Thiên Hồn Đại Lục

Chương 2: Chương 2: Sự khởi đầu (1)




Sau khi đánh bại “ Kẻ Được Chọn “ thì 6 chủng tộc bắt tay để hồi phục lại Thiên Hồn đại lục, qua cả hàng trăm năm thì thế giới mới trở lại bình thường như trước, có thể thấy được sự tàn phá của “ Kẻ Được Chọn “ và đạo quân của hắn ác độc như thế nào. Số thương vong lên cả hàng tỷ người, chỉ đổi lại 20 vạn đại quân, “ Kẻ Được Chọn “ và ba vị tướng của hắn, nhưng bọn họ chỉ bị thương, chờ đợi cơ hội để quay lại xâm lấn một lần nữa.

Cứ như thế đã hai ngàn năm trôi qua kể từ cuộc chiến của 6 chủng tộc với “ Kẻ Được Chọn “, nhưng một lần nữa chiến tranh lại bộc phát, và lần này là nội chiến giữa các vị thần. Khi 5 vị thần tối cao bắt đầu xung đột, và bắt nguồn từ Vị Thần của Sức Mạnh. Vì sao….bởi vì hắn đã phá tan luật lệ được đặt ra hơn 3 ngàn năm nay.

Từ xa xưa khi 5 vị thần đặt ra hệ thống tu luyện cho các chủng tộc, Thiên Địa đã đưa ý chí của họ để kiểm soát các chủng tộc là mỗi một cá thể chỉ có thể sở hữu một Thiên Hồn, tuy nhiên vẫn có nhiều cá thể được Ý Chí Của Thiên Địa thưởng thức, ban cho Song Sinh Thiên Hồn, ngoài ra không hề có một cách nào để đạt được Thiên Hồn. Những người dám làm trái lại luật lệ sẽ vĩnh viễn gánh chịu tội phản Thiên Địa, và xóa bỏ tồn tại tức khắc. Nhưng đã có một người căm ghét điều này, hắn nghĩ rằng các chủng tộc cá thể cũng như chúng ta, bọn họ có quyền được định đoạt tương lai của họ, chứ không phải bị sắp đặt. Người đó chính là Vị Thần của Sức Mạnh, hắn đã phá tan luật lệ của Thiên Địa, tạo ra một môn đế giai bí kỹ, có thể giúp người tu luyện sỡ hữu Ngũ Thiên Hồn, tức là có tới năm Thiên Hồn tồn tại trong cơ thể.

Bốn vị thần còn lại bắt đầu tìm hiểu, sau cùng cũng biết là do Vị Thần của Sức Mạnh, bọn họ chạy đến chất vấn. Sau cùng hai bên đánh nhau, lúc đầu bốn vị thần còn lại tưởng có thể áp đảo Vị Thần của Sức Mạnh, nhưng không, ngược lại là bọn họ bị áp đảo, và bọn họ cực kỳ ngạc nhiên khi nhìn thấy Vị Thần của Sức Mạnh sở hữu tới năm Thiên Hồn, tương đương với từng loại. Bọn họ liền hỏi tại sao hắn lại làm thế, Vị Thần Sức Mạnh trả lời rằng: “ Ta muốn cho các sinh vật có khả năng sinh tồn, có khả năng đánh tan vận mệnh con rối của mình, ta muốn Thiên Địa này không còn là người phán xét, ta muốn Thế Giới và Vận Mệnh nằm chính trong tay mình, quyết định mình sẽ làm gì và đi đâu…..”

Điều này là làm trái thiên địa, đi ngược với luật lệ mà 5 người đặt ra, cuối cùng bốn người dùng hết sức mạnh của mình phong ấn Vị Thần Sức Mạnh lại, nhưng trước khi hắn bị phong ấn, hắn dùng một nửa ý thức của mình và trong cuốn bí kỹ, rồi phong ấn nó dưới một điều kiện, ném xuống dưới Địa giới, hi vọng một ngày nào đó một người Thiên Hữu Cơ Duyện mở được phong ấn mà tu luyện, đánh bại Thiên Địa mà nắm giữ vận mệnh cho các chủng tộc, thoát khỏi số phận con rối.

