Thì Ra Yêu Anh Lại Đau Đến Như Vậy

Chương 18: Chương 18




Hàn Nhã nghe được tiếng gọi tên “Thất Thất”, suýt chút nữa là muốn giương tay lên cho Sở Thế Kiệt một bạt tay!

Anh ấy xoa mặt cô ấy mà lại gọi tên “Thất Thất”, anh ấy đã bị linh hồn con tiện nhân Hạ Thất Thất bám theo sao?!

Không phải nói là rất căm ghét Hạ Thất Thất sao, sao giờ lại gọi tên cô ấy?

Rốt cuộc là cái chết của Hạ Thất Thất quá đột ngột, hay là, trong thâm tâm anh ấy, thật ra luôn có Hạ Thất Thất?!

Khả năng thứ hai đó,càng khiến cho Hàn Nhã phẫn nộ hơn, con tiện nhân Hạ Thất Thất, vừa không cao bằng cô ấy lại không đẹp bằng cô ấy, trừ phi Sở Thế Kiệt bị đuôi mới thích loại rẻ mạt đó, nhất định là do cái chết của Hạ Thất Thất quá đột ngột, nên trong lòng Sở Thế Kiệt cảm thất áy náy thôi, nhất định là như vậy!

Cố dìm sự phẫn nộ trong lòng xuống, Hàn Nhã tự khiến mình lơ đi tiếng “Thất Thất” đó, nhón chân lên, vòng tay qua gáy sau ôm Sở Thế Kiệt, sau đó, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh ấy, “Anh Kiệt, em yêu anh.”

Sở Thế Kiệt dường như từ trong mộng tỉnh dậy, đưa mắt nhìn xuống, nhìn thấy Hàn Nhã đang hôn mình, có lẽ lúc cô ấy đi mời rượu đã uống rượu, trong miệng vẫn còn mùi rượu.

Khác với mùi vị thanh ngọt của Hạ Thất Thất.

Tuy rằng, anh ấy đòi Hạ Thất Thất không có bao nhiêu lần, thậm chí mỗi một lần, anh ấy đều đối xử với Hạ Thất Thất rất bạo lực, nhưng anh ấy vẫn còn nhớ, đôi môi của Hạ Thất Thất, dường như mềm mại hơn, nhiều khi anh ấy dùng sức cắn một cái, thì cánh môi liền rỉ máu.

Hạ Thất Thất cũng chưa bao giờ chủ động hôn anh ấy, mỗi lần cô ấy, đều bị động, cắn chặt môi, cố kìm nén sự đau đớn, sự ức hiếp của anh ấy.

“Anh Kiệt...” dường như nhận ra anh ấy không hề có phản ứng gì, Hàn Nhã có chút thất vọng và phát ra âm thanh hờn dỗi, cơ thể mềm mại đó càng áp lại gần anh ấy hơn, thậm chí dùng bộ ngực hãnh diện đó ma sát nhẹ vào ngực của Sở Thế Kiệt.

Hừm, so với của Hạ Thất Thất thì ngực cô ấy to hơn rất nhiều, Sở Thế Kiệt không lý nào không thích, đêm nay cô ấy, nhất định sẽ khiến cho anh ấy mê muội cơ thể đó, sau đó, khiến cho anh ấy quên đi Hạ Thất Thất một cách triệt để.

Cơ thể Sở Thế Kiệt có đôi chút cứng đơ, anh ấy không hiểu tại sao, khi cơ thể Hàn Nhã áp sát vào anh ấy, đột nhiên anh ấy lại nhớ lại gương mặt hung tợn của nữ thi thể kia, tròng mắt lòi ra, cánh môi lật ngược ra ngoài, quai hàm thì phồng lên...

Hoảng sợ!

Sở Thế Kiệt bỗng nhiên đẩy Hàn Nhã ra, Hàn Nhã bị đẩy ra một cách bất ngờ mà không một chút phòng bị nào, suýt chút là bị ngã xuống đất.

“Anh Kiệt, anh sao vậy?” Hàn Nhã giả vờ quan tâm, thật ra trong lòng oán hận mà hỏi.

Lồng ngực Sở Thế Kiệt nhấp nhô một cách mãnh liệt, nói “Tiểu Nhã, anh xin lỗi, hôm nay anh mệt rồi, em ngủ trước nhé.”

