Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 100: Chương 100: Diêu Hàn nghi hoặc




Quyển 2 - Chương 100: Diêu Hàn nghi hoặc

Thời điểm Trương Huyền đi Luyện đan sư công hội, Triệu Nhã cũng về đến nơi ở.

- Cuối cùng có thể giải quyết!

Nhìn mớ dược liệu được Trương lão sư đưa cho, gương mặt trắng nõn của nàng lộ ra thần thái hưng phấn.

Cảm giác khó chịu này giày vò nàng từ nhỏ đến lớn, đã sớm không chịu nổi, nghe nói có thể giải quyết, nàng không kìm nén được nữa.

- Nghiền dược liệu thành bột phấn, dùng chung với nước...

Đang định tìm đồ vật nghiền nát dược liệu, bỗng nghe thấy có tiếng bước chân vang lên. Viên quản gia Diêu Hàn đang lén lén lút lút đi tới.

- Tiểu thư, lúc… ta rời đi, không ai gây phiền phức cho ngươi chứ?

Hắn đắc tội cháu của Thượng Thần trưởng lão, lại đánh nhau với lão sư khác, vì tránh gây phiền phức nên hắn trực tiếp rời khỏi học viện, giờ nhìn thấy Triệu Nhã tan học mới trở về.

- Gây phiền phức cho ta? Ai gây phiền phức cho ta?

Triệu Nhã nhìn sang Diêu Hàn:

- Ta nói Diêu thúc thúc, ngươi không cần nghi thần nghi quỷ. Trương lão sư thật sự tốt với ta, là lão sư phi thường có bản lĩnh, mong ngươi từ nay về sau đừng gây sự với hắn nữa!

Nàng biết quản gia của phụ thân không tín nhiệm Trương lão sư, không kìm nén được lên tiếng khuyên giải một câu.

- Tốt với ngươi? Hừ, tiểu thư ngươi từ nhỏ lớn lên trong thành, chưa từng nhìn thấy nhân tâm hiểm ác...

Diêu Hàn hừ một tiếng, đang muốn nói hết lời, đột nhiên ánh mắt nhìn thấy mớ dược liệu trong tay Triệu Nhã. Hắn sửng sốt, sau đó lại run rẩy không ngừng.

- Tiểu thư... mớ dược liệu này... ngươi lấy ở đâu vậy?

- Cái này?

Cúi đầu nhìn xuống, Triệu Nhã giơ mớ dược liệu trong tay lên:

- Là Trương lão sư đưa cho ta. Thân thể ta không thoải mái, hắn cho ta vật này, nghiền nát rồi dùng!

- Trương lão sư đưa cho ngươi? Làm sao có thể như thế được? Hắn là một lão sư nghèo...

Diêu Hàn không thể tin nổi.

- Sao thế Diêu thúc thúc, gốc dược liệu này có gì không đúng sao?

Triệu Nhã biết đối phương là người trầm ổn, điệu bộ này khẳng định có lý do của hắn.

- Không phải là không ổn, mà là... quá quý giá! Nếu như ta không nhìn lầm, đây là... Hàn Dương Mẫu thảo!

Diêu Hàn nói.

- Hàn Dương Mẫu thảo?

Triệu Nhã không biết nó là gì.

- Là rễ mẹ của Hàn Dương thảo, dược hiệu gấp mười lần Hàn Dương thảo phổ thông! Hàn Dương thảo không đáng giá, nhưng thứ này vô cùng quý giá và quý hiếm. Trước đây ta theo thành chủ sang vương quốc khác du ngoạn, đã từng gặp một lần. Một gốc giá trị không dưới mười vạn đồng tiền vàng!

Nghe thấy đáng giá như thế, Triệu Nhã sợ hết hồn, mặt biến sắc:

- Diêu thúc thúc, có phải ngươi… nhìn lầm?

- Không lầm! Thứ này tuyệt đối là Hàn Dương Mẫu thảo! Đây là dược liệu đắt tiền nhất ta từng thấy, cũng có ấn tượng sâu sắc nhất, làm sao có khả năng nhớ lầm!

Diêu Hàn quan sát cẩn thận, lập tức xác nhận.

- Hàn Dương Mẫu thảo? Mười vạn đồng tiền vàng?

Toàn thân Triệu Nhã rúng động.

- Ngươi nói... Đây là Trương Huyền... Trương lão sư đưa cho ngươi?

Diêu Hàn không thể tin nổi, trong lời nói cũng đổi Trương Huyền thành Trương lão sư.

Hắn không phải lão sư kém nhất trong học viện sao? Không phải tiền lương thấp nhất, không có tiền sao?

Tiện tay đi tặng dược liệu trân quý như thế...

- Đúng vậy!

Triệu Nhã gật đầu.

Lúc trước khi Trương lão sư đưa cho nàng, là tiện tay giống như đưa một thứ không đáng giá. Cũng không có đóng gói, nên nàng vẫn cho rằng nó không đáng giá lắm... Mười vạn đồng tiền vàng! Đủ mua một căn nhà trong vương thành.

Hơn nữa không phải là căn nhà nhỏ.

Người khác tặng đồ đều gióng trống khua chiêng, hận không thể khiến cho tất cả mọi người biết thứ này trân quý cỡ nào, đằng này Trương lão sư làm ngược lại, sáng tạo công pháp cho riêng mình, tặng dược liệu trân quý như thế nhưng không kể công chút nào, vẻ mặt lộ rõ vẻ không để ý nhiều lắm. Nếu không phải Diêu thúc thúc nhận ra, sợ rằng mình vẫn cho rằng nó là thứ không đáng tiền...

