Thiên Huy! Anh Là Đồ Đáng Ghét

Chương 15: Chương 15: Bữa Trưa Ngọt Ngào




Trâm Anh một tay để lên bàn ăn chóng cằm, tay còn lại cầm quả táo nửa muốn ăn nửa lại không ăn nên để lên bàn. Tâm trạng ngổ ngang suy nghĩ:

“Là sự thật sao? Ước gì là mình mơ đi? Trời ơi! Không thể nào tin được mình lại đòi hỏi bắt anh ta chăm sóc mình khi say như vậy? Thật mất mặt quá đi. Haiz...” Cô ôm mặt vò đầu rồi thở dài rồi lại cúi đầu đập nhẹ vào bàn mấy cái, mắc cở nhớ lại từng câu nói của cô.

“Cô sao vậy Trâm Anh? Không khỏe à?” Mọi hành động của cô nãy giờ đều gây chú ý cho Thiên Huy. Anh nhướng mắt khó hiểu hỏi cô.

“Tôi không sao… thật mà. Hihi.” Cô giả bộ nhoẻn miệng cười, giọng nói chắc chắn. Còn trong lòng thì rối bời.

Anh chỉ gật đầu rồi làm tiếp. Cô ngồi chóng hai tay ôm lấy mặt ngắm nhìn những cử chỉ động tác tập trung khi anh nấu ăn. Với vẻ ngoài đã đẹp trai nam tính, lạnh lùng như vậy mà khi nhìn anh đứng bếp nấu ăn còn hấp dẫn quyến rũ cuốn hút vô cùng.

Trâm Anh mỉm cười cảm thấy vui hạnh phúc khi được anh nấu cho ăn. Rồi chợt tắt nụ cười khi nghĩ tới: “có phải tại mình bị thương nên anh ta mới quan tâm tốt với mình một chút không?”

“Haiz… thôi kệ. Cứ tận hưởng trước đi. Hihi…” Cô gạt đi những suy nghĩ không vui. Không bận tâm suy nghĩ lung tung nữa. Mỉm cười cầm quả táo lên ăn và chăm chú nhìn Thiên Huy nấu ăn.

“Trâm Anh… tôi không thể tập trung khi biết có người cứ mãi nhìn tôi như vậy.” Anh liền ngước lên nhìn cô khi bắt gặp ánh mắt cô cứ mãi dõi theo anh.

“Xí… ai thèm nhìn anh chứ. Tôi… nhìn đồ ăn chứ bộ… Không thèm nhìn nữa... Tôi ra phòng khách đây.” Cô bị anh bắt gặp ánh mắt cô nhìn anh. Vậy mà còn giả bộ nói như mình bị oan vậy. Quê quá nên đứng lên đi ra phòng khách. Anh cười lắc đầu trước hành động giả lơ của cô.

Khoảng gần một tiếng sau:

“Trâm Anh. Chúng ta cùng ăn trưa thôi.” Thiên Huy đi từ dưới bếp lên phòng khách gọi Trâm Anh.

“Yeah… Được ăn rồi.” Cô đang ngồi salon lướt điện thoại. Khi nghe tiếng anh gọi, liền mừng rỡ đứng dậy đi theo anh xuống bếp.

Trên bàn ăn đã được dọn sẵn hai bộ chén dĩa và ly nước. Khi cô vừa ngồi xuống bàn thì anh đem món ăn tới.

“Đây là món salad trộn trứng. Mời cô dùng thử.” Anh đem dĩa rau trộn với dầu giấm và trứng. Anh kéo ghế ngồi xuống kế bên cô.

“Woa… thật hấp dẫn quá đi. Cám ơn Anh.” Cô rất bất ngờ trước cách trang trí thức ăn của anh. Cô không quên lấy điện thoại ra chụp hình để lưu lại chứ. Và nhanh tay gắp thức ăn vào chén mình. Anh cảm thấy vui trước biểu hiện của cô khi thích món anh nấu.

