Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức

Chương 39: Chương 39: Tính sổ




Sau khi trở lại trang viên, Lâm Vi và chị Long đi lên tiếp đón, cẳng thẳng nắm lấy cánh tay của cô, mà Đường Ninh chỉ là mỉm cười, cô sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của tất cả mọi người, nhất là, người đàn ông vì cô mà đã cẩn thận sắp xếp.

Chị Long nhìn thấy ánh mắt của Đường Ninh một mực dõi theo người đàn ông đang ngồi ở trên ghế sa lon duyệt văn kiện, cô mập mờ cười một tiếng, đẩy Đường Ninh tới: “Bọn chị không làm bóng đèn nữa, em mau đến với anh ta đi!”

Nói xong, chị Long và Lâm Vi trở về căn phòng của mình, thế nhưng một lát sau chị Long lại cầm điện thoại di động đi ra, bất đắc dĩ nói với Đường Ninh: “Điện thoại của Hàn Vũ Phàm, em nhận không?”

Đường Ninh nhìn Mặc Đình một cái, khẽ gật đầu, sau đó nhận lấy điện thoại trong tay chị Long.

“Đường Ninh, tạp chí đã không chọn trúng cô, như vậy ngày mai cô hãy về nước trước đi, ở lại đây cũng không có ý nghĩa, cô đừng trách chị tôi nhẫn tâm, cô cũng nên suy nghĩ vì Thiên Nghệ, là tạp chí chướng mắt cô, cô không có tư cách trách bất cứ ai.” Hàn Vũ Phàm nói như chuyện đương nhiên.

“Lợi dụng xong, liền đá văng tôi, còn muốn tôi phải vui vẻ tiếp nhận?” giọng nói của Đường Ninh bình tĩnh, nhưng trong câu nói lại mang theo sự trào phúng.

“Vì sao cô mãi không chịu từ bỏ ý định vậy? Vì sao cô cứ nhằm vào Vũ Nhu thế? Vì sao cô không thể thả cho chúng tôi một con đường sống?” Hàn Vũ Phàm hơi mất kiên nhẫn hỏi, đối với Đường Ninh, anh ta cảm thấy đây một gánh nặng, vỏ bọc phiền phức, đúng là anh ta muốn vứt bỏ Đường Ninh âm hồn bất tán, nhưng, Đường Ninh lại từng bước ép sát.

“Tôi không có ý định nhường đường cho bất cứ kẻ cặn bã nào!” Giọng điệu của Đường Ninh vô cùng kiên định: “Tôi biết cái giới này chính là như vậy, hôm nay Mặc Vũ Nhu có hậu thuẫn, có thể giẫm ở trên người tôi, mượn tôi thượng vị, thế nhưng không có nghĩa là ngày mai cô ta vẫn còn vận may như vậy...”

“Cô đã không còn cơ hội nữa, cô hãy nghĩ thoáng đi! Tôi yêu Vũ Nhu không phải lỗi của cô ấy, chị tôi nói không sai, cô thật sự không có chút xíu khí độ nào.”

Đường Ninh bỗng nhiên nắm chặt tay trái, mà dường như Mặc Đình cảm nhận được cảm xúc của cô, dùng bàn tay ấm áp ôm lấy cô.

Hàn Vũ Phàm là kẻ không có trái tim, nếu không, đã không có khả năng đối xử với Đường Ninh ẩn nhẫn nhiều năm vì anh ta như thế. Lấy tình yêu của cô, phá hủy sự nghiệp của cô, bây giờ còn muốn cho cô vô tư kính dâng với tình cảm mới của anh ta, ngay cả chút máu thịt cuối cùng của cô cũng muốn ép khô...

“Sự ích kỷ của anh, sẽ chỉ đẩy Mặc Vũ Nhu vào Địa Ngục sâu hơn thôi.” Nói xong, Đường Ninh cúp điện thoại, cố gắng bình phục tâm tình của mình.

Mặc Đình để văn kiện xuống, cầm hai tay của cô, nhẹ nhàng lay lay cơ thể của cô.

“Em không sao, có điều thỉnh thoảng phải tàn nhẫn một phen, nếu không sẽ không có được một nội tâm mạnh mẽ.”

“Gặp ân sư của em chưa?” Mặc Đình không truy đến cùng, chỉ hỏi thăm kết quả buổi tối của cô.

“Ừm, rất thuận lợi.” Đường Ninh thuận thế ngồi ở bên cạnh Mặc Đình, rất tự nhiên tựa vào trong ngực anh: “Cũng quen biết rất nhiều thợ nhiếp ảnh nổi tiếng, Mặc Đình, em rất vui, có điều lại thiếu mỗi anh, ban nãy em đã nghĩ, nếu như ở trường hợp như thế, có thể nắm tay anh, vậy sẽ là chuyện tốt đẹp cỡ nào.”

“Về sau sẽ có cơ hội.” Mặc Đình có thâm ý nói.

“Mệt không? Có muốn em xoa bóp cho anh không?” Nói xong, Đường Ninh liền quỳ gối bên cạnh Mặc Đình, muốn xoa bóp cho anh, nhưng, Mặc Đình lại quay người nắm chặt tay cô, đồng thời nhanh chóng ôm cô.

“Anh muốn em xoa bóp nơi khác cho anh...”

