Thê Tử Lưởi Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 17: Chương 17: Tam biểu ca




Editor: M.Nyoko

Thư Triển cùng Tần Hàm một trước một sau chạy vào thì Thư Uyển đang chải đầu giúp Thư Lan.

Thư Lan đổi cái áo phấn hồng mới tinh, miễn cưỡng ngồi ở trước gương, sau lưng đều dựa vào trên người Thư Uyển, trên đầu đã chải từng búi tóc nhỏ cứ gục gục, nhiều lần làm cho Thư Uyển rối loạn trận cước, chỉ đành phải chải lại.

"Tỷ, thân thể A Lan tốt chưa?" Thư Triển bước nhanh đi tới trước gương trang điểm, cúi đầu quan sát muội muội, một thân thiếu niên áo xanh đã cao hơn nửa đầu so với Thư Uyển rồi.

Chuyện Thư Lan len lén chạy đi, càng ít người biết càng tốt, cho nên đám người Tần Như Hải thương lượng xong cách nói, đã nói đêm qua Thư Lan đột nhiên đau bụng, chạy tới trấn tìm đại phu, sau đó ở Tần gia nghỉ ngơi một đêm.

Thư Uyển nghiêng đầu nhìn đệ đệ một cái, "Tốt hơn nhiều, tối hôm qua phát mồ hôi, ngươi đừng lo lắng."

Thư Triển thở phào nhẹ nhõm, thấy muội muội vẫn giống như trước tựa như rất thích ngủ, xấu xa cười một tiếng, đưa ngón trỏ ra, ở trên cổ trắng nộn cuả tiểu nha đầu cọ xát qua lại. Hắn biết, toàn thân muội muội đều là thịt ngứa, bất cứ nơi nào, nếu chỉ nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa như vậy, tuyệt đối nàng không chịu nổi.

Quả nhiên, lúc ngón tay Thư Triển đụng vào cổ Thư Lan thì Thư Lan liền rụt cổ về bên trái một cái, đáng tiếc Thư Triển cười trộm đuổi tận không buông, Thư Lan muốn tránh cũng không được, bỗng chốc mở mắt, cũng không thèm nhín, bĩu môi kêu gào lên: "Ca ca, ngươi đã nói không bao giờ quấy nhiễu làm ta ngứa ngáy nữa mà!"

"Ha ha ha, vậy ngươi còn nói không bao giờ nữa ngủ nướng đấy nữa !" Thư Triển không có hình tượng chút nào cười lớn lên, trên người sớm mất vẻ ôn hòa chững chạc lúc ở học đường.

Thư Lan không thuận theo, đưa tay phải bắt tay ca ca.

Thư Uyển giữ cái đầu không đứng đắn ngay ngắn lại, nhẹ giọng giáo huấn: "Đàng hoàng một chút, cẩn thận nương đi vào!" Xuyên thấu qua gương, thấy Tần Hàm ngây ngốc đứng ở cửa phòng, không khỏi cười mà nói: "Sao biểu đệ không tiến vào?"

Lúc này Tần Hàm mười hai tuổi mới đi vào, đứng lại trước người Thư Triển, chỉ nhìn Thư Lan một cái, gò má trắng noãn liền nổi lên đỏ hồng nhàn nhạt , "A Lan, ngươi đã đến rồi à?"

Không phải là nói nhảm sao? Thư Triển nghiêng đầu cười trộm.

"Ừ, tam biểu ca." Thư Lan hứng thú le lưỡi đáp một tiếng, ngoan ngoãn ngồi không nhúc nhích, mí mắt trên dưới lại bắt đầu chạm vào nhau.

Tần Hàm đã thành thói quen nhìn bộ dạng mông lung của tiểu biểu muội, cũng không cảm thấy nàng lười phản ứng lại mình, ngược lại bộ mặt hạnh phúc nhìn Thư Lan.

