Thiên Cửu Vĩnh Sinh

Chương 6: Chương 6: Chiến thư




Hoa Mộc đại sư tỷ, thật sự là chưởng môn đem về một cái tuấn mỹ nam nhân đúng không?

-Đúng vậy rồi các vị sư muội, nhưng mà ta thấy cái nam nhân này chỉ là một kẻ làm phách thôi.

-Hì hì, có làm phách hay không thì cũng phải để người ta xem mặt hắn chứ

....

Tin đồn về nam nhân tuấn mỹ tóc trắng đã được lan truyền trong tông môn khiến cho các tiểu sư muội động tâm, nếu trách thì chỉ có trách Vân Phí từ mấy ngày trước đi dạo khắp tông ôn lại kỉ niệm

Bất quá hắn lại không hề để ý gì đến những ờ đồn đó, hằng ngày hắn cùng với lão chưởng môn Hoa Chu uống rượu. Hoa Mộc đôi khi tìm đến gia gia của nàng. Nghe thấy cái nam nhân ăn nhờ ở đậu kia gọi gia gia nàng là lão già rồi tự xưng là lão tử với gia gia khiến cho nàng càng lúc càng chán ghét hắn

Vân Phí không biết rằng hắn đã khiến cho vị mỹ nữ đại sư tỷ này chán ghét hắn, nhưng mà hắn cũng không quan tâm. Hiện tại thú vui hằng ngày của hắn chính là nằm chống tay ngửa cổ ra uống rượu

Cái cảm giác thanh thản, thư thái này là cái cảm giác sung sướng mà hắn truy cầu suốt mấy trăm năm nay. Tuy vậy mà cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng

Có một ngày vị đệ tử chân truyền kia của Xích Tinh tông tên gọi là Chung Thư đến hạ thư khiêu chiến đối với hắn. Chung Thư này từ nhỏ đã được mọi người ca tụng là thiên tài hiếm thấy nên liền bây giờ không để ai vào mắt, chỉ có điều là y luôn một lòng theo đuổi Hoa Mộc mỹ nữ đại sư tỷ nên sau khi nghe thấy đại sư tỷ than phiền cái nam nhân phách lối đó thì liền hạ chiến thư đối với Vân Phí để lấy lòng Hoa Mộc

-Ngươi có dám đấu với Chung mỗ một trận?

-... Không hứng thú

Vân Phí nói xong lại ngửa cổ ra uống vò rượu, kể từ khi hắn đến thì liền kho tiên tửu của Hoa Chu hắn uống gần hết cả kho. Chung Thư nghe vậy thì nhíu mày, y liền đi đến nắm cổ áo của Vân Phí rồi cay nghiệt nói

-Ngươi đừng có nghĩ có chưởng môn ra mặt mà càn rỡ với Chung mỗ

Vân Phí nhìn thấy tiểu tử nắm cổ áo của hắn thì đôi mắt mơ hồ vì rượu kia lại lạnh băng lại, từ trong đôi mắt hắn tỏa ra một luồng sát khí. Chẳng nói chẳng rằng, hắn liền tát một cái vào tên tiểu tử đó một cái khiến cho cổ y bị gãy và đơ ra

Chung Thư cảm thấy vô cùng đau đớn, y liền vội đứng lên và chạy đi. Chỉ một cái tát của Vân Phí liền khiến cho y muốn gãy cổ mặc dù đã là Trúc Cơ sơ kỳ

Khi Chung Thư vừa chạy đi không lâu thì lão đầu tử Hoa Chu cũng đến, lão vừa nhìn thấy tờ chiến thư kia thì lại bất ngờ cầm lên rồi xem một chút. Hoa Chu vừa xem xong thì lại giận tím mặt nói

-Con mẹ nó cái tiểu tử Chung Thư này lại đi khiêu chiến ngươi, tiểu tử này không muốn sống nữa sao?

Vân Phí thấy lão như vậy thì cũng không nói gì, hắn lại tiếp tục ngửa cổ ra uống rượu. Chỉ thấy sau đó Hoa Chu vẻ mặt cũng khó xử nhìn hắn nói

-Vân tiểu tử, chuyện này hay là bỏ qua đi. Chung Thư này còn trẻ tuổi không biết lượng sức...