Nói xong, Sở Thế Kiệt liền chạy vào phòng tắm.

Hàn Nhã dõi theo hình bóng anh ấy, cánh tay rủ xuống, các ngón tay xiết chặt lại thành nắm đấm!

Hạ Thất Thất, tốt nhất nữ thi thể đó là của cô, nếu không, thì hãy xem tôi hằng ngày làm sao nguyền rủa cô đến chết.

...

Buổi Sáng ngày hôm sau.

Hàn Nhã một bên sắp xếp hành lý cho hai người, một bên nói với Sở Thế Kiệt vừa mới rửa mặt xong, “Anh Kiệt, anh nhanh lên đi, chúng mình chuẩn bị phải đi rồi đó.”

Sở Thế Kiệt xoa lên chỗ đau nhức của hai bên thái dương, đầu óc không tỉnh táo lắm và hỏi, “Cái gì, chúng mình phải đi đâu?”

Tối qua anh ấy ngủ không được ngon, vì luôn gặp ác mộng về cái nữ thi thể kia, giờ đây đầu óc vẫn còn hỗn độn, hoàn toàn nghe không hiểu Hàn Nhã đang nói gì cả.

Trong lòng Hàn Nhã tức giận vô cùng, nhưng chỉ có thể cắn răng, kéo hai góc miệng lên, giả vờ mỉm cười nói, “Anh Kiệt, anh quên rồi sao, hôm nay chúng mình sẽ đi Thuỵ Sĩ tuần trăng mật.”

Sở Thế Kiệt ngớ người ra, dường như anh ấy đã quên mất chuyện này.

“Anh Kiệt, anh mau thay đồ đi, chuyến bay của mình là 9 giờ đó, mà bây giờ cũng sắp 8 giờ rồi.”

9 giờ... cảnh sát nói, sau 9 giờ, ông ấy có thể sẽ đi hỏi kết quả giám định DNA.

Nắm chặt nắm đấm, Sở Thế Kiệt vẻ mặt như người mất hồn đi thay quần áo, xuống lầu, và đi ra cửa.

8 giờ rưỡi đến sân bay, tài xế giúp họ khiêng hành lý, còn Hàn Nhã thì khoác tay Sở Thế Kiệt, dịu dàng nói, “Anh Kiệt, nghe nói bây giờ chính là thời điểm đẹp nhất của Thuỵ Sĩ đó, chúng mình còn có thể đi trượt tuyết, đi xem đấu bò, đi shopping...”

Hàn Nhã tung tăng nói, nhưng Sở Thế Kiệt lại không có phản ứng gì mấy.

Sau khi lên máy bay, tiếp viên hàng không nhắc nhở nói, “Kính thưa quý vị hành khách, máy bay sắp phải cất cánh, xin quý vị tắt máy điện thoại đi, xin cám ơn vì đã hợp tác.”

Sở Thế Kiệt nắm chặt chiếc điện thoại của mình, cách 9 giờ, vẫn còn năm phút nữa.

“Anh Kiệt, anh mau tắt nguồn đi.” Hàn Nhã hối thúc nói.

Trên gương mặt tuấn tú của Sở Thế Kiệt, ngoài sự buồn rầu ra, thì chẳng có một chút biểu cảm nào cả, anh ấy mím môi lại, nói, “Tiểu Nhã, anh đi gọi điện thoại một cái, anh sẽ quay lại ngay.”

“Ơ kìa, anh Kiệt, anh Kiệt!”

Hàn Nhã vội vã gọi to, nhưng cũng không thể gọi về được bóng dáng Sở Thế Kiệt đang chạy về phía cửa buồng.

“Ơ thưa anh, sao anh lại chạy ra đây vậy, mời anh nhanh chóng về chỗ của mình, máy bay sắp phải cất cánh rồi.” Nữ tiếp viên nhìn thấy Sở Thế Kiệt là một nam thần hiếm khi gặp được, cho dù có gấp đến đâu, cũng cố mỉm cười, thể hiện nụ cười đẹp nhất của mình.

“Xin lỗi, tôi có một cuộc điện thoại quan trọng cần phải gọi gấp, chỉ hai phút thôi.” Sở Thế Kiệt vừa nói xong, thì điện thoại cũng đã gọi được cho viên cảnh sát ngày hôm qua, “Cảnh sát Vương, xin hỏi đã có kết quả giám định DNA chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.