đơn thuần, lòng người hiểm ác. Gia đình Đàm Lăng Việt vốn rất phức tạp, cậu đừng nghĩ cậu ta và người bình thường giống nhau. Cậu luôn như vậy đối với người khác không đề phòng, tớ thật sự lo lắng a.”

“… ” Tần Lam Gia cúi đầu trầm mặc. Mặc dù trong tâm không tin Đàm Lăng Việt là loại người mà Cao Chính Trữ nói… Chính là Cao Chính Trữ nói rất có lý, hắn không thể phản bác được.

“Tại sao không nói chuyện, trong lòng không phục nên tức sao” Cao Chính Trữ nhìn mặt của hắn từ dưới lên trên, trêu ghẹo nói,: “Nói chuyện nha Gia Gia, cậu không phục cái gì nói ra nghe một chút, tớ khẳng định cho cậu tâm phục khẩu phục.”

“Gia Gia.” Cao Chính Trữ vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng Đàm Lăng Việt.

Tần Lam Gia vội quay đầu nhìn, Đàm Lăng Việt không biết từ lúc nào đứng ở ngoài cửa phòng ngủ Cao Chính Trữ.

“Gia Gia, hơn mười một giờ rồi, cậu ngày mai không phải còn tới trường sao? Mau đi ngủ đi.” Đàm Lăng Việt cười cười nói.

Tần Lam Gia vốn lo lắng y nghe được chút ít điều “phỉ báng” của Cao Chính Trữ mà không vui, hai người lại gây mâu thuẫn sẽ không tốt, bây giờ nhìn lại y hẳn là không nghe được cái gì, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.

“Được rồi, tớ đi đây.” Tần Lam Gia từ trên ghế đứng dậy, Cao Chính Trữ ngăn hắn, quay đầu lại nhìn thoáng qua Đàm Lăng Việt, lại hướng Tần Lam Gia nói: “Các cậu muốn đi ngủ làm sao a.”

“Lăng Việt ngủ chỗ tớ là được rồi.” Tần Lam Gia dụi dụi mắt nói, “Chen chúc một chút cũng được.”

Cao Chính Trữ tắt tàn thuốc, đứng lên nói: “Cần gì như vậy, không nóng sao, rồi chưa nói phòng cậu cũng là phòng nhỏ nhất. Dù sao Trọng Vũ không có ở đây, để Lăng Việt ngủ phòng kia được rồi.”

“Được không, cũng chưa nói cho học trưởng biết. ” Tần Lam Gia ý không tốt nói.

Cao Chính Trữ không nhịn được sờ sờ đầu của hắn nói: “Cậu khách khí làm gì, Trọng Vũ không có ý kiến, đợi lát nữa nhắn tin cho anh ấy là được rồi.”

Tần Lam Gia cũng cảm thấy để Đàm Lăng Việt cùng mình chen chúc trên cái giường nhỏ nghỉ ngơi sẽ không tốt, liền nhìn về phía Đàm Lăng Việt nói: “Lăng Việt, như thế được hay không? Cậu cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, tớ đi lấy khăn trải giường sạch cho cậu.”

Đàm Lăng Việt mấp máy môi, còn chưa mở miệng, Cao Chính Trữ đã cười nói: “Lăng Việt làm sao thấy không tốt a. Lam Gia cậu cũng không phải con gái, cậu ta muốn ngủ cùng cậu, rõ ràng có giường trống lại muốn cùng cậu chen chúc, như vậy không phải có bệnh à.”

Tần Lam Gia có chút lúng túng nhìn về phía Đàm Lăng Việt, lại thấy Đàm Lăng Việt oán hận nhìn Cao Chính Trữ, cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.

“Chính Trữ, cậu luôn khi dễ y.” Tần Lam Gia không nhịn được oán trách, đuổi theo.

Tần Lam Gia lấy ra giường của mình cùng gối đến phòng Trọng Vũ, đem ra giường trải lên. Đàm Lăng Việt ngồi ở một bên nhìn hắn, đột nhiên mở miệng nói: “Gia Gia, tớ chính là muốn cùng cậu chen chúc trên một cái giường, tớ chính là thích ôm cậu ngủ.”

Tần Lam Gia trong lòng giật mình, Đàm Lăng Việt đột nhiên nói lời như thế, hắn không biết phải trả lời như thế nào.

Đây là ý gì? Tỏ tình sao?

“Chính là tớ tuyệt đối không có bệnh. ” Đàm Lăng Việt gãi gãi đầu phiền não nói tiếp, “Tớ cũng không phải giống con gái thích cậu, đó mới thực sự là bệnh.”

Giây phút kia còn tự mình đa tình, mặc dù từ đáy lòng cố vượt qua, cũng đủ làm cho Tần Lam Gia cảm thấy hết sức khó khăn.

Có bệnh a… Thì ra hắn thích y chính là hắn có bệnh. Tần Lam Gia cúi đầu cắn chặt môi, tay tiếp tục trải ra giường.

“Chính Trữ thích nói nhảm, cậu đừng coi là thật. ” Tần Lam Gia cúi đầu, đưa lưng về phía Đàm Lăng Việt.

Đàm Lăng Việt ân một tiếng, lại lẩm bẩm nói: “Tên kia thực đáng ghét.”

không dám tiếp tục đối mặt với Đàm Lăng Việt, hắn sợ trái tim của mình đau nhói bị Đàm Lăng Việt phát hiện, hắn sợ mình nhịn không được oán trách y, sau đó y liền biết tình cảm mình đối với y “có bệnh”… Tần Lam Gia đáy lòng lạnh đi, hắn tuyệt đối không thể để cho Đàm Lăng Việt phát hiện.

“Lăng Việt, cậu ngủ sớm một chút, tớ… ” Tần Lam Gia cố gắng duy trì nụ cười mở miệng nói, lại gấp rút không kịp đề phòng bị bổ nhào từ phía sau ôm lấy, thoáng cái nằm ở trên giường.

“Gia Gia, thật muốn ôm cậu a, ôm cậu cảm thấy rất thoải mái.” Đàm Lăng Việt ở phía sau lưng của hắn mè nheo, dán người lên giọng nói có chút rầu rĩ.

Tần Lam Gia dùng cả tay chân bò dậy, cười cười nói: “Lăng Việt, cậu đừng nghịch nữa, ngày hôm qua cùng tớ nhét chung một chỗ cậu ngủ không ngon, hôm nay cậu nghỉ ngơi thật tốt đi. Rồi hãy nói cậu không phải sợ người khác nói mình có bệnh à…”

“Cái gì gọi là sợ a, tớ sợ cái rắm, tớ vốn không có cái loại bệnh tật ghê tởm này. ” Đàm Lăng Việt nhíu mày nói.

Tần Lam Gia lúc này hết sức bội phục mình, lúc này vẫn có thể cười được, vẫn có thể đối ứng được. Chỗ ngực cảm thấy tê tê, không còn cảm thấy đau nữa.

“Kia không được rồi. Đã mười hai giờ, cậu nhanh đi ngủ đi, tớ cũng về, tớ ngày mai còn muốn dậy sớm.”

Tần Lam Gia cho đến khi về phòng của mình, đóng cửa phòng, nụ cười cứng ngắc trên mặt còn chưa hoàn toàn rút đi.

Từ cửa kính phản chiếu hình ảnh của mình, hình ảnh mơ hồ không thấy rõ vẻ mặt, Tần Lam Gia nghĩ nhất định so với khóc còn khó coi hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.