Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 196: Chương 196: Thương Linh luận kiếm (11)




Dịch: Hoconkut3

Hắn dùng một loại ngữ khí không nhục mà còn vinh, vang dội mà đem lời này nói ra.

Quần chúng đang vây xem xung quanh nghe vậy lập tức kinh ngạc, mà đến cả mấy đồng đội bên cạnh Phong Bất Giác cũng đều sợ ngây người.

Trong thế giới võ hiệp, nói bốn chữ “Vô sự tự thông” này chả khác gì nói “Lão tử có siêu năng lực” ngoài đời thực, mà cái cụm “Tự Khai Sơn Môn” này đặt ở sau câu vô sự tự thông như vậy, về cơ bản cũng có thể dọa chết người.

“Ha ha ha ha ha...” Sư tăng Lỗ Sơn ngồi trên sàn đang uống rượu nghe vậy liền cười ha hả: “Hảo! Hay cho câu vô sự tự thông, tự khai sơn môn!” Hòa thượng này đột nhiên chen miệng nói: “Hòa thượng ta hành tẩu giang hồ nhiều năm nay, thấy không ít đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, nhìn cái là nhận ra. Mà người có chút môn đạo khẩu khí lớn ta gặp qua cũng không thiếu, tám chín phần mười chính là loại người tự biên tự diễn, không đáng nhắc tới.” Hắn lại uống một ngụm rượu, sau đó giương mắt nhìn Phong Bất Giác nói: “Còn người vô danh, mà lời nói lại kinh thiên như Phong lều chủ... Ta thật đúng là lần đầu gặp phải.”

Lời nói đến đây, Lỗ Sơn đột ngột dùng chiêu “Diệt xà hiến tửu”, chỉ thấy hắn một tay xoắn lại, rồi đột nhiên duỗi ra, một cổ kình xoáy như như con quay tác dụng lên vò rượu trong lòng ngực của hắn.

“Hòa thượng ta mời ngươi một ly!” Nương theo tiếng quát khẽ, rượu kia từ cánh tay Lỗ Sơn gào thét bắn về phía Phong Bất Giác.

Lỗ Sơn người này nhìn như thô lỗ hào phóng, kì thực trong thô có mảnh, tâm cơ không kém. Hắn dùng một chiêu này là đã suy tính lại nhiều lần. Tất cả cao thủ nơi đây đều có thể thấy rõ cái vò rượu tự quay tốc độ cao kia có ẩn dấu nội kình, người bình thường căn bản khó có thể ngăn cản.

Nếu có thể tiếp được vò rượu trong bàn tay, Phong Bất Giác kia hẳn là loại người nội công cao thâm, mà nếu có thể ngăn chặn vò rượu, đánh thành mảnh vụn, liền chứng tỏ công phu ngoại môn của hắn, ít ra cũng là người trong nghề. Đương nhiên, cũng không bài trừ khả năng hắn bị trực tiếp đụng trúng... Vậy lời dọa người cũng có thể ném đi được rồi.

Hành vi Lỗ Sơn nhìn như là đang làm khó dễ, bất quá trên thực tế, hành động của hắn lại đang trợ giúp Phong Bất Giác.

Bởi vì Giác ca mở miệng vô cùng kinh thế hãi tục, có thể nói có hiệu quả đặc sắc, độ thù hận đám đông xung quanh lập tức kéo lên đỉnh. Ngay cả những cao tăng Thiếu Lâm, đồ đệ Thư Sinh với đạo trưởng phái Tiêu Dao cũng đều liên tục lắc đầu thì chưởng môn các phái khác khỏi phải nói, cơ hồ mỗi người nhi đều là lộ vẻ khinh thường, nhếch mép cười lạnh. Về phần đệ tử bối phận tương đối thấp của những môn phái cùng dân giang hồ độc hành lại càng nghe không thông loại ngôn ngữ cuồng vọng này.

