Thiên Chủ

Chương 9: Chương 9: Người thức tỉnh




Đi nửa ngày trời, rốt cuộc Diệp Phàm cũng tìm được ra đường lớn, mà trùng hợp đường này cũng sẽ dẫn về nhà của hắn.

Diệp Phàm trên đường tách khỏi đám người, đứng ở bên đường đón nhờ xe.

Lúc này trên đường không thiếu xe qua lại, bởi vì hung thú tập kích lan rộng, người dân cũng được lệnh di chuyển, cho nên vô số người cũng sẽ hối hả mang xe rời khỏi thành thị, tiến về tiền đồn quân đội tiếp nhận bảo vệ.

Tuy rằng trung tâm thành phố vẫn chưa bị hung thú tiến vào, nhưng mà lúc này lựa chọn đi vào quân đội vẫn là an toàn nhất. Một số người không nỡ bỏ lấy nhà mình, ở trong nhà không chịu đi, cũng sẽ bị quân đội đưa người đến di chuyển. Dù sao ngoại ô đã xuất hiện yêu thú tập kích, đã có mấy mươi người chết, quân đội không thể không cẩn trọng.

Diệp Phàm nhìn xe con chậm rãi đỗ lại trước mặt, liền đi đến.

Bên trong là một vị đại thúc, còn có đại thẩm. Vị đại thúc tóc bạc một đầu, hòa ái nhìn hắn hỏi:

- Cậu trai trẻ muốn nhờ xe hả?

Diệp Phàm gật đầu, nhẹ giọng trả lời:

- Vâng, cháu muốn nhờ xe một đoạn. Cần thiết cháu có thể trả tiền.

Vị đại thúc lắc lắc đầu, khoát tay một cái sảng khoái nói:

- Nhìn cậu cũng không giống lừa gạt, lên xe, ta cho cậu quá giang một đoạn.

Diệp Phàm nghe vậy liền nói một tiếng cảm ơn, sau đó vội vã lên xe.

Đây là một chiếc xe con rất cũ, bất quá hắn điều kiện không tốt, cũng là lần đầu tiên ngồi lên một chiếc xe riêng, có chút tò mò nhìn bốn phía đánh giá một thoáng.

“Cậu là sinh viên nhỉ? Ai, sinh viên đều tốt, có tiền đồ, sau này kiếm thiệt nhiều tiền, không lo đói. Có điều bây giờ lại có quái thú xuất hiện,khắp nơi đều báo động, cũng không biết khi nào mới trở lại bình thường. Học hành cũng chậm trễ”

Vị đại thúc nhìn ra thân phận của Diệp Phàm, có chút tiếc hận nói một câu. Bên cạnh đại thẩm thở dài thở ngắn, hiển nhiên cũng vì chuyện này mà cảm thấy không được vui vẻ.

Diệp Phàm nghe đại thúc nói, liền gật đầu đáp:

- Vâng, cháu là sinh viên Văn Đại. Nhưng nghe ngài nói, lẽ nào trong nhà cũng có con cháu học đại học a?

Hắn biết vị đại thúc này trong nhà nhất định có con cháu cũng học đại học, không thì khi nói đến hắn, cũng sẽ không buồn bã như vậy. Đồng thời Diệp Phàm không khỏi nghĩ đến việc học hành, e rằng thế giới biến hóa, một thời gian dài đều sẽ không thể đến trường. Tiền đồ sợ rằng cũng sẽ bị đoạn mất. Nghĩ nghĩ, hắn cũng không khỏi cảm thấy chua xót.

Đại thúc gật đầu, hiển nhiên là trong nhà có con cháu làm sinh viên, nên thấy Diệp Phàm cũng là một tên sinh viên, mới tiếc hận nói như vậy. Nghe Diệp Phàm nói, đại thúc hơi nhướng mày, cười nói:

- Đại học Văn Đại a? Ta nghe nói nó là 5 trường đại học đứng đầu toàn quốc, cậu có thể đi vào đó chứng minh là cậu rất tài giỏi a. Nhà ta có con gái nhỏ, cũng là học đại học, bất quá chỉ có thể thi vào đại học hạng hai, so với cậu thật không tính là gì.

Diệp Phàm sờ mũi một cái, cũng không kiêu ngạo nói cái gì. Chỉ là yên tĩnh ngồi phía sau, quan sát qua cửa xe, nhìn cảnh sắc lạnh nhạt, trong lòng mơ hồ đắng chát.

Thời tiết lạnh lẽo, bên ngoài mơ màng có tuyết rơi. Mùa đông chính thức đến, bất quá đến thật không đúng lúc.

Diệp Phàm theo hai vị đại thúc quá giang một đoạn đường, đợi đến nơi hắn liền nói:

- Tới rồi, cho cháu xuống ở đây. Cảm ơn hai bác.

Hai vị đại thúc nhìn hăn một cái, liền nghi hoặc hỏi:

- Cậu sống ở khu này a? Hèn gì ta lại thấy cậu có chút quen mắt, khu bên cạnh Tứ Trường là nhà của bọn ta. Hai vợ chồng già vừa từ trung tâm trở về đây, nghe tin tức cháu gái trong nhà bảo là có quân đội đến di chuyển người dân, bọn ta liền trở về.

