Thiên Đường Kinh Khủng

Chương 8: Chương 8: Bệnh viện bỏ hoang (3)




Cảnh tượng bên trong căn phòng thứ hai so với căn phòng đầu tiên càng quỷ dị hơn. Bốn phía vách tường, sàn nhà, trần nhà, tất cả đều vẽ chi chít mặt người. Ở chính giữa cái gian phòng trống trải này, một cái tủ sắt nằm lẻ loi một mình.

“Câu đố này có vẻ hơi dễ a....” Phong Bất Giác trực tiếp đi tới phía trước két sắt, ngồi xổm xuống kiểm tra một cách cẩn thận.

“Ân... Dù sao cũng chỉ là hình thức huấn luyện, hơn nữa còn phải xét tới trường hợp người chơi tới chỗ này sợ tới mức không thể tỉnh táo suy nghĩ a.” Hắn dường như đang muốn chê độ khó quá thấp...

Vương Thán Chi cũng theo vào. Lúc này hắn chỉ cảm thấy mấy cái mặt người vẽ trên tường trông rất sống động, thậm chí là tìm không ra hai cái giống nhau. Trong gian phòng này phảng phất như thật sự có hàng trăm ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, thật khiến người ta sởn hết cả gai ốc.

“Giác ca, chúng ta có thể mang két sắt ra ngoài rồi lại nghiên cứu được không?” Vương Thán Chi nói.

“Tối đa ba phút là xong.” Phong Bất Giác rất nhanh lại đứng lên, đem sáu bản phác họa mặt người ra để bên cạnh rồi bắt đầu quan sát mấy cái mặt trên tường.

“Nhìn kĩ tủ sắt đi, có thấy gợi ý của hệ thống không? Ta cần phải tìm một cái mật mã sáu số.”

Tầm mắt của hắn rất nhanh liền dừng lại: “Ân. . . Ở đằng kia.”

Hắn đi tới một mặt tường, nghiêng đầu qua bên trái: “Trong cái gian phòng này vẽ rất nhiều mặt người, mục đích chỉ là để làm nhiễu loạn thị giác người chơi thôi.”

Hắn chỉ vào cái mặt tường kia: “Nhìn, sáu cái khuôn mặt liên tục xếp xéo thành một đường thẳng, hơn nữa tướng mạo giống hệt sáu cái trong sáu bản phác hoạ kia.”

Hắn lần lượt so sánh từng khuôn mặt một, từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, dựa theo thứ tự sáu cái mặt người kia, kết hợp với con số trên góc miếng giấy phác hoạ, nói thầm: “Bốn, một, sáu, ba, năm, hai.”

Phong Bất Giác trở lại bên cạnh tủ sắt, bắt đầu nhập vào mật mã.

“Nếu như lúc thăm dò căn phòng đầu tiên chỉ mở cửa nhìn sơ qua một lát mà không cẩn thận tìm tòi... thì sẽ không phát hiện manh mối tấm phác hoạ. Như vậy lúc mở ra căn phòng thứ hai sẽ không cách nào giải ra mật mã của két sắt.”, hắn lại quay đầu liếc qua sáu cái mặt kia: “Kỳ thật đáp án đã bày ra ở ngay cái khu vực sáng nhất lúc mở cửa kia. Nếu không có hình phác hoạ kia gợi ý, mặc dù tìm được cái mật mã sáu số nằm trong phòng cũng không thể tìm ra những con số đấy.”

Nhập số xong, tủ sắt thật sự mở ra. Bên trong có hai món đồ: một cái chìa khóa và một cái thẻ.

“Tính sai rồi.” Sau khi Phong Bất Giác nhìn thấy thuộc tính hai kiện đồ vật này lập tức nói.

“Sao vậy?” Vương Thán Chi tựa hồ bị ảnh hưởng bởi thái độ thong dong của hắn, lúc này đã tỉnh táo hơn hẳn, Giá trị Kinh Hãi hạ xuống còn khoảng 3%.

