Thiên Ảnh

Chương 123: Chương 123: Hốc cây giấu tang vật




Lúc này, ngay tại lối vào Thảo Viên, Lục Trần đã nhìn thấy một Tô Thanh Quân đang đứng đấy, thân vận thanh y quần vải, lưng đeo trường kiếm, tướng mạo trẻ trung xinh đẹp, như một đóa hoa đang nở rộ trong núi sâu, khiến ánh mắt mọi người, ai cũng không tự chủ được phải ngước lên nhìn nàng một cái.

Lúc này nàng đang đứng ngay bên cạnh Lâm Thịnh. Chú tâm lắng nghe từng đệ tử tạp dịch đang vội vàng đến hồi báo tổn thất cũng như tình trạng công việc của mình cho hắn. Dù rằng sau trận tai kiếp, người người tới lui bận rộn, nhưng vẫn có rất nhiều các nam đệ tử trẻ tuổi thỉnh thoảng vẫn trộm nhìn về phía nàng, tất cả bọn họ đều hận là không thể đứng ở trước mặt nàng lâu thêm một vài khắc nữa, vì chỉ cần được cận kề nàng dù chỉ thêm một chút thôi, đối với họ cũng là tốt lắm rồi.

Ở nơi đây, mỗi người đều có nhiệm vụ để làm, loay hoay bận rộn tới lui đến độ chân như không chạm cả vào đất, vậy mà Tô Thanh Quân lại đứng yên một bên, không nói lời nào cũng chẳng làm việc gì, nên thoạt trông có chút khác thường, nhưng có vẻ như tất cả mọi người khi đi ngang qua thấy cảnh đó cũng đều cảm thấy rất bình thường, chẳng ai có nửa lời dị nghị gì, có thể là do người ta không có thời gian để nhiều chuyện, hoặc cũng có thể là đại đa số mọi người đều cảm thấy rằng “ đẹp có quyền“.

Đến phiên Lục Trần, lúc hắn đi tới trước người Lâm Thịnh, thấp giọng báo danh tính cùng vị trí linh điền, Tô Thanh Quân đứng ngay bên cạnh đấy, ánh mắt cũng lập tức chú mục vào khuôn mặt Lục Trần.

Lâm Thịnh lật một cuốn sách trong tay ra, gật đầu nói: “Chỗ của ngươi đang trồng là loài Hồng Phách Sâm, tình hình như thế nào rồi?”

“Không thấy nữa rồi” Lục Trần thành thật đáp.

“Không thấy nữa sao?” Lâm Thịnh nhíu mày hỏi lại, Tô Thanh Quân đang đứng bên cạnh, sắc mặt cũng lập tức chìm hẳn xuống.

“Ừ, không còn thấy nó đâu nữa rồi.” Lục Trần lặp lại thêm một lần rồi lại tiếp “Lúc ta đi tới kiểm tra, thì ở mảnh linh điền đó, không có cái gì bị hư hao cả, nhưng phía bên trong ruộng, cây Hồng Phách Sâm kia lại đã không cánh mà bay mất, chỉ còn thấy một cái hố đất có vẻ như mới vừa bị đào lên.”

Nói đến đây, Lục Trần dừng lại một chút, dường như trầm ngâm một lát, sau lại nói: “Ta thấy bên trong linh điền có mấy dấu chân dã thú mơ hồ không rõ là giống gì, có thể là cơn địa chấn đêm qua đã khiến cho các bức tường cao xung quanh cùng với trận pháp phòng ngự bị tổn hại nghiêm trọng, nên những con súc sinh kia mới tiến vào trộm đi mất.”

Lâm Thịnh “Hừ” một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi, cầm lấy bút lông trong tay quẹt lên trên cuốn sách kia một đường, ngay lập tức Lục Trần liền thấy, dòng chữ Hồng Phách Sâm trên đó đã biến đâu mất rồi.

Động tác này là có ý nghĩa ra sao, Lục Trần đương nhiên hiểu rõ, đồng thời hắn cũng nhìn thấy ở trên cuốn sách kia rõ ràng đã có thêm năm sáu vết bút tương tự như vậy nên không khỏi có chút ngơ ngác, kinh ngạc nói trong vô thức : “bị trộm nhiều đến vậy sao?”

Lâm Thịnh định nói gì đó với hắn nhưng lại thôi, có vẻ như chợt nhớ tới thân phận của mình so với tên đệ tử tạp dịch nhỏ bé trước mắt này thật sự là cách biệt một trời một vực, nên chẳng muốn nhiều lời, chỉ phất phất tay một cái nói: “Bây giờ ngươi cứ đi ra chỗ mấy bức tường cao đằng kia phụ giúp tu sửa đi, trước khi trời tối nhất định phải lấp hết những lổ hổng lại.”