Trong lòng hắn, trừ đại biểu tỷ, cũng chưa có cô gái nào đẹp mắt so với biểu muội, lông mi cong cong thanh tú, mắt đen trong veo như nước, gương mặt trắng trẻo tinh tế, cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn, chỉ cần không chút để ý nhìn mình một lần, là có thể khiến nhịp tim hắn biến đổi không bị khống chế, hận không được cả ngày cũng vây quanh ở bên người nàng, nhìn dáng vẻ nàng ngủ đáng yêu, nhìn nàng nũng nịu ngây thơ. ( Lan tỷ thả hoa đào nghen hố hố :))))

"Được rồi, chúng ta đi đến Tiền viện ăn cơm." Thư Uyển đính cái nơ con bướm xinh xắn ở trên búi tóc muội muội, hài lòng nói.

Thư Lan vặn vẹo uốn éo đầu, mặc cho tỷ tỷ dắt đi ra khỏi cửa phòng.

Tần gia giàu có, tòa nhà tổng cộng có ba gian, gian thứ nhất là phòng khách, nơi tiếp khách. Gian thứ hai là chánh phòng hai lão nhân Tần Như Hải ở, hai cữu cữu chia ra ở buồng đông tây, bình thường mọi người cùng nhau ăn cơm. Hậu viện là khuê phòng Tần thị trước khi xuất giá, đến bây giờ mỗi ngày cũng đều quét dọn, một khi vợ chồng Tần thị tới, tùy thời cũng có thể ở, hiện tại Thư Triển ở lại đây.

Thư Lan nhảy vào Tiền viện, chỉ thấy hai tiểu nha hoàn đang bưng thức ăn từ phòng bếp vào phòng ăn.

Thư Lan nghiêng đầu nghĩ tới tên của các nàng, thình lình hai bàn tay to lớn từ bên cạnh duỗi tới, sau một khắc, nàng liền bị người ôm trên không trung quay một vòng. Thư Lan hốt hoảng ôm lấy cổ của người nọ, híp mắt kêu to: "Nhị biểu huynh, mau buông ta xuống!"

Nhà ông ngoại đúng là ghét, mỗi một người đều thích trêu cợt nàng!

Tiếng cười Tần Minh như vẫn sảng khoái như vậy, cho đến khi Thư Lan giống như con bạch tuộc quấn chắt lấy mình, hắn mới hài lòng ngưng tại chỗ, gọi Thư Uyển tiếng biểu muội, sải bước bước vào phòng ăn.

Mẫu thân cùng ca ca Tần Phong thấy, cau mày khiển trách: "Ngươi lại trêu cợt A Lan rồi, hù dọa nàng , còn không mau buông xuống!"

Tần Minh ngoảnh mặt làm ngơ, cho đến khi mẫu thân Chu thị cũng quăng ánh mắt không vui tới, mới mất hứng bĩu môi, "Được rồi, không hù dọa ngươi á..., mỗi một người đều làm chỗ dựa cho ngươi!"

Hai chân lại chạm đất, Thư Lan hận hận trợn mắt nhìn Tần Minh một cái, đầu quay một vòng, hướng lão thái thái ngồi ở chủ vị một bên nhào tới, "Bà ngoại, hai biểu huynh lại khi dễ ta!"

Lão thái thái trong tháng giêng mới vừa qua sinh nhật tuổi năm mươi lăm, tóc ẩn ẩn bạc màu, thân thể cũng rất cường tráng, đôi tay vừa dùng lực, liền ôm Thư Lan đặt ở trên đùi, trướchôn một cái"Bẹp", mới làm bộ tức giận nhìn chằm chằm Tần Minh: "Bà ngoại thấyrồi, chút nữa cho hắn một gậy, để xem hắn còn dám khi dễ A Lan của ta hay không!"

Tần Minh ngồi ở bàn nam bên kia, vẫn không quên cười hì hì trêu ghẹo lão thái thái: "Nhà người ta đều là trọng nam khinh nữ, bà nội của ta lại thích nhất khuê nữ, vừa nhìn thấy nàng ngoại tôn nữ, liền quên ta đây một ngọc thụ lâm phong tôn tử đến ngoài chín tầng mây rồi!"

