Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

Chương 14: Chương 14: Cường giả thần bí




Vân Khanh Trần nhíu mày, thầm cân nhắc trong lòng, lúc này hắn có nên ra mặt hòa giải một chút không? Dù sao đây cũng là tửu lâu của Vân gia, nhưng đảo mắt tưởng tượng, phủ Hộ Quốc Tướng Quân, kiếm thánh Lý Thiên Nhất, đúng là không nên chọc cho lắm...

“Là ta.” Lăng Vô Song khoanh tay trước ngực, chậm rãi xoay người qua, dung nhan thanh lãnh, sắc mặt như thường.

“Là người?” Mã phó tướng trừng mắt nhìn Lăng Vô Song, giống như gặp quỷ, tràn trề không dám tin, thực lực của thiếu gia bọn họ là cấp năm bậc Huyền, thế nhưng lại bị đả thương bởi một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa kia?

“Ngươi đã thừa nhận, nhiều lời cũng vô ích” Một phó tướng khác mặt đầy tức giận, rút ra bội kiếm, giơ lên, vung tay ra hiệu cho người phía sau: “Giải về.”

“Hừ, muốn bắt ta? Vậy còn phải xem các ngươi có bản lĩnh đó hay không!” Lăng Vô Song cười nhạt một tiếng, trên khuôn mặt tú mỹ trồi lên nhè nhẹ lạnh buốt, chỉ dựa vào một vài binh tôm tướng cua kia mà cũng đòi bắt được nàng?

“Lên!”

Một chữ rơi xuống, thị vệ rút đao ùa lên.

Lăng Vô Song ngưng mắt, nhẹ bước chân trái lên, chân phải đột nhiên đạp về phía sau, ra thế chuẩn bị sút, hai bên giao chiến, chỉ cần va chạm nhẹ một cái là bùng nổ ngay.

“Tất cả dừng tay lại cho ta!”

Lúc này bỗng từ đâu xuất hiện một câu nói trống rỗng, không nhanh không chậm, trầm ổn hữu lực, phảng phất tỏa ra áp lực, vẽ ra một đường cung dài rộng, khuyếch tán ra khắp bên trong tửu lâu, một lời vừa phát, không người dám động, nhưng dù mọi người có căng mắt tìm kiếm, cũng nhìn không ra âm thanh là phát ra từ nơi nào.

Chỉ nghe âm thanh, không thấy người.

Lời nói nhẹ nhàng chậm chạp, Lăng Vô Song rũ mi giấu đi ánh mắt dấu diếm mũi nhọn, cảm nhận được sự dao động trong không khí, nhân vật trong bóng tối kia sợ là sẽ rất phiền toái, trực giác nói với nàng, thực lực của người này....là ở phía trên Lăng Kình Thiên.

Lăng lão gia là một Thiên huyền cấp chín, nói cách khác, người này...ít nhất cũng là một nhân vật thuộc hàng ngũ phong hào Thánh giả!

Nam Cung Diệp và Lăng Khanh Trần nghe thấy giọng nói này, thân mình cứng đờ, sắc mặt ai cũng đại biến, liếc nhau, vẻ mặt cả hai đều trầm như nước, xong rồi.

Không biết qua bao lâu, chỗ lan can lầu hai, mới xuất hiện một bóng người.

Một bộ đồ huyền sư màu xanh thẫm, ngoài ra không còn phụ trang nào khác, khuôn mặt tuấn lãng, ánh mắt đen huyền bí, trầm ổn thanh thúy, nhìn không ra tuổi thật, nhưng vẫn có thể mơ hồ đoán là khoảng đầu ba mươi.

Sau khi thấy rõ người xuất hiện là ai, hai phó tướng vẻ mặt vốn kiêu ngạo bỗng trở nên nghiêm trọng, tra kiếm vào vỏ, bước lên vài bước, chấp tay lại, ngữ khí cung kính: “Bái kiến Thiên Dạ đại nhân.”

Vừa nghe rõ danh tính, mọi người bất giác cúi đầu xuống, chỉ có Lăng Vô Song, đuôi lông mày thanh nhã khẽ nhếch lên, lưng thẳng tắp, thân mình trước sau như một vẫn cao ngạo như tùng bách, tựa như hạc trong bầy gà, đứng giữa đại sảnh.

Bên trong đôi mắt đen nhanh chóng hiện lên tia tán thưởng, nam tử thanh bào không một tiếng động âm thầm tăng áp lực xung quanh thêm một phần, Lăng Vô Song khẽ nhíu mày liễu, đôi mắt âm trầm lạnh lẽo, nhưng nhận ra trong áp lực dày nặng lại không hề có một chút sát khí, mới không cử động.

