Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 6: Q.1 - Chương 6: Tuệ Tinh Hiện, Phượng Lâm Thiên Hạ




Ads Huyền Nguyệt quốc hoàng cung, kiến trúc hoa lệ, hùng vĩ uy vũ, lầu các to lớn sắp hàng theo một trật tự, mái ngói hiên nhà tầng tầng lớp lớp, phía trên mái hiên treo linh phong bằng đồng, bên dưới là bốn cây cột cao to đứng sừng sững, chạm long khắc phượng, sơn nước màu đỏ hồng, trắng bạch, tương ứng hài hòa, dưới ánh mặt trời nhìn như một bức tranh tinh mỹ tuyệt tác.

Lưu Ly cung, Lăng Ba đình.

Bốn phía là Bích hồ, trên hồ nổi lên màu xanh nhạt của lá sen, và phấn hồng của hoa sen từ trung gian nhô ra, nở rộ, tượng sính đình thiếu nữ, lã lướt mà đứng, nụ hoa dục phóng, như thiếu nữ thẹn thùng, mỗi đóa hoa đều nở rộ khác nhau, khi một trận gió nhẹ thổi qua, bích hà yên tĩnh liền gợn sóng, xoay chuyển thành thơ.

Lăng ba đình, nằm ở giữa hồ, hai đầu là bạch ngọc thềm đá, ở giữa là bích ngọc đình, bốn phía khắc phi long uốn lượn, miệng rồng ngặm cầu vàng, tản ra tia sáng chói mắt, rèm lụa mỏng tung bay, thỉnh thoảng có tiếng đàn theo chìu gió truyền đi.

Ngoài đình có cung nhân đánh đàn, nhẹ nhàng uyển chuyển hàm xúc.

Trong đình, có thanh âm lang lảnh rõ ràng vang lên: "Hoàng thượng thực sự là càng ngày càng anh minh rồi."

Nói chuyện là một nam tử quần áo huyền y, cổ tay áo thêu mấy cành thanh nhã hàn mai, tóc dài đen nhánh dùng bạch ngọc trâm cố định, cả người lộ ra ôn văn thanh tao lịch sự, mặt mày tú tuyển (thanh tú sâu sắc).

Mặc dù là cười thanh nhã, lúc này mang hơi thở nội liễm, lại làm cho người theo dõi thấy được thực lực bất phàm, nam nhân này có sự sắc bén như mũi nhọn ngọn núi, hắn chính là sư huynh của hoàng thượng Huyền Nguyệt quốc Liễu Thiên Mộ, còn đối diện là một nam tử nằm nghiêng trên trường kỷ làm bằng gỗ đàn hương, được điêu khắc tinh tế, chính là hoàng đế nổi danh thất quốc Mộ Dung Lưu Tôn.

Ngũ quan phân minh, tuấn mỹ tuyệt luân, một đầu tóc đen dài, tùy ý dùng một sợi hoàng cẩm thắt lại, phân tán ở trước mặt, hai đạo lông mày đẹp, nhỏ dài gần đến tóc mai, đôi mắt sáng lưu chuyển, vừa như ngôi sao sáng trên bầu trời đêm của Huyền Nguyệt, vừa mang theo băng lãnh vô tình...

Mặc nhất kiện gấm bào màu tím, nổi bậc da thịt thắng tuyết, óng ánh trong suốt.

Hắn liền như vậy lười biếng nhẹ nhàng dựa vào trên trường kỷ, giống như một con báo châu Mỹ đang lim dim, hoàn toàn bộc lộ khí phách vương giả, làm cho người ta không dám khinh thường.

Thế nhưng hơi thở nội liễm , mơ hồ tiết lộ, khí phách quyết đoán chỉ là một phần ba trong tính cách của hắn, còn có hai tầng thực lực càng ẩn sâu, không cho người khác thấy được.