Nghĩ tới đây, nội tâm Triệu Nhã sinh ra cảm động không tên, hốc mắt ửng đỏ.

- Không thể nhận thứ này, quá quý giá!

Thân thể mềm mại khẽ rung động. Triệu Nhã đứng dậy, ánh mắt tỏ rõ sự kiên định.

Tuy rằng nàng rất hi vọng giải quyết vấn đề của cơ thể mình, nhưng nàng là học viên, không thể báo đáp. Nếu cứ tùy tiện cầm thứ này, nàng không làm được!

Từ xưa đến nay đều là học viên tặng quà cho lão sư, Trương lão sư lại trả giá vì bọn họ nhiều như vậy. Không biết thì thôi, giờ biết rồi, nếu cứ thản nhiên tiếp nhận, nàng không còn là người nữa rồi!

- Diêu thúc thúc, trên người ngươi có bao nhiêu kim phiếu?

Xoay người nhìn sang.

- Chỉ có hai vạn!

Diêu Hàn lôi mớ kim phiếu trong người ra xem.

Cho dù hắn là quản gia của Bạch Ngọc thành, nhưng lần này tiễn tiểu thư đi học, trên người không mang quá nhiều tiền.

- Đưa tất cả cho ta!

Cầm tiền, Triệu Nhã không do dự bước nhanh ra ngoài.

Diêu Hàn không yên lòng, theo sát phía sau.

Cả hai nhanh chóng đi tới lớp học, lúc này không có bóng người.

Ký túc xá của Trương Huyền cũng không có ai.

Nhìn dáng vẻ vội vàng của tiểu thư, Diêu Hàn cũng không biết phải làm sao. Vận dụng một chút quan hệ, hắn nhanh chóng biết được Trương lão sư đi tới Luyện đan sư công hội.

Lúc Trương Huyền rời đi không che giấu hành tung của mình. Là một quản gia của phủ thành chủ, hắn vẫn có thể dựa vào mối quan hệ của mình mà hỏi thăm tin tức.

- Luyện đan sư công hội? Lẽ nào gốc dược liệu này... Trương lão sư mua từ nơi đó?

Triệu Nhã xiết chặt nắm tay, ánh mắt do dự một lát, rồi cắn răng nói:

- Diêu thúc thúc, đi, chúng ta đi tìm Trương lão sư!

Không đưa tiền cho đối phương, nàng sẽ ngại nhận gốc dược liệu này.

Người ta đối đãi với nàng như nào, nàng cũng phải đối đãi với người ta như thế!

Gốc dược liệu này trân quý như thế, đã biết giá trị, giờ không nói một câu và vẫn âm thầm sử dụng, Triệu Nhã làm sao có thể làm được?

Cả hai nhanh chóng đi tới Luyện đan sư công hội.

Đến nơi đó, có muốn hỏi thăm về một ai đó cũng dễ dàng hơn. Chỉ một lát, hai người đã đến được chỗ Văn Tuyết lúc này vẫn còn đang tức giận.

- Ngươi nói... Trương lão sư, đang khảo hạch Luyện đan học đồ?

- Trương lão sư? Ngươi nói công tử bột kia... Trương Huyền là lão sư?

Văn Tuyết nghi hoặc một lúc, lại gật đầu:

- Ừm, hắn đang khảo hạch Luyện đan học đồ!

- Luyện đan sư học đồ?

Triệu Nhã và Diêu Hàn nhìn nhau.

Đặc biệt là Diêu Hàn, vẻ mặt không dám tin tưởng.

- Luyện đan sư học đồ, cần đọc thuộc lòng dược tính, dược lý. Chỉ riêng dược liệu đã nhiều hơn mười vạn, nếu không nghiên cứu, học tập vài năm, chắc chắn không thể vượt qua...

Đối với nghề nghiệp Luyện đan sư, Triệu Nhã không biết nhiều, nhưng Diêu Hàn là quản gia Bạch Ngọc thành, biết rất rõ ràng, biết trình độ khó dễ khi khảo hạch học đồ.

Một lão sư rác rưởi, có thể khảo hạch học đồ?

- Chắc chắn không thể vượt qua... Ta biết khảo hạch này rất khó...

Diêu Hàn không nhịn được hỏi.

- Không vượt qua? Lúc nãy ta cũng nghĩ như vậy!

Nhớ tới chuyện vừa rồi, Văn Tuyết vẫn cảm thấy khó tin. Nàng cắn môi, khẽ nói:

- Khảo hạch học đồ cần trải qua ba vòng. Vòng thứ nhất là bài thi, hắn không những thông qua, còn đạt điểm tuyệt đối. Giờ đang tiến hành vòng khảo hạch thứ hai!

- Điểm tuyệt đối?

Diêu Hàn lảo đảo suýt ngã.

Khảo hạch hạng mục đầu tiên là đặc tính dược liệu. Vô số người bị trượt ở vòng này, không thể thông qua. Vốn cho rằng hắn là lão sư rác rưởi, thế mà lại thông qua một cách dễ dàng, còn đạt điểm tuyệt đối...

Tiện tay tặng người một gốc dược liệu giá trị mười vạn đồng tiền vàng, tiểu thư nhà mình cam tâm tình nguyện làm học viên của hắn, đạt điểm tuyệt đối vòng thứ nhất trong khảo hạch Luyện đan học đồ...

Hắn thực sự rác rưởi như lời đồn?

Lần đầu tiên Diêu Hàn hoài nghi lời đồn bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.