“Ông xã... Em sẽ không để cho anh chờ quá lâu.” Trong ánh trắng, Đường Ninh ôm Mặc Đình, kích tình lẩm bẩm nói: “Bởi vì em phát hiện, bây giờ em chỉ cần vừa nghĩ tới người khác cũng hôn môi anh, em sẽ rất khó chịu.”

...

Sáng sớm hôm sau, tổng bộ Secret, Minna lần nữa thông báo mấy người Mặc Vũ Nhu đến phòng họp họp, bởi vì hôm qua chỉ đưa ra hợp đồng, hôm nay mới là chính thức ký kết.

Mặc Vũ Nhu muốn nhanh chóng tham dự việc chụp ảnh cho tạp chí, bởi vì đứa bé trong bụng đã được hơn một tháng, nếu như kéo dài, vậy rất dễ bị người khác phát hiện.

Niên Độ Thập Giai sẽ được tổ chức vào nửa tháng sau, cô ta muốn mượn thành tích của Secret, có được Niên Độ Thập Giai, sau đó thăng lên hạng A. Bởi vì Secret là tuần san, trước thời gian bình chọn người mẫu, cho nên cô ta có thể tạo nên trào lưu phương đông, đồng thời có tư cách khảo hạch Niên Độ Thập Giai.

Năm phút sau, Minna đi vào phòng họp, nhìn Mặc Vũ Nhu và Hàn Nhược Tuyết, trong đôi mắt, mang theo sự hững hờ trào phúng, có điều hai người họ không thấy.

“Minna, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể chụp bất cứ lúc nào, cô yên tâm, Vũ Nhu là người mẫu vô cùng chuyên nghiệp, tuyệt đối có thể giúp Secret hoàn thành nhiệm vụ lần này, làm bùng nổ trào lưu phương đông.”

“Còn nữa, chúng tôi đã sắp xếp cho Đường Ninh về nước, cô ta sẽ không gây nên bất kỳ phiền não nào cho chúng ta... Dù sao cô cũng biết, cô ta không dễ đối phó.”

Minna nở nụ cười gằn, lắc lắc bút máy trong tay mình: “Nhưng làm sao bây giờ? Thật sự xin lỗi, Nhược Tuyết, đáng tiếc hôm nay tôi bảo các cô đến không phải để đến ký kết... Tôi... Đã đổi người mẫu.”

Nói xong, Minna cầm lấy hợp đồng trong tay Mặc Vũ Nhu xé vụn: “Hai người mẫu trong tay cô, tôi không có ý định dùng nữa, đây là điều kiện đối phương đồng ý ký kết với tôi.”

Hàn Nhược Tuyết nghe xong, lập tức đập bàn giận dữ: “Minna, ý cô là gì?”

Trước giờ Hàn Nhược Tuyết không ngờ, Secret bỗng nhiên lật lọng.

“Ý tôi cô nghe không hiểu sao? Tôi nói tôi không ký với Mặc Vũ Nhu nữa, cô vì lợi ích riêng của bản thân, mà đưa một cô người mẫu chẳng đâu vào đâu cho tôi, Hàn Nhược Tuyết, cô làm bạn như vậy sao?”

“Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì.” vẻ mặt Hàn Nhược Tuyết khó hiểu.

“Được, vậy tôi hỏi cô, vì sao cô lại nói với tôi Đường Ninh là người mẫu mới? Người ta từng có giải thưởng trên trường quốc tế, lại là học trò đắc ý của chủ nhiệm tạp chí Hoàng gia, nhưng sao cô lại không nói cho tôi biết vậy? Là vì sợ tôi không cần Mặc Vũ Nhu, cho nên cố ý bôi đen người ta?” Minna lớn tiếng nói.

“Tôi...” Hàn Nhược Tuyết nghẹn họng.

“Cô có biết hay không, bởi vì sự ích kỷ của cô, hại tôi mất hết mặt mũi trong buổi triển lãm ảnh tối qua không?”

Minna không ngừng chỉ trích Hàn Nhược Tuyết, hoàn toàn không để ý giao tình ngày xưa: “Hàn Nhược Tuyết, cô làm cái gì sau lưng, tôi không muốn quan tâm, cũng không quan tâm nổi, nhưng ở trước mặt tôi, tốt nhất cô hãy thu lại sự tính toán của cô.”

“Nhưng cô cũng không thể nói không cần là không cần, sự chuyên nghiệp của Mặc Vũ Nhu, ôc cũng thấy rồi đấy...”

“Chuyện này... Tôi không thể nói trước được, bởi vì tôi đã đồng ý với người mẫu tôi vất vả lắm mới ký kết được, cô muốn cầu tình, tìm nàng đi, chỉ cần cô ấy đồng ý phối hợp với Mặc Vũ Nhu, tôi sẽ không có ý kiến.” Minna đặt hợp đồng đã bị xé nát lên bàn, sau đó quay đầu hỏi trợ lý sau lưng: “Cô ấy đã tới chưa?”

“Tới rồi.”

Nghe thấy vậy, Hàn Nhược Tuyết liền cắn chặt hàm răng: “Tôi rất muốn xem xem, người mẫu khiến cô không tiếc bội ước vạch mặt với tôi, rốt cuộc ghê gớm cỡ nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.