“Cái chìa khóa trước sau gì cũng phải sử dụng thôi, nhưng mà tấm thẻ này...” Phong Bất Giác đem tấm thẻ giao cho Vương Thán Chi.[Tên: Thần Quyền Bộc Phát

Thuộc tính: Kỹ năng chủ động, sau khi sử dụng hai lần sẽ biến mất

Loại kỹ năng: Chiến đấu

Hiệu quả: Sau khi đánh trúng mục tiêu sẽ có phát nổ, tạo thành tổn thương mang thuộc tính lửa

Tiêu hao: 50 điểm giá trị thể năng

Điều kiện: Sở trường chiến đấu F

Ghi chú: BOOM! ]

“Ta vốn cho rằng ban thưởng sẽ là trang bị đấy, kết quả lại là kỹ năng. “ Phong Bất Giác nói.

“Ách... Không nói về vấn đề trang bị hay kỹ năng, Giác ca, làm sao ngươi biết sẽ có ban thưởng?” Vương Thán Chi hỏi.

“Không phải rất rõ sao? Cái hình thức này ngoại trừ điểm kinh nghiệm EXP thì không còn bất cứ cái gì để thêm vào ban thưởng, nhưng vì cam đoan tính chất của trò chơi, kịch bản vẫn như cũ cho người chơi hai loại phương pháp qua cửa.” Phong Bất Giác giải thích nói: “Chúng ta bây giờ đang chọn lộ tuyến đi tìm lời giải, mà không phải dùng bạo lực đánh liều. “

Hắn cầm cái chìa khóa lên, mang theo Vương Thán Chi đi ra gian phòng thứ hai.

“Với người chơi không theo lộ tuyến tìm lời giải thì chỉ cần vượt qua nỗi sợ, tỉnh táo đối phó địch, chiến đấu một cách hợp lý là có thể tăng cấp sở sở trường lên. Đẳng cấp nhân vật càng cao thì phương thức và kỹ năng chiến đấu càng nhiều. Bọn hắn từ trong chiến đấu cũng có thể dễ dàng đạt được giá trị kỹ xảo.

Mà trọng điểm của trò chơi này là làm tăng hiệu suất của toàn bộ trò chơi chứ không chỉ đơn giản là chiến đấu. Thông qua tìm ra lời giải có thể làm giảm độ khó qua cửa, giúp giảm bớt tiêu hao, thêm nữa còn nắm được tình huống kịch bản. Những người sở trường chơi như vậy đều sẽ có cấp thấp hơn, hệ thống cần phải có cách đền bù tổn thất. Nói như vậy, hẳn là sẽ cho nhiều giá trị kỹ xảo hơn.”

Vương Thán Chi nghe thế đã hiểu, tiếp lời hắn mà nói: “Nhưng ở hình thức huấn luyện lại không thể nhận giá trị kỹ xảo... Cho nên mới nói, nếu người chơi lựa chọn tìm ra lời giải thì sẽ từ trong kịch bản trực tiếp đạt được vật phẩm với tư cách là một loại đền bù.”

“Chính xác.” Phong Bất Giác vặn thử cửa phòng thứ ba, như hắn đoán trước, cửa bị khóa. Hắn lập tức dùng cái chìa khóa trong tay để mở, quả nhiên vừa khít. Sau khi mở cửa, cái chìa khóa liền biến mất.

Bên trong căn phòng thứ ba rất sạch sẽ. Có một tủ sách dựa vào tường, trên bàn có một bản bút ký.

“Đúng rồi, sở trường của ngươi đã mở được mấy cái rồi?” Phong Bất Giác lúc cầm bút kí lên hỏi.

“Chiến đấu và Thông dụng của ta đều là F. Giác ca, ngươi thì sao?” Vương Thán Chi nói.

“Ta chỉ mở được Thông dụng.” Phong Bất Giác mở ra bút kí nhìn qua: “Sở trường Chiến đấu của ngươi mở ra như thế nào thế?”

“Lúc ta đang men theo thông đạo thì bị mấy thứ giống như con khỉ tập kích, sau khi giết chúng, hệ thống liền thông báo ta đạt được sở trường Chiến đấu cấp F.” Vương Thán Chi nhớ lại nói: “Nhưng mà sở trường Thông dụng thì sau khi giáo trình kết thúc mới xuất hiện.”

