Thiên Ẩn Chi Hoán

Chương 37: Chương 37: Trời cao đất dày




“Cốc chủ, đã xảy ra chuyện gì?”

“Miu lão, quỷ vực hoàng tộc giáng lâm thôn Y Thống.”

“Quỷ vực hoàng tộc… sao lại đến vùng đất nhỏ bé này.”

“Ta cũng không quá rõ ràng. Nhưng theo tin đồn lan truyền, có bảo tàng sắp hiện thế.”

“…”

Cùng thời điểm đó, nhân mã của các thế lực lân cận cũng lũ lượt kéo về thôn Y Thống. Hứa hẹn những cuộc tàn sát gió tanh mưa máu sắp xảy ra, đúng với bản chất của Chiến Sát vực.

***

“Nhóc con khá lắm. Sẽ rất tiếc nếu giết ngươi.”

Khắc Thiên Hà kinh hiện, thân khoát áo bào trắng, thân thể nhẹ tựa lông hồng, từ từ đáp xuống mặt đất.

Đảo mắt nhìn nhóm người Dã Y, hờ hững nói.

“Vật hợp theo loài, sao ngươi lại trộn lẫn với chúng. Ngươi cần một vũ đài lớn hơn để phát triển.”

“Ngươi chính là đại nhân trong miệng của bọn chúng?” Hận Kỳ Thiên cắt lời.

“Nhóc con, hãy theo ta đi.” Không để ý Hận Kỳ Thiên, Khắc Thiên Hà chỉ chú tâm vào Dã Y.

“Không ai đủ tư cách để ta thần phục.” Dã Y hất hàm trả lời.

“Bệnh chung của thiên tài là quá tự tin. Nhưng ngươi nên nhớ, thiên tài chết sớm chỉ là rác.”

“Cho dù phải chết, ta cũng không cúi đầu.”

“Vậy ta sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là trời cao đất dày.” Khắc Thiên Hà vẫn lạnh nhạt.

“Đùng”

Khắc Thiên Hà đứng chấp tay, chỉ bằng ánh mắt, một luồng sức mạnh khổng lồ đã đập văng Dã Y như đập ruồi. Toàn thân bị đánh bay đi, phá tan cả mảng rừng, cho đến khi đập mạnh vào vách đá mới dừng lại.

Vẫn không thèm di động, chỉ cần phất nhẹ tay, Dã Y đã bị lực trường hút trở về, và lơ lửng trước mặt hắn.

“Ta hỏi lần nữa, thần phục hay là chết?”

“Hộc… chỉ vì…tu vi… cao hơn…ta…” Miệng phun ra một ngụm máu, Dã Y gian nan nói.

“Hừ, khích tướng một cách ngu ngốc. Nhóc con, hãy nhớ cho kỹ, muốn chưởng khống sinh mạng của bản thân, thì thực lực phải đủ mạnh.” Vừa nói vừa đập mạnh Dã Y xuống đất, sau đó ném sang một bên.

“Nhưng ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”

“Ta sẽ tự phong tu vi thành Linh Ngọc cửu trọng.”

“Chỉ cần ngươi, và đồng bọn của ngươi có thể đánh trúng ta một đòn. Ta sẽ để các ngươi đi.”

“Nếu bọn ta thua thì sao?” Hận Kỳ Thiên liền hỏi.

“Các ngươi?”

“CHẾT”

“Còn ngươi, phải làm tùy tùng của ta, tùy ta sai phái.” Khắc Thiên Hà trả lời một cách lạnh nhạt. Sau đó, hắn quay sang nhìn chằm chằm Dã Y.

“Được, ta đồng ý. Đồng cấp ta chưa từng sợ ai.” Dã Y loạng choạng đứng dậy, lau vết máu bên khóe miệng.

“Tốt lắm, bắt đầu đi.”

Tu vi Khắc Thiên Hà nhanh chóng giảm xuống, cho đến Linh Ngọc cửu trọng mới dừng lại.

“Hừ, để ta xem nếu không dựa vào tu vi thì vị đại nhân này lợi hại tới mức nào.” Hận Kỳ Thiên vô cùng tức giận nói.