Hai gã cung nữ tú lệ đang ở phía sau hắn nhẹ nhàng phe phẩy quạt lông, không dám phát ra một tiếng thở mạnh, hai gã cung nữ khác thì cẩn thận từng li từng tí quỳ gối hai bên, nhẹ nhàng đấm chân, ánh mắt tự liếc tay mình, hết sức chăm chú bắt tay đấm trúng đúng lực đạo.

Tuy rằng hoàng thượng đẹp làm cho người ta không dời tầm mắt ra được, nữ nhân đều cảm thấy không bằng..., nhưng lại một chút khí chất son phấn cũng không có, ngược lại như ánh mặt trời đẹp đẽ, còn mang theo khí phách sắc bén.

Ngoài đình, một hàng cung nữ thái giám đứng chờ, ngoại trừ tiếng đàn du dương, không có một tiếng vang nào nữa.

Mộ Dung Lưu Tôn khóe môi câu ra nụ cười nhợt nhạt, đuôi mắt thì lãnh khí bức người.

Sư huynh sẽ không vô cớ tiến cung, nhất định là vâng lệnh sự phụ đến hoàng cung hiệp trợ hắn, sư phụ của bọn họ là Thiên Sơn Xích Hà lão nhân, Xích Hà lão nhân, trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, chuyện của năm trăm trước, và chuyện năm trăm sau đều rõ như lòng bàn tay.

"Sư huynh mà cũng nói lời như thế sao?"

Người trong thiên hạ chỉ biết, Mộ Dung Lưu Tôn anh minh thần võ, cơ trí bức người, trong lòng có hàng vạn hàng nghìn mưu lược, đương đại đệ nhất nhân.

Lại không biết, hắn chính là đệ tử của Xích Hà lão nhân ...

Liễu Thiên Mộ ôn nhã cười, hai người ánh mắt giao nhau, liền sáng tỏ tâm ý lẫn nhau, Mộ Dung Lưu Tôn mâu quang tối sầm lại, thanh âm lãnh chìm vang lên: "Đều đi xuống đi."

"Dạ, hoàng thượng, " bên trong đình cung nữ đứng dậy chậm rãi lui xuống, một chút âm hưởng cũng không có, thẳng đến khi trong đình không có một bóng người, Liễu Thiên Mộ mới chậm rãi mở miệng gằng từng chữ một.

"Trời hiện dị tướng, tuệ tinh rơi, phượng lâm thiên hạ, tương trợ ngươi dẹp yên thất quốc, định thiên hạ."

Mấy chữ mù mịt, nhưng lộ ra vô tận huyền cơ, đây là Xích Hà lão nhân ban đêm quan sát thiên tượng gặp được, lập tức lệnh cho Liễu Thiên Mộ hạ sơn giúp hắn, thất quốc chi chiến, hừng hực khí thế, đó là điều không thể tránh, chỉ có minh chủ hiện thế, mà Mộ Dung Lưu Tôn tuy rằng lãnh, tuy rằng vô tình, nhưng lòng gắng bó thần dân, đủ để làm một vị hoàng đế tốt.

Mộ Dung Lưu Tôn hắc đồng lóe ra, khóe môi mím thành một đường thẳng tắp, đối với lời nói của sư phụ, hắn luôn luôn rất ít nghi vấn, thế nhưng giờ khắc này...

"Sư huynh xác định sư phụ không uống rượu, vẫn bình thường sao?" Khóe môi châm chọc, đối với nữ nhân mà quá sâu nặng là không đáng, một nữ nhân lại có thể trợ hắn bình thiên hạ, thống nhất thất quốc, đây thật là chuyện cười lớn nhất thiên hạ a.

Xích Hà lão nhân bình sinh không có mao bệnh, chỉ có vui vẻ, yêu rượu như mạng, suốt cuộc đời hết một nửa là sống trong mơ mơ màng màng, vì thế Mộ Dung Lưu Tôn mới hỏi như thế.