"Mau câm miệng đi, nhà chúng ta chỉ có ngươi nói chuyện giỏi nhất!" Lão thái thái mặt mày cười cong cong, cúi đầu lại hôn Thư Lan một hớp, hai con dâu đều sanh tôn tử, nàng vẫn luôn mong đợi Tần gia có nhiều cô nương hơn, trông mong hết lần này đến lần khác cũng không có trông được, cũng may nữ nhi sanh hai ngoại tôn nữ một người so một người càng khéo léo nhu mì, sao nàng có thể không yêu thích được?

Tần Như Hải ngồi ngay ngắn ở chủ vị, yên lặng nhìn một hồi, đột nhiên ho khan một cái: "Được rồi, nếu mọi người đã đủ, ăn cơm thôi."

Nhất thời trong phòng an tĩnh lại, cử chỉ mọi người lễ độ ăn cơm, mặc dù không nghiêm cẩn bằng quan gia, nhưng cũng ưu nhã đẹp mắt, dù sao, Tần gia cũng là đại hộ nổi danh trấn trên. Tần Như Hải càng già càng dẻo dai, có thể nói hai đứa con trai là phụ tá đắc lực của hắn, xử lý bố phường cùng cửa hàng bút chương phát triển không ngừng, ngay cả ba đứa hài tử tôn tử đều là nhân trung long phượng, Tần Phong cùng Tần Minh một ôn hòa trầm ổn, một thông minh cơ trí, rõ ràng chính là được bồi dưỡng thành người nối nghiệp, Tần Hàm nhỏ nhất thích đọc sách, đã là đồng sinh rồi, tháng 7 năm nay liền tham gia viện thử thi tú tài. Đại phòng buôn bán, chi thứ hai thi khoa cử, người một nhà hòa thuận vui vẻ, không biết bao nhiêu người ao ước.

Chu thị mặt tròn trịa, thoạt nhìn rất hòa khí, nhiều lần gắp món ăn cho Thư Lan.

Mẫu thân Tần Hàm Liễu thị hết sức xuất chúng, lông mi lá liễu cong, mặt trái xoan tiêu chuẩn, da cũng trắng mịn, xem ra giống như Giang Nam khuê tú, nhưng có tính khí trực sảng, thường ngày cũng rất thích hai tỷ muội Thư Uyển. Chỉ là không biết vì sao, Thư Lan cảm giác hôm nay ánh mắt của Nhị cữu mẫu nhìn mình là lạ, nụ cười cũng không tự nhiên như trước kia.

Cơm xong, Tần Như Hải dẫn các nam nhân đi đến cửa hàng.

Lão thái thái cùng nàng dâu, nữ nhi cười tám chuyện nhà, Thư Uyển đứng ở sau lưng nàng đấm bóp cho nàng.

Thừa dịp người lớn không để ý, Thư Triển lôi kéo Thư Lan chạy ra ngoài, Tần Hàm theo sát ở phía sau.

Liễu thị chú ý tới bóng dáng ba người lén lén lút lút, lông mày đen nhíu sâu hơn. Trước kia nàng chỉ xem nhi tử thương Thư Lan như muội muội, hôm nay mới phát hiện bộ dáng nhi tử đỏ mặt ngượng ngùng, rõ ràng là tình yêu nam nữ, điều này có thể không khiến nàng buồn sao? nha đầu Thư Lan kia, trừ ăn cơm và ngủ ra gì cũng sẽ không làm, làm cháu ngoại gái thì không có gì, nếu là làm con dâu, vậy thì không được, tương lai nhi tử muốn làm quan, phải cưới được nàng dâu có thể trị gia mới được.

Có lòng muốn thăm dò ý tứ tiểu cô tử một chút, lại sợ người ta không có tâm tư kia, ngộ nhỡ khiến bà bà biết, chắc chắn trách mình tầm mắt cao, Liễu thị càng nghĩ càng nhức đầu, âm thầm hạ quyết tâm, về sau phải giảm bớt cơ hội nhi tử cùng cháu ngoại gái ở một chỗ. Ai, nếu nhi tử nhiều hơn vài tuổi, nha đầu Thư Uyển kia vẫn được người yêu thích, để ý hiểu chuyện, sẽ biết chăm sóc người.