Lục Trần đáp một tiếng , xoay người lui ra, lúc đi ngang qua người Tô Thanh Quân, bước chân của hắn bỗng ngừng một chút, thoáng nhìn qua nàng.

Sau đó hắn nhún vai, hai tay buông thõng, miệng nở một nụ cười bất đắc dĩ với nàng.

Tô Thanh Quân xem ra tuy rằng thần sắc không vui, nhưng cũng không hề có ý đem sự tức giận này trút vào người Lục Trần, chỉ khẽ gật đầu với hắn một cái, cũng không nói gì thêm, sau khi im lặng một lúc, đã lập tức xoay người rời khỏi nơi đó.

Lục Trần nhìn theo bóng lưng xinh đẹp kia dần đi xa, lắc đầu mấy cái, sau đó trở về chỗ mấy bức tường cao của Thảo Viên, nhận lấy nhiệm vụ tu bổ tường thành. Hắn vừa nhặt mấy khối gạch trên mặt đất, vừa thấp giọng tự nhủ: “Trẻ tuổi xinh xắn cũng là một lợi thế, chẳng cần phải đi chuyển gạch.”

※※※

Sau khi bầu trời tối đen mọi người cũng lũ lượt trở về nhà, như loài chim thú cứ chạng vạng tối là tự khắc biết quay về tổ, quy củ này trong một danh môn năm ngàn năm như Côn Luân phái cho đến giờ vẫn được phát huy vô cùng nghiêm túc, dù cho có trải qua một cơn đại chấn to như vậy cũng không có thể làm thay đổi môn quy đã được truyền thừa từ xưa đến nay của giáo phái này.

Một cái bóng đen từ trong màn đêm lén lút chạy ra, bộ dáng tuy khập khiễng nhưng động tác rất nhanh nhẹn, chạy thẳng đến bên ngoài căn phòng của Lục Trần, trước tiên nó nằm chờ ngay cửa phòng một lúc, sau một hồi nó nhận ra trong phòng có ánh sáng nhưng không có người ra mở cửa, nó mới ngửi ngửi thăm dò xung quanh căn phòng, quả nhiên là ngày hôm nay tất cả mọi người đều lo chú tâm làm chuyện khác, nên chẳng ai bận tâm nghĩ đến chuyện sửa chữa phòng ốc.

Mà cái chuồng chó nhỏ kia vẫn còn đó.

Bóng đen lập tức cao hứng, co đầu rụt cổ phóng thẳng vào bên trong.

Chỉ là không chờ cho nó thả lỏng thân mình được một khắc nào, thì đột nhiên chỉ cảm thấy xung quanh có tiếng gió vù một cái, sau đó trước mắt liền tối sầm lại, một vật tựa như một cái túi ập xuống, đã bọc gọn cái đầu của nó vào trong, ngay sau đó quét một cái liền bao trọn lấy cả thân thể nó, chỉ nghe có tiếng người mắng: “Vậy mà còn dám trở lại à, hôm nay dứt khoát ta phải hầm cách thủy ăn thịt mày mới được!”

“Gâu gâu gâu gâu. . .” Từ trong bao vải truyền ra một tràng âm thanh gào thét giận dữ, xem ra con chó đen kia đang rất là căm tức phẫn nộ.

Lục Trần vẫn đứng yên đấy, mỉm cười ném túi kia xuống mặt đất, lại thuận chân đá cho một cái, nói: “Mày cũng giỏi lắm, học được ở đâu cái thói ăn trộm này vậy.”

Trên mặt đất cái bao vải to vặn vẹo lăn lộn liên hồi, qua một hồi lâu con A Thổ mới từ bên trong giãy dụa bò ra, sau đó nổi hứng mà kêu to hai tiếng, toàn thân rung lắc một hồi, ngay lập tức chỉ thấy một đống tro bụi bay lên mù mịt.

“ầy ầy ầy. . .” Lục Trần dùng tay vung vẩy trong không khí, có chút tức giận nói, “Đừng vung vẩy lên nữa, ngày hôm nay mày đã đi đến nơi nào mà trên người toàn là đất thế kia vậy hả?”

A Thổ “Gâu gâu” kêu một tiếng.

Lục Trần nhìn nó, miệng cười cười, rồi đột nhiên cong hông lại khẽ vươn tay ra một cái, đã chộp ngay được vào cổ con A Thổ xách lên. A Thổ ra sức giãy dụa trên tay hắn, không ngớt kêu to, miệng còn nhe ra những cái răng nanh trắng bóng đầy ý đe dọa, chỉ nghe tiếng Lục Trần nói:

“Còn há mồm ra nữa là ta hầm cách thủy ăn thịt ngươi liền đấy.”