“Ngon lắm đó. Anh giỏi quá đi. Còn các món tiếp theo là món nào vậy? Anh có thể đem lên hết không?” Cô vừa nếm thử món salad là đã hỏi thắc mắc các món sau.

“Được… cô chờ một chút.” Anh chìu theo ý cô, đứng lên đi lại đem các món ra cho cô.

“Đây là món bò bít tết khoai tây chiên và mì ý sốt kem.” Anh bưng hai dĩa đồ ăn được anh dồn hết cả tâm trí vào để có món ăn ngon cho cô.

“Thật tuyệt vời. Cám ơn anh nhé.” Cô liền vỗ tay thích thú với các món anh tự tay nấu.

“Cô ăn nhiều vào để lấy lại sức khỏe... Không cần cám ơn tôi. Chỉ là tôi không muốn ai đó nói ghét thái độ không quan tâm... ghét khuôn mặt lạnh lùng... à còn ghét cả con người tôi nữa chứ.” Thiên Huy nhìn cô rồi nhìn đi hướng khác, cố tình nói vu vơ nhắc lại chuyện nên nhắc thôi.

Trâm Anh vừa nghe anh cố ý nhắc lại khi cô say đã liên tục nói ghét anh đây mà, làm cô đang ăn nuốt không trôi liền bị sặc. Cô ho liên tục. Anh thấy cô bị sặc thì liền vỗ mấy cái lên lưng cho cô dễ chịu hơn.

“Cô đã đỡ hơn chưa?” Anh lo lắng.

“Tôi không sao.” Cô đã cảm thấy đỡ hơn rồi. Cô cầm ly nước anh đưa lên uống.

Anh cứ nhìn chằm chằm vào cô chỉ muốn biết là cô đã đỡ hơn chưa. Mà lại khiến cô nghĩ anh đang dò xét có phải cô đã nhớ chuyện cô say đã nói với anh không. Cô biết đằng nào cô cũng phải thú nhận sự thật không chối cãi được. Nên đã mạnh dạn nói với anh.

“Tôi... tôi biết trong lúc say... tôi đã có những hành động và lời nói không đúng với anh. Tôi xin lỗi. Nhưng... nhưng anh sẽ không trách một người say nói lung tung mà cho là đúng đâu chứ?” Cô nói tràng, lúc đầu thì khuôn mặt lộ vẻ hối lỗi. Nhưng khi tự biện minh có lợi cho mình thì khuôn mặt rất đắc ý hỏi ngược lại anh.

Anh giơ tay lên che miệng nín cười trước câu nói của cô. Anh liền lạnh lùng, dùng ánh mắt dò xét nhìn cô.

“Tôi thường thấy những người say hay nói sự thật?”

“Tôi... tôi thì khác với những người đó... Hihi… anh sẽ không trách và bỏ qua cho tôi nhé!” Cô liền tránh ánh mắt ấy, cười hơi ngượng và mong anh đừng dò hỏi cô nữa. Cô đã biết sai rồi mà. Cô không để mình say rồi làm sai nữa đâu.

“Được thôi... tôi sẽ xem xét lại vấn đề này sau vậy.” Anh chỉ giả vờ nói vậy thôi. Nhưng trong lòng thì sẽ đợi một ngày khiến cho cô tự nói ra sự thật với anh.

Câu nói của anh làm cô vui, cô nghĩ anh sẽ bỏ qua nhanh thôi.

“Anh chỉ ăn salad và trứng thôi sao? Còn món bò và mỳ sao anh không ăn vậy?” Cô ngạc nhiên khi thấy anh chỉ ăn mỗi món salad.

“Hôm nay do tôi ăn sáng trễ nên giờ chỉ ăn salad là được rồi.”

“Sao được. Anh phải ăn đúng giờ. Chiều anh sẽ đói cho xem. Anh phải ăn phụ tôi chứ? Tôi không ăn hết những món ăn này đâu.” Không đợi anh gật đầu mà cô đã tự ý lấy đồ ăn cho vào dĩa anh rồi.

Trước hành động chân thành của cô khiến anh không thể từ chối. Anh mỉm cười và cùng dùng bữa trưa vui vẻ với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.