Để được gia nhập Ẩn Dạ chiến bộ, ai không phải là thiên tài tu luyện. Nhóm người Dã Y càng là thế hệ có thiên phú tu luyện tốt nhất, nên sự khinh thường của Khắc Thiên Hà đã chọc giận họ. Nhưng nói đi thì phải nói lại, chỗ đứng khác nhau thì tầm mắt khác nhau. Trong mắt Khắc Thiên Hà, chỉ có Dã Y mới xứng được xem là anh kiệt, đáng giá để hắn đầu tư.

Hận Kỳ Thiên vì tức giận, nên đã dốc toàn lực, một hơi triệu hồi ra mười con thủy long khổng lồ. Hai tay mềm dẻo như nước, di chuyển theo một vận luật kỳ lạ. Thủy long bay lượn trên không trung vô cùng đẹp mắt, liên tục thay đổi vị trí.

“Thủy Long Thần Tướng” Hận Kỳ Thiên thét to.

Sau tiếng thét, bầy thủy long quấn chặt lấy nhau, há miệng ngẩng đầu hướng thiên. Hận Kỳ Thiên tung người lên cao, hóa thành một viên thủy châu trong suốt. Thủy châu chầm chậm đáp xuống trung tâm bầy thủy long, phát ra ánh sáng chói lọi, như kết nối bọn chúng lại.

Ánh sáng phát ra càng lúc càng mạnh, chói sáng cả vùng rừng rậm âm u. Khi ánh sáng tan đi, hiện ra vị thần tướng khổng lồ cao hơn mười mét. Hình dáng bệ vệ, thân mang chiến khải, đầu có sừng rồng, tay cầm trường côn.

Thần tướng uy phong lẫm lẫm, vừa xuất hiện đã mang theo khí thế chấn nhiếp vạn quân. Trường côn như kéo theo một con sông dài dữ tợn, không chút khách khí giáng xuống đầu Khắc Thiên Hà. Đây là chiêu mạnh nhất của Hận Kỳ Thiên, quy tụ thủy thuộc tính tạo thành thần tướng, có thể đối chiến ngàn quân.

Cùng lúc với Hận Kỳ Thiên, Thạch Bàn cũng dốc toàn lực ra tay. Hắn xuất chiêu vô cùng đơn giản, đất đá khắp nơi như sắt thép bị nam châm hút về tạo thành một đồ đằng trụ khổng lồ, trên đó có khắc những hoa văn vô cùng cổ lão.

“Đồ Đằng Hãm Địa” Thạch Bàn lẩm bẩm niệm.

Trong khi đồ đằng trụ lơ lửng trên đỉnh đầu, càng lúc càng lớn, càng lúc càng khủng bố. Thì đúng lúc đó, Ôn Bích nhảy lên vai của Thạch Bàn. Trên tay cầm hai thanh kim châm, cắm vào đầu, khuôn mặt xinh xắn trắng nõn chuyển sang màu xanh tím.

“Hồn Độc” Cô nàng khẽ ngâm, sau đó thổi một hơi ra luồng khí tím đậm đặc như mây, khí tím nhanh chóng trương phình rồi bao phủ đồ đằng trụ.

“Thạch đại ca…” Ôn Bích gọi khẽ.

Thạch Bản hiểu ý, miệng niệm chú ngữ. Tử sắc đồ đằng liền xoay tít, bay vọt lên cao rồi cắm thẳng xuống đầu Khắc Thiên Hà. Đồ đằng trụ với sự tăng phúc của đại địa, khiến sự cứng rắn cũng như sức nặng của nó vô cùng khủng bố, cùng với chất độc gia truyền của Ôn Bích, có thể ăn mòn thần hồn địch thủ.

Mô tả thì lâu, nhưng trong thực tế chỉ trong nháy mắt sát chiêu đã đổ ập xuống.

“Hừ, trò trẻ con.” Khắc Thiên Hà nhếch mép cười.

***

“Hộc… hộc… hộc …” Tiếng thở dốc dồn dập, tiếng bước chân gấp gáp của một người đang cố gắng xuyên qua rừng cây rậm rạp vang lên trong đêm. Người phụ nữ thân mang đầy vết thương, ẳm trên tay một đứa bé, nét mặt đầy lo lắng, thỉnh thoảng vẫn nhìn xung quanh như đang trốn tránh thứ gì đó.