A Thổ lập tức ngậm ngay miệng, khép răng lại, nửa khe hở trên cũng không còn thấy nữa.

Lục Trần “Hừ” một tiếng, đặt nó lên trên giường rồi ngồi xuống, chắn ngang cái đầu chó, nhìn chằm chằm vào mắt nó mà hỏi: “Nói, ngươi đến dược viên Lưu Hương Phố trộm được bao nhiêu thứ rồi?”

A Thổ lắc đầu liên tục, thần sắc vô cùng quả quyết!

“Nồi hầm cách thủy của ta không biết là để ở chỗ nào rồi ấy nhỉ?”

“Gâu!”

A Thổ đã quyết định thật nhanh, kêu to một tiếng rồi từ trên giường nhảy xuống, nhìn Lục Trần với cái đuôi dao động không ngừng, sau đó chân chó duỗi ra, chỉ chỉ vào chỗ bên dưới đáy một cái bàn.

“Hả?” Lục Trần có chút hồ nghi nhìn con chó đen kia một cái, rồi bước tới đẩy cái bàn ra, nhìn kỹ, quả nhiên thấy bên dưới cái bàn trong một chỗ khuất trên mặt đất, có vẻ như có một khoảnh đất màu sắc khác hẳn so với màu đất ở khu vực xung quanh.

Lục Trần nhìn A Thổ, A Thổ ngồi xổm ngồi ở bên cạnh hắn, lè lưỡi ngoắt ngoắt cái đuôi, hai cái mắt chó tỏa sáng lấp lánh.

Nghĩ một lúc, Lục Trần bèn nhấc tay lên, trong tay đã xuất hiện một thanh đoản kiếm màu đen, cũng không quan tâm bảo kiếm có khả năng bị hư hay không, một nhát cắm thẳng xuống mặt đất, lập tức chỉ thấy bùn đất bay tứ tung, cũng không mất quá nhiều thời gian, hắn đã đào ra một cái hố nhỏ, bên trong đất hắn tìm thấy một cành hoa, phía trên có một đóa hoa màu vàng ố.

Vừa mới cầm Đóa hoa quái dị màu vàng ố này từ trong đất ra, lập tức một mùi hương hôi thối khó tả cực kỳ quái dị tỏa ra khắp nơi, một mùi hương khó chịu như muốn bóp nghẹt hơi thở trong cổ họng người ta lại.

Lục Trần chăm chú nhìn cành hoa một lúc, lập tức “Hừ” một tiếng, nói: “ 'U Tuyền Quỳ “ mắt ngươi cũng không phải tệ, cũng biết lựa ra vật cỡ này để trộm!” Nói đoạn hắn lại ngẩng đầu, trợn trừng nhìn A Thổ, hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”

A Thổ lại lúc lắc tựa như đang lắc đầu.

“Nồi của ta. . .”

“Gâu!” cái chân A Thổ lại duỗi ra, chỉ về hướng bên dưới cái giường đệm.

“Cạn lời với con chó. . .”

※※※

Cứ như thế hết chỉ lại đào một trận, trong căn phòng nhỏ lúc này khắp nơi chỉ thấy toàn vũng với hố, cuối cùng dưới ánh nến lờ mờ đã thấy có tổng cộng sáu cây linh thảo được đặt ngay ngắn ở trên bàn.

“Ngồi xuống đây!” Lục Trần ngồi bên cạnh bàn, hướng về A Thổ quát to một tiếng, thần sắc vô cùng nghiêm trọng.

A Thổ liền chạy tới ngồi xuống bên chân hắn rồi dùng đầu cọ cọ vào chân Lục Trần.

Lục Trần sắc mặt vẫn không thay đổi, lạnh lùng chỉ vào A Thổ nói: “Ngươi biết hôm nay ngươi đã làm ra cái việc gì không?”

“Gâu. . .” hai tai A Thổ dựng thẳng lên, đầu khẽ nhếch lên, xem ra có vẻ không hiểu lời chủ nó vừa nói.

“Lấy của công làm của tư, cái tên trộm cắp nhà ngươi!” Lục Trần nhìn con chó đen với vẻ mặt xem thường, nói, “ Ta Không thể tin rằng ngươi lại là một con chó không biết xấu hổ như vậy.”

“Gâu. . .” A Thổ sủa lên một tiếng.

Lục Trần “Hừ” một tiếng, sắc mặt đã trở nên hòa hoãn chút ít, đồng thời thanh âm cũng hạ thấp nói: “vụ hôm nay nếu chẳng may bị người trên núi Côn Luân nhìn thấy hoặc bị ai đó phát hiện ra ngươi trộm cắp linh thảo, thì ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi, cả ta cũng không có cách nào cứu ngươi được đâu, ngươi có biết không? “

A Thổ rụt rụt đầu.