Lão chưa kịp nói xong thì Vân Phí nói xen vào

-Lão tử căn bản không cần phải để ý đến đám nhóc con này nên không cần lão già ngươi phải tiếp lời, nói với tiểu tử đó là hắn thắng, lão tử thua. Vậy là xong

Hoa Chu nghe hắn nói như vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm, lão liền nói

-May mắn là tiểu tử đó chỉ mới hạ chiến thư nên chưa bị ngươi làm sứt mẻ gì, nếu không lão phu thật khó ăn nói với Chung gia bọn chúng

Vân Phí nghe vậy thì gật gật cái đầu, hắn buông ra một câu khiến cho Hoa Chu khóc không ra nước mắt

-Đúng may thật, lão tử chỉ mới tán gãy cổ tiểu tử đó thôi

Nói xong hắn lại uống rượu tiếp, Hoa Chu lúc này trong lòng rối bời. Lão vốn có tâm tình uống rượu nên đến đây muốn uống cùng hắn, hiện tại lão làm gì còn cái tâm tình đó nên liền đứng lên rời đi để lại một mình Vân Phí uống rượu không biết dừng kia. Mái tóc trắng của hắn lúc này rối bời bay tán loạn trước gió

....

-Mộc nhi, tiểu tử Chung Thư lại hạ thư khiêu chiến với Vân tiểu tử kia

Hoa Mộc nhìn thấy sắc mặt lo lắng của gia gia thì liền nghi hoặc hỏi

-Vậy thì có gì sao gia gia, không lẽ gia gia sợ vị Vân huynh đó thua sao?

Hoa Chu nghe vậy thì lắc đầu lo lắng nói

-Không, là ta sợ tiểu tử Chung Thư kia chết...

Hoa Mộc nghe gia gia nàng nói vậy thì lại nghi hoặc nhìn lão, nàng ấp úng nói -Vị Vân Huynh kia rốt cuộc là tu vi gì? Sao hắn có giết Chung Thư?

Hoa Chu lão đầu tử nghe nàng hỏi như vậy thì càng lại lắc đầu, lão căn bản là không cảm biết tu vi của Vân Phí cao bao nhiêu. Lão chỉ cảm thấy tu vi hắn sâu như đại dương thôi

Hoa Mộc thấy gia gia như vậy thì cũng không tiếp tục hỏi nữa, một lúc sau thì nàng nói

-Vậy thì để con đi khuyên nhủ Chung sư đệ bỏ đi không đấu với Vân huynh nữa

Hoa Chu nghe vậy thì cũng gật đầu nói

-Vậy thì ta sẽ đi cùng ngươi, Mộc nhi.

......

-Bái kiến chưởng môn, bái kiến đại sư tỷ

Chung Thư cổ băng một cuộn trắng dày khiến cho gương mặt vốn xấc xược của y lúc này lại thộn ra như heo, Hoa Mộc tuy ngày thường không ưa gì cái sư đệ này nhưng nhìn thấy cổ hắn bị băng bó như vậy thì cũng có một chút cảm thấy bất bình thay

Hoa Chu liền đỡ y ngồi dậy rồi hỏi

-Vết thương của ngươi có phải là do Vân... Phong gây ra

Chung Thư nghe vậy thì liền gương mặt liền trở nên khó chịu, y tức giận nói

-Chưởng môn, xin người hãy làm chủ cho đệ tử. Là đệ tử bị tên vô sỉ đó bất ngờ ra tay, nếu không đệ tử đã có thể thu thập tên đó rồi

Hoa Chu nghe thấy lời nói vô tri của tiểu tử băng bó ở cổ trước mắt thì lại lắc đầu khuyên

-Ngươi tốt nhất đừng đấu với hắn, người này ra tay là không kiêng nể ai đâu. Dù là ta ra mặt đứng ra cho ngươi thì hắn cũng không để tâm, dù sao ngươi cũng là đệ tử chân truyền của bổn môn. Mất ngươi cũng là một tổn thất lớn

Chung Thư nghe như vậy thì cảm giác như sự kiêu ngạo, tôn nghiêm của y bị người ta đạp nát. Y liền quỳ xuống nói

-Xin chưởng môn hãy cho phép đệ tử được đấu với tên vô sỉ đó, đệ tử nhất định sẽ thu thập hắn

Sở dĩ Chung Thư mặc dù bị hắn tán gãy cổ mà vẫn có lòng tin như vậy là do y không cảm giác được bất cứ luồng dao động khí tức của tu sĩ nào của Vân Phí nên liền cho rằng hắn chỉ là một cái sơn đông mãi võ may mắn đánh lén được hắn

Hoa Mộc im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng hướng Hoa Chu rồi nói

-Gia gia hay là cứ đồng ý đi, dù gì con cũng không tin cái Vân huynh kia thật sự mạnh đến mức giết được Chung Thư

Hoa Chu chợt nghe thất tôn nữ của mình cũng vô tri như vậy thì khóc không ra nước mắt, các ngươi nào có biết hắn chính là đại ma đầu Vân Phí kia a. Năm xưa hắn một lời liền xóa sổ mấy cái cổ gia tộc, giết chóc thành tính a

Lão liền chán nản rời đi, thầm nghĩ thôi thì cái Chung Thư tiểu tử đó có bị đánh chết cũng không phải là lỗi của lão đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.