“Thì ra là thế, xem ra trước tiên cần tìm được cơ hội đem sáu cái sở trường mở ra hết rồi tính tiếp.” Phong Bất Giác trầm ngâm. Hắn lập tức lại quay sang Vương Thán Chi nói ra: “Lúc lấy được kỹ năng, bên trong menu của ngươi chắc cũng xuất hiện thanh kỹ năng a? Nếu ngươi đã thỏa mãn điều kiện thì nên đem tấm thẻ kỹ năng vừa rồi trang bị đi, không chừng rất nhanh sẽ có ích.”

Vừa nãy Phong Bất Giác chính là lần đầu tiên nhặt được thẻ kỹ năng. Trong lúc xem thuộc tính, hệ thống lập tức thông báo đã mở ra thanh kỹ năng.

Trong Thiên Đường Kinh Khủng, thanh kỹ năng của mỗi nhân vật tất cả có mười hai ô, chỉ có thể điều chỉnh kỹ năng trước khi kịch bản bắt đầu. Điều này có nghĩa là không cần biết nhân vật đó có bao nhiêu loại kỹ năng, lúc tiến vào một cái kịch bản tối đa hắn chỉ trang bị được mười hai cái. Hơn nữa chỉ cần thẻ kỹ năng đã từng trang bị thì dù cho có sử dụng hay chưa đều sẽ bị khóa lại, không thể nào giao dịch.

Vì vậy khi người chơi kiếm được một tấm thẻ kỹ năng, nếu muốn đem đi bán thì phải bỏ vào túi, không được đặt vào trong thanh kỹ năng. Một khi đã trang bị, thẻ sẽ biến mất, kỹ năng sẽ chuyển hóa thành một tổ số liệu nằm trong menu người chơi.

Còn tồn tại một cái thiết lập khác là khi thẻ kỹ năng tồn tại với tư cách là vật phẩm, chỉ có thể mang ra kịch bản, chứ không thể đem vào. Cái thiết lập này là để phòng ngừa những người đã trang bị đầy mười hai kỹ năng, lại mang theo một đống thẻ dự bị trong bọc hành lý mà tiến vào kịch bản.

Chỉ có một tình huống xem như ngoại lệ chính là trong kịch bản, người chơi nhặt được thẻ kỹ năng mới, đồng thời thỏa mãn điều kiện học tập. Lúc này, một người đã trang bị đầy thanh kỹ năng mới có thể dùng tấm thẻ mới để thay thế một kỹ năng đã trang bị. Còn cái kỹ năng bị thay thế mất cần phải trở lại không gian đăng nhập mới có thể trang bị lại.

“Có hiện ra, nhưng mà vì sao kỹ năng này lại viết là sẽ biến mất sau hai lần sử dụng?” Vương Thán Chi khó hiểu nói.

Có thể đặt câu hỏi kiểu này đã chứng tỏ hắn hoàn toàn không có xem qua bản giới thiệu trò chơi.

Phong Bất Giác một bên say sưa lật xem bút kí trên tay, một bên trả lời: “Thuộc tính thẻ kỹ năng là quan trọng nhất. Kỹ năng chia ra làm chủ động và bị động. Chủ động có ba loại thẻ là 'vĩnh viễn', 'giới hạn thời gian' và 'số lần sử dụng'. Bị động thì chỉ có hai loại 'vĩnh viễn' và 'giới hạn thời gian'.”

Hắn suy nghĩ vài giây: “Cái thẻ kia của ngươi thuộc loại 'số lần sử dụng' đấy, dùng đủ hai lần thì kỹ năng sẽ biến mất.”

“Cảm giác như bị gạt a.....” Vương Thán Chi tuy là nói như vậy nhưng vẫn dựa theo lời Phong Bất Giác mà đem kỹ năng đặt vào.

“Không, điều này rất hợp lý.” Phong Bất Giác nói: “Với giá trị thể năng bây giờ của ngươi, dù cho có đầy thì tối đa cũng chỉ có thể đánh hai quyền. Như tình huống hiện tại, cần điều kiện thích hợp mới sử dụng. Ít nhất ở bên trong cái kịch bản này sẽ không cần ngươi đánh ra quyền thứ ba, thậm chí có khả năng một quyền cũng không cần.”