Giờ phút này nếu không phải Lỗ Sơn đi trước làm khó dễ, phỏng chừng lập tức sẽ có nhân vật nhị lưu giang hồ nào đó nhảy ra, kêu lên một câu thoại kiểu như “Khẩu khí các hạthật lớn. Tại hạ phái abcxyz, nguyện lĩnh giáo cao chiêu...” sau đó tiến lên cùng Giác ca đánh vài ba chiêu.

Lỗ Sơn rất rõ ràng, người võ công càng kém thì càng không hiểu việc khống chế đúng mực ra tay. Nếu là cao thủ nhất lưu thì thôi, chỉ sợ nhảy ra mấy tên điểu nhân nhị tam lưu đến, ra tay ngoan độc đả thương căn cốt.

Mà lời của tăng say lúc này khiến mấy vãn bối với mấy nhân vật tự biết công phu dưới cơ hòa thượng này không hề rục rịch. Có vị này cao thủ nhất lưu như hắn ra tay thăm dò, mọi người chỉ cần nhìn thàkllqlôi.

Theo dự tính của Lỗ Sơn... Vị Phong tiểu ca này nếu có thể ngăn cản vò rượu này thì tốt nhất. Người bên ngoài thấy một chân công phu như vầy liền cũng sẽ không tìm hắn phiền toái. Nếu như hắn không thể ngăn cản, chiêu này của ta cũng không đem hắn đánh thành trọng thương, đến lúc đó hắn tự biết hổ thẹn mà tự giác ời đi.

Nếu mọi chuyện cứ như vậy thì cũng tốt...

Nhưng phản ứng của Phong Bất Giác bên này lại một lần ngoài dự liệu của mọi người.

Từ lúc hòa thượng kia cười ha ha, Phong Bất Giác đã nhận ra ý định của NPC này, cho nên hắn lập tức âm thầm triệu hồi bài tử vong tú-lơ-khơ giấu trong trong lòng bàn tay, đã hoàn thành công tác chuẩn bị phòng ngự. Bất kể đối phương làm khó dễ như thế nào, Phong Bất Giác vẫn luôn dùng chiến lược bất biến ứng vạn biến. Dù sao thì khi đối mặt với đòn tấn công tương đối mạnh, hắn cũng chỉ có một chiêu [”Bài” Thuẫn - Lá chắn] là tương đối bảo hiểm.

Giờ khắc này, vò rượu ngang trời mà bay, trong nháy mắt liền đến.

Lại chỉ nghe một tiếng khẽ vang...

Bình rượu kia nát vụn, vỡ ra giữa không trung như là đâm vào một bức tường, mà rượu bên trong bắn tung tóe ra cũng không thể xuyên qua cái vách ngăn vô hình kia.

Phong Bất Giác ngồi trên ghế động cũng không động, hắn giữ tư thế bưng chén trà, tay rất “tự nhiên” mà hạ xuống mặt bàn, từ đầu đến cuối thần thái thong dong.

Ngay khi bình rượu này phát ra lực trường ánh kim, ánh mắt Phong Bất Giác liền lóe lên. Một giây sau, hắn bỗng vươn tay, đưa chén trà trong tay ra, lúc này [”Bài” Thuẫn - Lá chắn] vừa vặn biến mất, Phong Bất Giác đưa tay xem thử, dùng ly hứng được một phần rượu rơi xuống từ chính giữa không trung, sau đó giả vờ giả vịt mà cầm tới trước mắt mình.

“Vị đại sư này thật đúng là hào phóng.” Phong Bất Giác nhìn chén rượu trước mắt: “Nói là kính ta một ly, kết quả lại tiễn tới một vò.” Hắn cười cười: “Bất quá tại hạ tửu lượng không tốt, uống một chén này là đủ rồi.” Hắn dứt lời liền đem một chút rượu hứng được trong chén uống một hơi cạn sạch.

Toàn trường lặng ngắt như tờ...

Những cao thủ ngồi gần đó thấy một màn này đều hít một ngụm hàn khí, trong nội tâm bọn hắn đều hỏi một vấn đề: Hắn vừa mới xài võ công gì?

Tuy Sử Yên Nhiên tối hôm trước đã lĩnh giáo qua chiêu này, lúc này nhìn lại vẫn như cũ hoàn toàn nhìn không ra môn đạo.