Và câu trả lời đến ngay lập tức, những tiếng xé gió vang lên, theo sau là cơn mưa của những thanh phi lao bằng đá. Phi lao cắm rào rào xuống mặt đất như lông nhím, phong tỏa đường trốn chạy của người phụ nữ.

“Vụt…vụt…”

Một cây thạch lao cắt ngang bắp chân người phụ nữ, một cây khác thì hướng về đứa bé. Điều này khiến người phụ nữ nổi điên, toàn thân cô ấy bỗng nhiên nứt ra, lông xanh mọc đầy mặt.

Thân hình bé nhỏ vươn dài hơn hai mét, từ phần bụng trở lên được bao phủ bởi các khối thủy tinh lóng lánh, các đầu khớp xương ở vai, hay đầu gối, cùi chỏ… nhô ra các gai nhọn thô dày. Còn phần thân dưới thình lình lại là chân rết, ai chứng kiến cũng phải sởn gai ốc.

Từ bả vai mọc ra thêm hai cánh tay, cũng phủ đầy thủy tinh. Hai cánh tay liên tục ra đòn phá tan những thanh thạch lao đang rơi xuống, hai tay còn lại vẫn đang bảo vệ đứa bé vô cùng chặt chẽ.

“Hạt Lân, mau tỉnh lại. Ta không thể chịu đựng hơn được nữa.” Bằng giọng nói người phụ nữ, quái vật hướng lên trời hét to.

Kẻ được gọi là Hạt Lân cũng hiện thân, có hình dáng giống hệt với quái vật. Chân rết, thân trên phủ đầy thủy tinh, cùng với bốn cánh tay. Chỉ khác ở chỗ, hắn cực kỳ to lớn, ắc hẳn phải gấp ba lần.

“Hạt Ly …giao hắn cho ta mau…” Hạt Lân hét lên với giọng khàn khàn, cặp mắt đỏ lừ nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Hạt Lân, mau tỉnh lại…” Hạt Ly hét ầm lên trong vô vọng.

“Giao hắn cho ta ngay…”

Hai đại quái vật quấn lấy nhau, giao chiến phá tan cả khu vực. Nhưng Hạt Ly càng đánh càng đuối sức, cán cân đang dần nghiêng về phía Hạt Lân.

“Ầm…ầm…ầm…” Hạt Ly bị đánh cho toàn thân hãm vào vách núi, nhưng tay vẫn ôm chặt đứa bé.

Ngàn cân treo sợi tóc, cứ ngỡ Hạt Lân sẽ ra đòn kết liễu, thì hắn lại ôm đầu đau đớn

“Mang hắn chạy nhanh đi, ta không thể kiềm chế lâu hơn được nữa.”

***

Trận chiến với Khắc Thiên Hà diễn ra… không hề kịch liệt như mong đợi. Sấm to nhưng mưa nhỏ, ba người Hận Kỳ Thiên dễ dàng bị trấn áp không thể phản kháng.

Hồn Độc Đồ Đằng trụ bị hắn dùng một hơi hút sạch hồn độc, đồng thời dùng trường lực điều khiển đồ đằng trụ giao chiến với Thủy Long Thần Tướng. Kết quả là đồ đằng trụ bị phá nát, còn Hận Kỳ Thiên thì bị đánh văng khỏi thần tướng, va mạnh vào vách núi, sống chết chưa rõ.

Ôn Bích và Thạch Bàn cũng không thể thoát khỏi, chỉ bằng một cái tát. Cả hai đã bị đánh bay xa tít táp, phá tan một góc rừng.

“Ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất thôi.” Nhìn Dã Y, Khắc Thiên Hà cất giọng một cách lười biếng.

“Ngươi rất mạnh.”

“Nhưng cũng rất kiêu ngạo.”

“Chính ta sẽ cho ngươi biết thế nào là trời cao đất dày.”

Nhìn đồng đội mình bị đánh tan tác, sống chết không rõ khiến Dã Y điên cuồng. Lần này không còn khát khao chiến đấu đơn thuần nữa, thay vào đó là sự thèm muốn giết chóc, bản năng nguyên thủy nào đó đang thức tỉnh.

Thiên kiêu đối chiến thiên kiêu, liệu Dã Y có cơ hội nào không? Nhân mã khắp nơi kéo về Y Thống, cục diện đang dần hỗn loạn, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây. Xem tiếp hồi sau sẽ rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.