Sau đó hắn cũng bắt đầu rơi vào trạng thử nửa tỉnh nửa mê, bốn vị thần còn lại dựa theo chỉ thị của Thiên Địa, truy tìm cuốn bí kỹ để tiêu hủy nhưng bọn họ tốn gần 1 ngàn năm nhưng vẫn không thấy tung tích của nó ở đâu, và sau gần hai ngàn năm, thì bọn họ cũng từ bỏ việc tìm kiếm, mà trở lại cuộc sống bình thường. Thiên Địa thì rơi vào trạng thái ngủ say, do cuộc chiến với Vị Thần Sức Mạnh, Thiên Hồn đại lục thì do ảnh hưởng của thiên tai, đã bị tàn phá, những vùng đất bắt đầu tách ra, tạo thành những lục địa khác nhau, các chủng tộc bắt đầu mất liên lạc, rồi từ từ rơi vào lãng quên, mỗi chủng tộc thống trị một nơi riêng biệt của mình. Nhân tộc thống trị vùng đất của nơi lớn nhất Bắc Bình đại lục bằng phẳng cùng với Người Lùn sinh sống ở những ngọn núi lửa phía Đông, Ma tộc đứng ở nơi lạnh giá Nam Kha lục địa, Tinh Linh quan sát các nơi ở vùng đất bất tử Hoàng La đại lục, Long tộc ngủ say ở những khu rừng bí ẩn Ích Tiêu, Thú tộc thì nằm ở những hoang mạc Sa Phù, nằm ở phía Nam, sâu nhất ở Bắc Bình.

Một lần nữa Thiên Hồn đại lục cuối cùng cũng đón nhận một hòa bình lâu dài, năm ngàn năm trôi qua nhanh chóng như một cái chớp mắt, Thiên Hồn giả cũng bắt đầu phát triển nhanh chóng, đặc biệt là ở Nhân tộc. Hàng trăm thành thị bắt đầu được xây dựng, hàng chục ngàn, triệu Thiên Hồn giả bắt đầu hô phong hoán vũ, thành lập nhiều môn phái, tông môn, thế gia khác nhau. Triều đình cũng bắt đầu được thành lập, người đứng đầu một nước, do 1 ngàn năm trước, nội bộ nhân tộc bắt đầu đấu đá lẫn nhau vì tài nguyên, kéo bầy kéo phái, rồi diễn ra hơn cả ngàn năm rồi cũng thành lập một quốc gia cho chính mình, phân chia lãnh địa, và một ngàn năm sau cũng ổn định đi phần nào. Nhiều quốc gia nhỏ cũng được thành lập, nhưng ba quốc gia lớn nhất, có số lượng Thiên Hồn giả nhiều nhất bao gồm: Đế Kim đế quốc, quốc gia của những chiến binh hùng mạnh, quân sự và kinh tế mạnh mẽ nhất. Quốc gia thứ hai là Lạc Nhật đế quốc, bao gồm những kỹ thuật tiên tiến, và tài nguyên nhiều nhất. Và đế quốc yếu nhất trong tam đại đế quốc là Khả Hãn đế quốc, bao gồm nhiều bộ lạc khác hợp lại với nhau để chống lại 2 đế quốc còn lại.

Ba đế quốc này ngoài mặt là giao hữu, nhưng bên trong vẫn đấu đá, các tông môn, thế gia cũng có phần trong cuộc chiến này, hy vọng đều trở nên lớn mạnh. Nhưng do có quá nhiều môn phái, vấn đề vẫn tăng đều đều, ba đại đế quốc bắt đầu họp mặt và đặt ra điều luật để kiểm soát một phần nào đó, nhưng những Môn Phái lớn từ chối hợp tác. Sau này các đế quốc mới nghĩ ra một cách là mở cho chính mình Môn Phái, gọi là Học Viện, đào tạo ra chính thế lực Thiên Hồn giả để đấu đá với các Tông Phái. Cứ như thế một ngàn năm trôi qua nhanh chóng, đã mười ngàn năm kể từ khi Thiên Hồn đại lục được thành lập, cho tới nay đã trải qua biết bao nhiêu chiến tranh, nhà tan cửa nát nhưng các chủng tộc vẫn đứng sừng sững...chứng tỏ ý chí của một người rất là mạnh mẽ….nhưng ai ai cũng thắc mắc một điều đó là bí kỹ đế giai Thiên Ma Ngũ Hồn Công có thật hay không và điều kiện tu luyện là gì…………….

Mà Chúng Ta Bắt Đầu Chuyện Thôi Nào……

………

………

Một khu rừng hẻo lánh…..