Trường bào nam tử thu lại khí tức, nhưng những người khác lại không thấy nhẹ nhõm hơn được chút nào, ánh mắt nhìn sang hai phó tướng Lý gia, chậm rãi nói: “Chuyện này ai thị ai phi, ta đều xem trong mắt, bây giờ các ngươi một đám người lại muốn bắt nạt một tiểu cô nương, còn ra thể thống gì? Không nên tự rước lấy nhục, mang người của mình rời đi đi, chuyện này xem như chấm dứt ở đây.”

Ngữ khí kiên định, không cho phép xía vào.

Mọi người vừa nghe lời này, trầm mặc không nói, chỉ cúi đầu cười khẽ, trong lòng lại thầm nghĩ, bắt nạt nàng? Còn chưa biết là ai bắt nạt ai đâu.

Hai phó tướng mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Thiên Dạ đại nhân, cái này....”

Trường bào nam tử mặt giận dữ, phất nhẹ tay trường bào xanh thẫm, nói: “Không cần nhiều lời, ngươi trở về nói với Lý Thiên Nhất, chờ khi ta rãnh, sẽ tự mình tới phủ tìm hắn uống trà.”

Mọi người thầm nghĩ trong lòng, ở Đông Lâm quốc, hay thậm chí là khắp cả tứ quốc, người không những dám gọi thẳng đại danh của kiếm thánh Lý Thiên Nhất, còn tuyên bố sẽ tới cửa tìm người uống trà, chắc trừ bỏ Thiên Dạ đại nhân ra, sợ là không tìm thấy người thứ hai.

Nghe giọng nam tử đã nhiễm chút lửa giận, hai phó tướng mặt mày vặn vẹo, đáng giận, nếu Thiên Dạ đại nhân đã ở đây, vậy tại sao lúc thúi nha đầu kia động thủ đánh người lại không ra tay cứu giúp chứ? Cố tình lại chọn lúc bọn họ đến bắt người, mới xuất hiện?

Chỉ là....hai phó tướng dù lòng phẫn hận, nhưng miệng lại không dám nói gì, bọn họ nào dám hi vọng xa vời Thiên Dạ đại nhân sẽ ra tay?

“Vâng!” Biểu cảm hai người như ăn nhầm đồ thối, vô thanh vô tức, nghẹn hồi lâu, mới nhả ra được một chữ.

Hai phó tướng âm thầm cắn răng, khó trách tiểu nha đầu thúi này lại dám đả thương thiếu gia, thì ra là có Thiên Dạ đại nhân chống lưng!

Nhưng bọn họ lại không biết, thật ra Lăng Vô Song cũng rất kinh ngạc, người kia là ai? Thế nhưng lại vô cớ mở miệng nói giúp nàng. Nàng chắc chắn bản thân mình không thể quen biết được người này, lúc nàng ngước mặt lên, định mở miệng hỏi, nhưng thanh bào nam tử ở lan can lầu hai, đã biến mất vô tung vô tích.

Không nghĩ ra vì sao, Lăng Vô Song cũng không nghĩ nhiều nữa, vỗ vỗ tay, xoay người rời đi.

Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, lúc này nên miễn động thủ gây thêm phiền toái nữa vẫn hơn.

“Nha đầu thúi, ngươi chờ đó cho ta, bản tướng quân nói cho ngươi biết, phủ Hộ Quốc Tướng Quân sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu!” Mã phó tướng lời nói hung ác, ánh mắt tàn nhẫn như rắn độc, phảng phất như muốn nuốt cả Lăng Vô Song vào trong bụng.

Lăng Vô Song khinh thường nhếch môi, lạnh nhạt chuyển mắt, xoay người rời đi, đồng thời bỏ lại một câu châm chọc: “Bỏ qua hay không bỏ qua, ngươi nên lo sau, vì thiếu gia nhà các ngươi ăn không ngồi rồi sinh nông nổi đánh một quyền vào cây cột của người ta, tạo ra một cái lỗ như vậy, trước tiên các ngươi vẫn nên suy tính xem phải bồi thường thế nào mới đúng.”

Ném lại một câu, thong thả rời đi.

“Ha ha....” Người xung quanh thật sự đã không còn nhịn được, không quan tâm nhiều nữa, cười vang ra tiếng, nữ tử này đúng là quá cá tính.

Vân Khanh Trần và Nam Cung Diệp ngồi ở nhã gian lầu hai sắc mặt vốn đang nghiêm trọng, nghe được những lời này, khóe môi run run, cũng sắp nhịn tới nội thương.