“Bàn về tu vi nội công... Người có thể vận khí, chỉ cần thông hiểu đạo lí. Người nếu có thể phóng chân khí ra ngoài thì xem như là lô hỏa thuần thanh. Người có thể hóa khí thành hình mới có thể nói là đăng phong tạo cực...” Bỗng nhiên, một tiếng tự thuật nhu hòa không nhanh không chậm bắt đầu vang lên, truyền vào tai mỗi người nơi đây.

Tiếng nói vừa ra, mọi người liền theo tiếng nhìn lại, ánh mắt tập trung tại chỗ ngồi ở một góc hẻo lánh của khách điếm.

Phong Bất Giác cũng giương mắt nhìn, thấy nơi đó có một thiếu nữ áo tím tầm hai mấy tuổi đang ngồi một mình. Tướng mạo của nàng chỉ có thể nói là xinh đẹp: đoan trang thục nữ, da trắng như tuyết, mặt như ngọc, đôi mày mảnh mai, nhất là đôi mắt kia của nàng, con mắt lưu chuyển cuốn hút, như giọt thu ba, làm cho người ta nhìn một lần liền khó quên. Cụm “vẻ đẹp hoàn mỹ” chỉ sợ cũng không gì hơn vậy.

Người nữ tử này tên gọi Mộ Dung Dĩnh, người giang hồ đặt là Vân Ngoại tiên tử, tuy thân thủ chỉ có thể coi là chuẩn nhất lưu nhưng học thức võ công lại cực kỳ uyên bác. Người trong giang hồ truyền tai nhau rằng ai mà có thể lấy được vị Mộ Dung tiểu thư này thì cũng không phải là diễm phúc tề thiên mà giống như là cưới nửa sư phụ về nhà hơn. Bất quá cũng chính là bởi vì cái lý do này, Mộ Dung Dĩnh đã hai mươi lăm vẫn không có bị gả đi. Ai đến thăm cầu hôn thì nàng liền trực tiếp tiễn khách, người tận lực tiếp cận đều phải đứng xa mà trông. Dù sao nhân tâm hiểm ác, nàng cũng không rõ ai là chân tâm thật ý, ai là lòng dạ hiểm độc, cho nên cứ dứt khoát từ chối hết thảy.

“... mà võ công vị Phong thiếu hiệp này chính là ở một cảnh giới rất cao.” Mộ Dung Dĩnh tiếp tục mấy lời vừa rồi: “Ngự khí ngoài thân, khí hiện lên kim mang. Mà lại hóa không thành có, tụ tán tự nhiên...” Nàng nhìn thẳng Phong Bất Giác, đối chọi ánh mắt của hắn: “Người có tu vi nội công như vậy, trong chốn võ lâm đã ba trăm năm không thấy... Không nghĩ tới tiểu nữ tử hôm nay có may mắn nhìn thấy, bội phục, bội phục!”

Phong Bất Giác nghe xong liền vui mừng như điên rồi. Vị mỹ nữ kia giúp hắn thật sự quá nhiều, vốn hắn còn cảm giác kế phô trương thanh thế cần phí thêm một chút đe dọa mới có thể đạt tới hiệu quả, không nghĩ tới có người chủ động phối hợp, hơn nữa nói đạo lý rõ ràng, ngay chính bản thân hắn cũng có cảm giác bị hù dọa.

Quả nhiên, lời của Mộ Dung Dĩnh lập tức kéo tất cả mọi người ở đây khỏi mông lung. Đây cũng là một cái hiện tượng rất thú vị... Khi đang có một tình huống phát sinh dị thường mà lại không ai biết rõ chân tướng là gì, đột nhiên có một người thường ngày tương đối đáng tin đi ra phát biểu một vài ý kiến cá nhân, sau đó vô luận ý kiến này có đúng hay không thì đều vô cùng có khả năng biến thành sự thật được công nhận...

Công Tôn Càn đứng gần Phong Bất Giác đã sắp triệt để há hốc mồm. Vốn là hắn đối với đạo lực trường màu vàng kia chỉ là trong kinh có nghi, nhưng giờ phút này hắn đã vững tin vị Phong lều chủ trước mắt thật sự là tuyệt thế cao thủ!