Liễu Thiên Mộ cười nhạt một tiếng, quạt giấy trong tay vừa thu lại, nghiêm túc nhìn trên mặt hoàng thượng.

"Ngươi nói thiệt hay giả, ta thử ba lần, thẳng đến khẳng định hắn không phải nói lời say, cho nên mới vào kinh, tới ngươi xem?" Liễu Thiên Mộ giương tay lên, trong tay là một vật hình tròn, thủy tinh cầu, sinh động loang loáng: "Vì trợ ngươi tìm được vị hoàng hậu này, hắn ngay cả thủy tinh cầu cũng dâng lên."

"Thật là tức cười."

Mộ Dung Lưu Tôn lơ đễnh vung tay áo cẩm bào, lần thứ hai nằm êm trên trường kỷ, nhắm mắt lại, hắn hiện tại cần người tài ba đặc biệt, vốn đang cho rằng sư phụ sẽ đưa cho hắn kỳ nhân dị sĩ, không nghĩ tới dĩ nhiên là một nữ nhân, nữ nhân như y phục, là vật hèn hạ, lại có thể trợ hắn bình định thất quốc sao?

Trên khuôn mặt Liễu Thiên Mộ hiện lên nụ cười thanh nhã sâu sắc, hoàng thượng một điểm cũng không thay đổi, vẫn tâm cao khí ngạo như vậy.

"Hoàng thượng, kỳ thực ta cho là chuyện này có thể được."

"Ân?" Mộ Dung Lưu Tôn xoay mình mở mắt ra, cặp hắc đồng kia nhuộm tầng hàn khí, sắc bén đến cực điểm, nhìn thẳng Liễu Thiên Mộ, khóe môi hiện lên vẻ tựa tiếu phi tiếu, hắn cũng muốn nhìn một chút sư huynh có thể nói ra một phen đại luận gì, làm cho hắn có thể thay đổi chủ ý đi cưới nữ nhân kia.

Nữ nhân? Trong cung đã có một, cần gì nhiều hơn nữa.

"Hoàng thượng đã quên trong cung đã có một nương nương, nàng là người phương nào?"

Liễu Thiên Mộ bí hiểm nhìn chằm chằm hoàng thượng, ánh mắt Mộ Dung Lưu Tôn lóe lên một cái, người thông minh một tí liền thấu, không cần nói thẳng, nhếch môi chán nản, bễ nghễ mở miệng: "Nữ nhân kia là người phương nào?"

"Nữ nhi của Tả thừa tướng Mộc Ngân?"

Liễu Thiên Mộ biết hoàng thượng đã nghĩ thông suốt, trong cung có một quý phi nương nương, quý phi nương nương là nữ nhi hữu thừa tướng Sở Phong Ngọc, vẫn là cháu ruột của đương triều thái hậu, vốn căn bản không có gì, nhưng thái hậu cũng không phải là mẹ đẻ hoàng thượng, hơn nữa nàng còn có một thân sinh nhi tử Bắc Tân vương...

Đôi mắt xinh đẹp của Mộ Dung Lưu Tôn nhuộm lên nồng đậm hứng thú, nữ nhi Mộc Ngân, thế thì không tệ, Mộc Ngân luôn luôn đức cao vọng trọng, nữ nhi của hắn làm hậu, nghĩ đến ai cũng không thể phản đối, trọng yếu nhất là thái độ làm người của Mộc Ngân khôn khéo cơ trí, như vậy nữ nhi của hắn hẳn là có năng lực phi phàm, vừa lúc có thể ngăn được vị nào đó trong cung, nghĩ vậy, trên dung nhan tuấn mỹ như ngọc của hoàng thượng thình lình hiện lên khóe môi vi câu.

"Đúng, bất quá trẫm nhớ kỹ Mộc Ngân hình như có ba nữ nhi, người nào mới được chọn làm hoàng hậu đây?"

Thanh âm lạnh triệt để vọng ra ở Lăng Ba đình, thật lâu không tiêu tan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.