“Còn nữa, thiếu chút đã quên, thiếu gia nhà các ngươi phá hư nhã hứng uống trà của bổn tiểu thư, nên chút ít tiền trà kia, các ngươi cũng phải chi trả, xem như là bồi thường.” Người sớm đã không còn thấy tung tích, chỉ còn lại một câu nói ẩn ẩn trong không khí mà thôi.

Sau khi tẩn cho thiếu gia nhà người ta một trận xong, còn muốn người ta phải trả tiền trà cho nàng, chuyện như vậy, sợ cũng chỉ có mỗi Lăng Vô Song nghĩ ra.

“Ngươi cái đồ, ngươi cái nha đầu thúi! A....tức chết ta! Ngươi cứ chờ đó!” Hai phó tướng tức giận đến dậm chân tại chỗ, sau khi tức giận xong mới phát hiện, hình như xú nha đầu kia là nữ nhi nhà ai, bọn hắn còn không biết!

Nghe vậy, mọi người thầm cười trộm trong lòng, đây quả là cảnh giới cao nhất của vô sỉ nha.

Mà Lý Minh Huy cũng thật xui xẻo, đụng ai không đụng, lại đụng phải một sát thần như vậy, không những bị tẩn cho một trận mà còn phải trả tiền cho nàng, càng quan trọng hơn nữa là cô nương nhà người ta còn ăn nói rất có tình có lí.

“Nhìn cái gì mà nhìn, các ngươi còn không mau cút hết cho ta.” Hai phó tướng không có chỗ để trút giận, phẫn nộ quơ chân đá văng vài người bên cạnh ra, rống to với xung quanh, rãi xong một đống hỏa nộ, mới đỡ Lý Minh Huy rời đi.

Mọi người nhìn theo đoàn người càng lúc càng đi xa, ánh mắt vô cùng khinh thường, vội vàng châu đầu ghé tai vào nhau sôi nổi bàn tán.

“Hung dữ cái gì chứ, có bản lĩnh sao không hung dữ trước mặt Thiên Dạ đại nhân đi, suốt ngày chỉ biết mang cờ của phủ Hộ Quốc ra ngoài làm mấy chuyện xằng bậy.”

“Đúng vậy, bởi lão tử chỉ bội phục mỗi tiểu cô nương khi nảy thôi, không nói hai lời liền giơ chân đá Lý Minh Huy lăn xuống lầu, thật sự là vô cùng khí phách”

“Đúng đúng, một chân kia quá đáng sợ, quá trâu bò.” Người xung quanh cũng ồn ào theo: “Ha ha, nhưng tạm bỏ qua tiểu cô nương bản lĩnh kia, ta nói, người đứng trên lan can vừa rồi thật sự là Thiên Dạ đại nhân sao?”

“Đương nhiên rồi, không lẽ ngươi chưa từng thấy Thiên Dạ đại nhân sao? Nhưng không biết Thiên Dạ đại nhân với cô nương kia có quan hệ thế nào mà lại ra tay giúp đỡ nàng.”

--------------

Tiếng nghị luận, phảng phất như làn sóng, một đợt chưa tan, một đợt khác đã vội nhú lên, tức khắc toàn đại sảnh chỉ còn lại tiếng bàn tán ồn ào, tạo nên một khung cảnh náo nhiệt, sôi sục trước nay chưa từng có ở Minh Khê Lâu.

Đêm dài,

Hai bóng người, một trước một sau, nhẹ nhàng lướt đi trên con đường phồn hoa, người phía sau nhìn trường bào nam tử phía trước, nhịn không được mở miệng hỏi: “Đại nhân, tại sao ngươi lại giúp tiểu cô nương kia vậy?”

Hắn thật sự rất tò mò, Thiên Dạ đại nhân trước nay chưa từng xen vào việc của người khác, thế nhưng hôm nay lại ra mặt trợ giúp cho tiểu cô nương xa lạ kia.

“Thanh Sơn, ngươi đừng xem thường tiểu cô nương kia, nàng là một người không dễ đối phó.” Nam tử mặc trường bào Huyền sư nhẹ giọng cười: “Tiểu nha đầu này thật ra cũng có chút thú vị.”

Dù hắn không mở miệng, hắn tin tiểu tinh linh ý xấu đầy mình kia chắc chắn cũng sẽ có cách giải quyết được đám người phó tướng Lý gia, nhưng ra tay trợ giúp, tất nhiên hắn phải có lí do của hắn, tiểu nha đầu này là một hạt giống tốt mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.