Diệp Phàm bất ngờ “A” một cái, liền nói:

- Thì ra là vậy.

Hắn đáp một cái liền chào hai người, muốn thật mau lẹ trở về nhà.

Hai vị đại thúc nhìn hắn không nói, chỉ là lúc sau khởi động xe đi, vị đại thẩm mới nhẹ nhàng bảo:

- Cậu trai trẻ thật giỏi, có thể thi vào Văn Đại đều là người trẻ kiệt xuất. Con gái của chúng ta nếu lấy được hắn thì thật là may mắn.

Đại thúc cười trừ, lắc đầu:

- Con gái chúng ta cũng không kém hắn a, tuy chỉ thi vào đại học hạng hai nhưng đó là vì nàng lần trước bị bệnh, thành tích thi bị đề thấp, nếu không Văn Đại cũng không làm khó nàng được.

Nói tới con gái, đại thẩm liền cười tươi, gật gật đầu:

- Ừm, ngươi nói đúng, tiểu Hân là tài giỏi nhất.

Đây là một đồi núi thấp, nằm cách khu gia đình có chừng 20km.

Lúc này ở trên đồi núi, có mấy bóng người mặc quân phục đang đứng đó. Bọn họ đều rất trẻ tuổi, nhưng trên mặt đều toác ra vẻ lạnh lùng khó gần. Ở trên tay bọn họ cũng không cầm lấy súng mà là cầm đại đao, kiếm và cung tiễn.

Trước mặt bọn họ sừng sững mấy đầu yêu thú khổng lồ. Bao gồm một đầu trâu rừng, hai đầu sói hoang và một con cự xà.

Tất cả đều có kích thước vượt quá bình thường, đặc biệt là con cự xà kia, hình thể thô to không thua một chiếc xe con.

Năm người trẻ tuổi đứng đối diện bốn con yêu thú khổng lồ, một số người sắc mặt đã có chút tái nhợt, trên người mơ hồ máu tươi, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

Bên phải nhất một thanh niên tuấn tú cầm một thanh kiếm dài, bên trên có vẽ bát quái hoa văn, lộ ra khí thế bức người. Hắn thân hình chợt trùng xuống, chân phát lực liền phóng ra trước, người cực kỳ nhanh nhẹn. Vừa tiếp cận một con yêu thú, hắn liền khẽ quát dùng kiếm trên tay quét ra một đường, lưỡi kiếm sắc bén quét qua thân một đầu sói hoang, lập tức khiến bả vai cho xuất hiện vết máu nhàn nhạt, gầm gừ lùi một bước.

Mà thanh niên vừa chém ra kiếm, liền trực chỉ đạp lui, trong nháy mắt một đạo bạch quang quét ra, ngay tại nơi hắn vừa đứng liền xuất hiện vết cào sâu, đất vụn bay tung tóe.

“Bạch Quang, cẩn thận”

Một người lo lắng hô, cùng lúc bọn họ đều động thân, tuy thân thủ không nhanh nhẹn bằng người vừa rồi, nhưng thân thủ cũng rất tốt. Một người móc ra cung tiễn, đặt cung lên dây, hai con mắt chợt hiện ra lục quang nhàn nhạt, nương theo lục quang đại thịnh, mũi tên dần dần cũng hiện ra lục quang, lúc này, hắn lập tức buông dây.

Mũi tên mang theo lục quang bay ra, chỉ để lại một tàn ảnh mơ hồ. So sánh tốc độ đạn bắn, sợ rằng, thậm chí còn nhanh hơn.

Trước mặt đầu sói hoang vừa muốn truy công thanh niên Bạch Quang, tức thì phốc một cái, thân thể của nó xuất hiện một cái lỗ máu, bả vai trực tiếp bị bắn thủng, phẫn nộ gầm thét liên hồi, thân hình to lớn chợt nhảy ra, miệng máu đầy máu tanh mở rộng, để lộ hai cái răng nanh dọa người.

Hiển nhiên nó muốn táp chết nhân loại vừa làm bị thương nó.

Có điều vừa xông lên, bên cạnh một người cầm lấy đại đao đã xông lại chắn truóc mặt nó, đại đao vung cao, nhất thì có hắc quang tỏa ra, mà hắc quang vừa hiện, hung hăng chui vào người của hắn. Gầm một tiếng, người này giống như là đại pháo, tay bắt đại đao lao tới, đại đao không chém, lại mạnh mẽ đâm ra, tức thì đánh văng sói hoang ra bên ngoài.

“Không được, sát thương có han, thể lực không chống được, rút lui”

Bên cạnh có hai người đang cầm cự hai đầu cự xà cùng trâu rừng, nhìn thấy cục diện không ổn liền la lên. Mà ba người còn lại biết đám yêu thú này bọn họ không giết được, lại không thể cầm giữ hồi lâu, liền dứt khoát vừa đánh vừa lui, không ngừng đạp chân lui ra ngoài, một lát liền an toàn rời đi.

Bốn đầu yêu thú nhìn đám nhân loại đáng hận rời khỏi, lập tức ngửa đầu hung hăng rống, bạo phát cước bộ, như gió đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.