Hắn dừng thoáng một phát: “Lại nói tiếp, nếu như là loại 'vĩnh viễn' hoặc 'giới hạn thời gian', điều kiện học tập và tiêu hao khi sử dụng sợ rằng sẽ không thấp như vậy, rất có thể cần đẳng cấp sở trường Chiến đấu cao hơn nhiều cùng một lượng lớn thể năng tiêu hao. Nếu không, giá trị của kỹ năng liền hạ thấp rồi. Ví dụ như có một người chơi cấp 50 sở trường xạ kích chọn đại một cái quyền pháp loại 'vĩnh viễn'. Nếu là cái kỹ năng kia chỉ cần chiến đấu cấp F, chỉ hao tổn 50 điểm giá trị thể năng là có thể dùng. Hắn có thể dễ dàng đem 100 viên đạn bắn liên tục, vậy sao được.”

Vương Thán Chi nghe cũng thấy có lý: “Ân... Cũng đúng. Nếu như hiện tại cho ta một cái kỹ năng cần sở trường Chiến đấu F là có thể học được, nhưng thể năng tiêu hao là 101. Khi đó mới nói trò chơi này thiết kế có vấn đề.”

“Ah, ta còn phải nhắc ngươi, sở trường đẳng cấp F, xác xuất thành công phát động chỉ có 20%, cho nên mới nói... nhân vật cấp thấp lấy được kỹ năng, có thể phát động hay không còn phải dựa vài vận may” Phong Bất Giác nói.

Vương Thán Chi hét lên: “Cái này không phải là lừa đảo ư!”

Phong Bất Giác nói: “Cho nên lúc nãy ta mới tràn đầy mong đợi có thể nhận được trang bị a... Ta thấy trên Website Games,Closed Beta mới bắt đầu buổi sáng, buổi chiều đã đầy bài viết. Trên diễn đàn có mấy gia hỏa đã hơn mười cấp nói trò chơi này lúc cấp còn thấp, thứ hữu dụng nhất đối với nhân vật chính là trang bị, nhưng trang bị loại 'Tốt' trở lên lại cực kỳ khó gặp.”

Phong Bất Giác một nghĩ hai làm. Trong lúc trò chuyện hắn đã nhanh chóng xem xong bản bút ký rồi: “Có thể là bởi vì trò chơi này lên cấp mười rất nhanh, vả lại nếu như người chơi có trang bị xịn khi cấp còn thấp thì có thể để giữ chút mặt mũi mà không quan tâm tới giải đố, dùng bạo lực qua cửa. Cho nên trò chơi hầu như không cung cấp trang bị mạnh cấp thấp.”

Khép lại bút kí, hắn nói: “Còn có một chuyện, sau khi qua cấp mười, trang bị 'hoàn mỹ' cấp thấp liền biến thành 'ăn không được mà bỏ lại tiếc'. Hiện tại nơi giao dịch chưa hoạt động, để đó chỉ tổ chiếm bọc hành lý.”

Phong Bất Giác giải thích xong, bỗng nói: “Nha, tính sai rồi... “

“Sao vậy?” Vương Thán Chi lập tức khẩn trương, cầm lấy dao gọt trái cây nhìn kĩ hành lang ngoài căn phòng. Có thể thấy ngoại trừ mấy dấu tay máu trên bức tường trước mặt ngoài hành lang, không phát hiện điều dị thường mới.

Phong Bất Giác nói: “Sau này khi làm mấy việc như mở rương hòm, có lẽ nên để ngươi mở thì tốt hơn. Ta nói cho ngươi mật mã hoặc phương pháp giải là được rồi.”

“Dừng lại... Ta còn tưởng ngươi muốn nói gì.” Vương Thán Chi nói, “Vận may gì đó đều là phù vân, chẳng qua là xác suất mà thôi, chẳng lẽ ngươi mở thì nhất định sẽ ra rác rưởi sao?”

“Ta thật muốn đi ra hành lang nhặt tảng đá gõ chết ngươi.”

“Được rồi. . . Là ta sai...”

Phong Bất Giác bỏ bút kí vào bên trong bọc hành lý, nói: “Đi thôi, vừa đi ta vừa kể ngươi nghe câu chuyện của cái kịch bản này... “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.