“ Đứng lại….chạy mau lên mấy tên vô dụng, bắt bọn họ lại…..”

“ Nhưng chúng ta đã chạy hết sức rồi thống lĩnh…..” người được gọi là thống lĩnh nghe thấy thế thì tức giận, gõ đầu tên kia một cái rồi trừng mắt nói…

“ Chạy hết sức rồi thì bây giờ chạy quá sức…..không được hả….bọn họ mà chạy thoát thì các ngươi chuẩn bị ngủ trong quan tài đi….ta thì không muốn đâu, giường với người đẹp, hay quan tài với xác chết, ngươi thích ngủ với cái nào thì lo mà làm việc…”

“ Vâng...vâng “ Mấy tên còn lại bị dọa thế thì gật đầu lia lịa, sau đó bắt đầu chia nhau ra mà đuổi theo.

Một nơi khác thì có hai thân ảnh đang chạy, người phụ nữ đang bế một đứa trẻ chỉ vừa mới sinh, hai người vừa chạy mà vừa nhìn phía sau. Lúc này người nam nhân dừng lại, quan sát xung quanh 1 chút rồi nhìn nương tử mình mà nói…

“ Nàng hãy dẫn con chạy đi, ta sẽ ở lại mà cản đám người kia “

“ Không, có chết thì chúng ta cùng chết...đó chính là lời hứa hẹn năm xưa mà…” Người nữ nhân kia kiên định mà lắc đầu, mắt nàng đã ướt rồi.

“ Nhưng còn con của chúng ta thì sao...nàng phải sống, nàng phải nhìn nó lớn lên, nếu ta có chết thì vẫn an lòng, vì có nàng bên con của chúng ta…” Người nam tử mắt đỏ, buồn bã, cầm tay người nữ nhân mà nói.

“ Không….nếu một trong hai người chúng ta còn sống thì bọn họ vẫn không bỏ qua đâu, chỉ có khi cả hai người chúng ta đều biến mất….còn Phong nhi, chúng ta có thể để ở một nơi nào đó, hi vọng trời cao thương tình, có người tìm thấy nó….” nghe được người phụ nữ đó nói, trung niên đau khổ, nắm chặt hai lòng bàn tay. Sau đó hắn lấy ra từ trong ngực một quyển sách, giấu dưới nôi của đứa bé, rồi bê cái nôi lên, hai mắt trìu mến nhìn con của hắn đang nhắm mắt mà ngủ….

“ Phong nhi, thứ lỗi cho phụ mẫu nhé...chúng ta không thể ở bên cạnh con mà chăm sóc cho con, nhìn con lớn lên từng ngày, học những cái mới…Chúng ta rất bất đắc nhĩ nên phải bỏ con lại đây, chỉ vì bọn ta muốn tốt cho con thôi. Hi vọng sau này con biết được sự thật thì đừng trách chúng ta, hai người chúng ta sẽ luôn ở trên trời cao mà quan sát con từng ngày…..”

Hắn nói xong thì liền nhảy qua bên kia bờ sông, đặt cái nôi ở dưới một gốc cây, rồi nhảy qua lại, nắm tay nương tử hắn mà rơi lệ. Người phụ nữ lúc này đã khóc, tay nắm chặt ngực trái của nàng, đau khổ mà tựa vào ngực phu quân nàng mà khóc.

“ Phong nhi, một ngày nào đó…..con phải trở nên mạnh mẽ bởi vì kẻ thù của con rất là mạnh mẽ, cuốn bí kỹ đó sẽ giúp cho con trở thành một cường giả, để con có thể hiểu được tại sao chúng ta phải bỏ con lại…..” Hắn nói xong thì liền xoay người, dắt tay nương tử hắn chạy qua một hướng khác, tỏa ra khí của hắn để hấp dẫn đám người đang đuổi theo. Quả nhiên tên thống lĩnh lúc này đang đuổi phía sau, cảm nhận được khí thì liền mặt hớn hở, chỉ về hướng kia mà la lên….

“ Đuổi theo hướng đó mau lên…..”

Một lúc sau thì thì cả khu rừng cũng bắt đầu im lặng, chỉ có tiếng khóc của trẻ con bắt đầu vang lên, tiếng khóc buồn bã giống như nó biết phụ mẫu nó đã rời đi mình. Lúc này một thân ảnh khá là già nua, đi theo tiếng khóc mà tới chỗ cái nôi, hắn ngồi xuống mà nhìn về cậu bé đang khóc mà mặt trìu mến, xoay đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy gì, hắn mở miệng mà hỏi…

“ Xem ra bị phụ mẫu bỏ rơi rồi…..không biết họ có để tên lại không….à thấy rồi….”