“Về sau không được làm như vậy nữa!” Lục Trần cau mày, ánh mắt có chút nghiêm khắc mà nhìn nó.

A Thổ do dự một chút, sau đó gật gật đầu, lại duỗi thân ra, đầu nhẹ nhàng cọ cọ vào đầu gối Lục Trần.

Ánh mắt Lục Trần chuyển qua nhìn những loại linh thảo linh tài giá trị không ít đang đặt trên bàn, chỉ nhìn sơ qua đã thấy gần như đều là loại có hai vân, thậm chí còn có một vị linh thảo trân quý ba vân, nên không khỏi cau mày nói: “Về những thứ linh thảo này, phải xử trí thế nào bây giờ đây. . .”

A Thổ nhảy lên một cái, chạy về hướng cửa phòng, sau đó nửa người chồm lên móc móc cái then cửa, xem chừng là định đi ra ngoài trả tang vật lại chỗ cũ, chợt nó nghe thấy có tiếng Lục Trần nói đằng sau:

“. . . Cất giấu trong căn phòng này cũng không an toàn chút nào.”

A Thổ thân thể cứng đờ, như không tin vào tai mình, lại chạy trở lại, nhìn Lục Trần lắc lắc cái đuôi, trong đôi mắt chó lộ ra ánh nhìn “Tri kỷ”, như muốn nói “Anh hùng ý kiến thật giống nhau”!

Lục Trần trầm ngâm suy tư một hồi, tự nhủ: “Hay là giấu hết vào nơi đó nhỉ, không thì lỡ bị người ta phát hiện ra những thứ linh thảo này, thì lại phiền toái nữa.”

Sau khi đã quyết định chủ ý, hắn liền kéo cái túi trên mặt đất lại, hốt tất cả các linh thảo trên bàn vào, A Thổ ở đằng sau ngay bên cạnh hắn, liền duỗi hai cái chân trước ra, nằm sấp lên cạnh bàn, nhìn Lục Trần với ánh mắt tha thiết mong chờ. Hắn nhìn nó một cái, hỏi: “Ngươi cũng muốn đi cùng à?”

“Gâu!”

“Được rồi, lại đây.” Lục Trần vẫy vẫy tay.

A Thổ lập tức cao hứng chạy tới, thoáng cái đã nhảy lên trên người Lục Trần, Lục Trần mỉm cười, một tay nắm chắc cái túi, tay kia đột nhiên đè lên ngực, lập tức trời đất quay cuồng, quang ảnh thác loạn, sau một lát, bọn hắn đã ngã xuống bên trong một cái hốc cây thần bí và cổ xưa.

Lục Trần đứng thẳng người lên, đổ tất cả linh thảo từ trong bao vải kia ra, lần lượt từng cái một, đặt tất cả sang một bên, cho đến khi cầm đến cái cuối cùng, là một cành cây to cỡ cánh tay trẻ con, màu sắc trắng nõn, hình dạng giống như một cái ngó sen, hắn ngưng thần ngơ ngẩn một chút, lắc lắc đầu nói:

Là 'Hắc Nê Ngẫu' . . . Thứ này không thể rời khỏi nước được, bằng không thì chỉ trong nửa khắc linh khí của nó liền tan hết mà hóa già cỗi ngay.” Nói đoạn hắn quay sang nhìn A Thổ một cái, tức giận nói, “Loại đồ chơi này nằm sâu trong hồ nước, không hiểu rốt cuộc là ngươi móc cái thứ này lên bằng cách nào nữa?”

Nói rồi cũng mặc kệ A Thổ phản ứng ra sao, hắn nhíu mày suy tư một lúc, như có vài phần do dự, cuối cùng hắn bèn cầm lấy cây Hắc Nê Ngẫu này đi thẳng tới trung tâm hốc cây, bên cạnh cái vũng nước nhỏ kia thả vào đó.

Cành Hắc Nê Ngẫu lẳng lặng chìm vào trong nước không một tiếng động, lúc rơi xuống, nó tạo nên những gợn sóng cứ từng vòng từng vòng khuếch tán ra xung quanh, khiến hình ảnh khuôn mặt Lục Trần phản chiếu trong đó cũng bị nhiễu loạn đi, loáng thoáng trong đó, sâu trong đáy nước kia, một ngọn lửa màu đen thoắt ẩn thoắt hiện, dường như nó cũng đang run lên nhè nhẹ.

Sau một lát, Hắc Nê Ngẫu chìm vào bên dưới vũng nước nhỏ, nằm ngay bên cạnh đám lửa đen kia.

Sóng nước có phần nhộn nhạo, nhưng chung quy vẫn bình lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.