“Ha ha ha... Mộ Dung nha đầu đúng là học thức rộng rãi! Ta chỉ biết tiểu tử này không đơn giản.” Tiếng cười của Mạnh Cửu vang lên. Hắn cũng không biết là xuất hiện từ lúc nào, quang minh chính đại mà ngồi chỗ cửa đại môn khách điếm, lưng tựa khuông cửa uống rượu.

Ai cũng biết việc vị bang chủ Cái Bang này trời vừa tối sẽ đi cắm điểm ở cửa thôn. Mọi người nghe hắn nói câu “Không đơn giản” này lại tự động não bổ rất nhiều nội dung... Cảm giác như Phong lều chủ đêm qua sau khi vào trấn liền đại chiến ba trăm hiệp với Mạnh Cửu, cuối cùng thắng lợi cho dù vẫn còn ẩn dấu thực lực.

Mạnh Cửu vừa cười to, vừa hướng Lỗ Sơn hô: “Lỗ hòa thượng! Chơi vui không? Ha ha ha... Tiếc cho vò rượu kia a!”

Lỗ Sơn vốn là người hào sảng, chuyện vừa rồi cũng không tính là làm mất mặt mũi hắn, ngược lại có ý tứ đùa giỡn, cho nên hắn cũng cười to nói: “Ha ha ha... Lão ăn mày! Hòa thượng ta sao có thể keo kiệt như ngươi! Có thể thấy được thủ đoạn như vậy, một vò rượu tính là cái gì?”

Mạnh Cửu xuất hiện cùng với đối thoại của hắn và Lỗ Sơn lại lần nữa phá vỡ sự trầm mặc ngắn ngủi giữa chúng nhân sĩ võ lâm, tiếng nói chuyện trong khách điếm lại lần nữa vang lên. Mọi người nghị luận ào ào, tiêu điểm hoàn toàn chuyển dời đến năm người lều trà Kiếm Mẻ. Về phần sự tình bên Vạn Hà Lâu... sớm đã bị ném lên chín tầng mây.

Lúc này, trên lầu hai khách điếm lại có một người lên tiếng.

“Ta đang nghĩ vì sao náo nhiệt như vậy... Nguyên lai là có khách quý đến.” Nam tử nói lời này là một gã kiếm khách áo trắng, niên kỷ trông không đến bốn mươi, mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, “Phong lều chủ...” Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, hai chân đạp không hai bước giữa không trung, liền từ lầu hai trực tiếp nhảy tới bên cạnh bàn lớn chỗ Phong Bất Giác, rồi vững vàng đứng lên, “Tại hạ đợi đã lâu.”

“Ta có biết ngươi sao?” Phong Bất Giác thấy hắn liền hỏi.

Lời vừa ra, lại đưa tới một hồi ồn ào.

“Cái gì... Hắn nói hắn không biết Lâm Thường?” “Cao thủ đệ nhất trong “Hoa ảnh sáu kiếm’ Diệp phủ, hắn lại nói không biết?” “Tiểu tử họ Phong này lại đang làm cái gì a?”

Người chung quanh hội ngạc nhiên cũng là bình thường, bởi vì người bắt chuyện với Phong Bất Giác chính là đứng đầu Diệp phủ “Hoa ảnh sáu kiếm”, võ công của hắn so với Công Tôn Càn, Quý Thông chỉ sợ cũng chỉ có hơn chứ không kém. Trong số các kiếm khách, dưới Tạ Tam cùng Diệp Thừa, hắn xem như đứng thứ ba. Đương nhiên, chênh lệch giữa hắn và hai vị kia vẫn là tương đối lớn.

“Ha ha...” Lâm Thường cười, ôm quyền chắp tay nói:” Tại hạ Bích Không kiếm Lâm Thường, đợi Phong lều chủ đã lâu. Chẳng biết có thể thỉnh chư vị anh hùng lều trà Kiếm Mẻ lên trên lầu một chút?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.