Thiên Hậu Trở Về

Chương 2: Chương 2: Thiên hậu trọng sinh (2)




Lạc Lạc.

Không biết như thế nào, đáy lòng Hạ Lăng hiện ra tên cô gái này. Sau đó, những chuyện cũ về cô gái này, còn có thân thể Diệp Tinh Lăng này như nước chảy, chậm rãi chảy vào đầu Hạ Lăng. Chính là, cô còn không kịp chải vuốt, Lạc Lạc thanh thúy thanh âm lại truyền đến: “Tinh lăng, ngươi có sao không? Nói chuyện nha, đừng là tớ sợ.”

Cô có chút đau đầu mà xoa xoa thái dương: “Lạc Lạc, tớ không có việc gì, cảm ơn cậu.”

“Không có việc gì thì tốt.” Lạc Lạc cao hứng mà cười rộ lên, vội vàng chạy tới chỗ để cách đó không xa, dùng ly giấy lấy một chén nước đưa cho Hạ Lăng, “Tới, uống nước, về sau luyện tập không cần liều mạng như vậy, tớ biết cậu không phải giả bộ bất tỉnh, cậu ngất xỉu làm ta sợ muốn chết.”

Cô ấy không hề phòng bị quan tâm làm Hạ Lăng có chút không được tự nhiên.

Đời trước, cũng từng có một người, ở trước mặt Hạ Lăng lộ ra đơn thuần không phòng vệ như vậy, đó là em gái cô, Hạ Vũ. Khi đó Hạ Lăng, đem em gái coi như trân bảo, tín nhiệm cùng chăm sóc, nhưng kết quả là, lại đổi lấy phản bội cùng bán đứng.

Chuyện như vậy, cô không nghĩ lại trải qua một lần.

Vì thế, cô không dấu vết mà xa cách Lạc Lạc: “Tớ nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi, cậu mau đi luyện tập đi.”

Lạc Lạc lại cố chấp mà lắc đầu, nghiêm túc mà nói: “Cậu thật sự phải chú ý thân thể, tháng này đã té xỉu ba lần, tớ biết cậu muốn qua lần khảo hạch này, chính là……”

Cô ấy cắn cắn môi, có chút nói không được nữa.

Hạ Lăng cười cười, biết cô muốn nói cái gì, nguyên chủ thân thể này —— Diệp Tinh Lăng, đã liên tục hai tháng ở khảo hạch xếp hạng chót, nếu lần này tiếp tục đứng bét, như vậy, chỉ có thể cuốn gói chạy lấy người. Cho nên, Diệp Tinh Lăng mới có thể như vậy, một lần lại một lần mà luyện tập đến ngất xỉu, làm Lạc Lạc thực lo lắng.

Đại khái, nguyên chủ chính là như vậy mệt chết đi?

Hạ Lăng có chút cảm khái, không biết nếu Lạc Lạc phát hiện nàng không phải nguyên chủ, sẽ nghĩ như thế nào?

Bất quá, Diệp Tinh Lăng không thông qua khảo thí, đối nàng Hạ Lăng xuyên tới mà nói, đây là việc có thể thực hiện. Từ tử vong đến trọng sinh, phảng phất chỉ là ngủ một giấc dài mà thôi, đã từng có được những cái đó, dung nhập linh hồn dáng múa nàng hoàn toàn nhớ rõ, đời trước, nàng dùng chúng nó chinh phục toàn thế giới, đời này, muốn thông qua khảo hạch thực tập sinh, quả thực dễ như trở bàn tay.

Nhìn Lạc Lạc sầu lo, nàng thoải mái mà mỉm cười: “Yên tâm, Lạc Lạc, tớ có chừng mực, sẽ không luyện tập đến té xỉu nữa. Tớ vừa mới lĩnh ngộ một ít bí quyết, lần này kiểm tra tớ sẽ có tiến bộ.”

“Thật sự?”

“Thật sự.”

Lạc Lạc cuối cùng yên lòng, lộ ra tươi cười: “Vậy cậu hảo hảo nghỉ ngơi, tớ đi luyện vũ.”

Hạ Lăng nhìn theo Lạc Lạc gia nhập đám người đang luyện tập, nhẹ nhàng thở ra. Cũng như con người cùng lời nói đơn thuần như vậy, làm cô nhớ tới “Hảo muội muội” của cô Hạ Vũ, còn có hồi ức về nam nhân kia.

Đó là…… cô trong lòng vĩnh viễn thương.

Cô lắc lắc đầu, vứt đi ký ức thống khổ, việc cấp bách, là hảo hảo sửa sang lại những chuyện cũ trong đầu Diệp Tinh Lăng. Vì thế,cô an tĩnh mà đứng dậy, hướng ngoài cửa phòng đi đến.

Không có người ngăn trở, bởi vì thực tập sinh đều đang lo luyện tập cho chính mình, ngẫu nhiên có một hai người chú ý tới cô, không phải coi như không phát hiện, chính là lộ ra một tia khinh thường. Một người nhất định phải bị đào thải vì thành tích quá kém, trừ bỏ Lạc Lạc, ai sẽ phí một chút ít tinh thần đi chú ý?

Đối với thái độ của bọn họ, Hạ Lăng cũng không để ý, đời trước sinh tử chìm nổi, làm cô nhìn quen nhân tình ấm lạnh, điểm khinh thường nho nhỏ này căn bản không ảnh hưởng tới bất luận cái gì.

Nàng tìm nơi yên lặng không người ngồi xuống, bắt đầu sắp xếp lại chuyện trong đầu về Diệp Tinh Lăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.