Ngoài phòng, Thư Triển lôi kéo tay Thư Lan, nhỏ giọng nói: "Muội muội, một lát nếu là nương về nhà, ngàn vạn lần muội yêu cầu ở lại chỗ này, rất lâu ca ca không có gặp muội, còn muốn ở với muội nhiều như thế này đấy. Ừ, muội phải đồng ý, chờ ta từ học đường trở lại, mang cho muội năm món điểm tâm ở phương quán!"

Tần Hàm không nói gì, chỉ khẩn trương nhìn muội, chỉ sợ nàng không đồng ý. Tiểu Biểu Muội khó được tới một lần, hắn thật lòng không nỡ rời nàng.

Năm điểm tâm ở phương quán à?

Thư Lan suy nghĩ một chút, gật đầu một cái: "Ca ca, ngươi hãy yên tâm đi, lần này ta cũng không về nhà, muốn vẫn ở nhà bà ngoại." Về nhà sẽ bị ác lang khi dễ, còn lâu nàng mới trở về!

Ngược lại Thư Triển không nghĩ tới nàng sảng khoái đồng ý như vậy, bởi vì trước kia mỗi lần tới nhà ông ngoại, Thư Lan cũng sẽ thúc giục mẫu thân trở về nhanh một chút, lúc này là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ muội muội ngã bệnh còn chưa khỏe rồi?

Vừa muốn hỏi tới, bên cạnh thoáng qua một bóng người, vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Nhị cữu mẫu không vui nhìn hắn chằm chằm.

"A Triển, tiểu Hàm, các ngươi còn ở lại chỗ này mè nheo cái gì, nhanh đến học đường!" vẻ mặt Liễu thị nghiêm nghị nói.

"A, lúc này chúng ta đi!" Thư Triển mỉm cười lấy lòng với nàng, thấy Nhị cữu mẫu nhịn cười không được, mới lôi kéo Tần hàm chạy đi về cửa chính.

Liễu thị nhìn bóng lưng của bọn họ, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cúi đầu nhỏ giọng hỏi Thư Lan: "A Lan, ca ca ngươi lặng lẽ nói gì với ngươi vậy? Nói cho mợ có được hay không?" Ánh mắt nhu nhu, tựa như trước kia dụ dỗ Thư Lan.

Thư Lan không có suy nghĩ nhiều, trong vắt mà nói: "Ca ca để cho ta tiếp tục ở tại nhà bà ngoại, còn nói mua cho ta năm điểm tâm ở phương quán!"

Liễu thị cười sờ sờ đầu của nàng, đáy mắt lại thoáng qua một tia lo lắng, sẽ không phải là nhi tử mình muốn Thư Lan lưu lại, ngượng ngùng mở miệng, mới để cho Thư Triển lấy chút điểm tâm dụ dỗ nàng chứ?

Rốt cuộc Thư Lan vẫn không có đi.

Một là nàng quyết định không đi, hai là lão thái thái không bỏ được tiểu ngoại tôn nữ, cho nên mặc kệ Tần thị nói thế nào, hai bà cháu ôm không buông tay, bây giờ Tần thị không có biện pháp, trừng mắt cảnh cáo nữ nhi phải ngoan ngoãn ở trong nhà bà ngoại, đều không cho đi nơi nào, lúc này mới mang theo Thư Uyển về nhà.

Đưa mẫu thân đi, hai mợ của mình bận rộn, Thư Lan cùng với lão thái thái nói vài lời, liền bắt đầu ngáp liên tiếp.

"Nha đầu này, cũng không thể ngủ, Xuân Hạnh, ngươi bồi tiểu thư đi hậu viện chơi bàn đu dây, xem một chút hoa cũng được." Lão thái thái ngắt khuôn mặt nhỏ bé béo múp míp của ngoại tôn nữ, phân phó nha hoàn bên cạnh.

Xuân Hạnh cười đồng ý một tiếng, bất đắc dĩ lôi kéo Thư Lan đi hậu viện rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.