“ Chỉ có một chữ Phong thôi sao……..không họ...vậy thì theo họ của ta đi, từ này nhóc sẽ là con của ta, tên là Hàn Phong…”

“ Hưu...hee…...hehehe….” đứa bé cảm nhận được cái gì liền cười cười hehe, mặt mày vui vẻ mà nhìn hắn.

“ Đi thôi….chúng ta về nhà nào…..”

……….

……….

Năm năm trôi qua, Một ngôi làng xa xôi hẻo lánh…..

“ tiểu Phong, lại đi săn bắn nữa à “ một giọng nói trong trẻo nhưng chứa phần trưởng thành, lời nói là từ một phụ nữ trung niên và nàng đang nhìn một cậu bé nhỏ tuổi, cao chưa tới một mét, nhưng thân hình khá là cân đối, mặc một bộ đồ đơn giản, mái tóc và cặp mắt đen huyền.

“ Vâng, cháu tính đi tìm vài con thỏ để tế phụ mẫu “ đây chính là nhân vật chính của chúng ta, họ hắn là Hàn theo họ cha, tên chỉ có 1 chữ Phong là do phụ mẫu năm xưa đặt cho hắn.

“ À….cũng được hai năm rồi nhỉ “ người phụ nữ trung niên mặt buồn bã mà nói, sau đó mỉm cười mà nhìn hắn nói….

“ Đi cẩn thận nghe chưa?”

“ Vâng cháu biết rồi “ Hàn Phong cười một cái thật tươi, rồi chạy thật nhanh ra ngoài làng, tay cầm một cái cung. Hắn theo một thói quen hằng ngày trong suốt hai năm qua, nhanh chóng đi tới một bụi cây quen thuộc, một mũi tên đã lên cung, hai mắt quan sát, cặp tai lắng nghe xung quanh mà tìm con mồi.

Hơi thở cách quảng rất dài, nửa phút một lần hít ra thở vào, nhẹ nhàng không gây tiếng động, nhiệt độ cơ thể Hàn Phong đều thu liễm lại, xóa bỏ hiện thân của hắn. Đây là hắn dùng hai năm để tập luyện, nửa tiếng trôi qua một con thỏ nhảy ra từ một bụi cây khác, Hàn Phong hai mắt khép lại, chừa lại một khe ngắm chặt con thỏ. Hai tay từ từ kéo dây, và “ Bụp “, mũi tên bay thẳng xuyên qua lùm cây, cắm thẳng vào đầu con thỏ.

“ Hahaha, bắt được một con thỏ rồi….phụ mẫu tối nay có thể ăn ngon rồi “ mặt hắn cười hồn nhiên mà nói. Bỗng nhiên lúc này Hàn Phong cảm nhận được 1 khí tức nguy hiểm, bản năng của hắn tập luyện trong 2 năm nói hắn nên chạy thật nhanh, Hàn Phong lập tức leo lên một cái cây, núp mà quan sát. Từ trong một bụi cây bên kia, một thân hình to lớn đang bước ra, Hàn Phong bắt đầu quan sát….

“ Một con sói….nhưng nó...nó khác chỗ nào ta….”

Con sói này to hơn những con khác, thần hình dài gần bốn mét, cao hơn 2 mét, cặp răng có hai chiếc răng nanh dài, nhọn lộ ra bên ngoài, một bộ lông đen như mực. Hàn Phong nhìn nó mà cảm giác run lên, nhưng cũng có chút hưng phấn, bởi vì hắn muốn thử sức xem mình có thể bắt được nó không. Hàn Phong lấy từ sau lưng của mình một cái lọ nhỏ, sau đó đổ vào những mũi tên của hắn, nhẹ nhàng lắc lên.

Đây là một loại nọc độc mà Hàn Phong trong một lần bắt được một con rắn, loại độc này không hề độc, chỉ làm tê liệt bất cứ người nào bị dính trúng. Sau đó hắn cẩn thận bỏ vào trong túi, hai tay bắt đầu lấy tên mà ngắm.

Một mũi tên bay ra nhắm thẳng vào đầu của con sói đen này……..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.