Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 4: Chương 4




Nhìn thấy gã tiểu tư không hiểu chuyện, người nắm quyền đương gia Hàn Trác nhíu mày, trong lòng có chút không vui.

Nhưng hắn vẫn là nhất phẩm công khanh, đã trải qua bao nhiêu sự việc, chút chuyện nhỏ này không khiến hắn biến sắc được, vẫn cứ trầm tĩnh, chỉ là ngữ khí hơi trầm xuống, nói: “Ngươi ở viện nào? Làm sao lại không có quy củ như vậy?” Nói xong lời này, hắn bất động thanh sắc liếc nhìn Hàn Nhị lão gia Hàn Thù.

Hôm nay là ngày vui của quốc công phủ, có thể khiến Hàn Trác tiếp kiến đương nhiên đều là trọng thần trong triều, thêm vào Ngũ hoàng tử Cơ Hoài đến, tiệc rượu này càng là vui mừng gấp bội.

Cho dù hậu viện quốc công phủ có xảy ra chuyện gì, cũng là việc riêng của quốc công phủ, không nên để lộ trước mắt mọi người, lại bị người ta sau lưng rèm pha.

Cho nên, Hàn Trác không đề cập đến xảy ra chuyện gì, chỉ nói gã tiểu tư này không quy củ. Nhị lão gia Hàn Thù tự khắc cũng rõ ràng đạo lý này, ngày thường bọn họ huynh đệ tranh đấu, đó là vì lợi ích của chính mình, nhưng đối với người ngoài, bọn họ cùng là người của quốc công phủ, cùng dạng lợi ích.

Chỉ là bọn hắn nghĩ thì hay đấy, nhưng tên tiểu tư này quả thật là không hiểu chuyện đời.

Nghe Hàn Trác hỏi tội, không chờ Hàn Thù có bất cứ hành động nào, liền quỳ trên mặt đất thỉnh tội, hắn cực lực nuốt nước miếng một cái, nỗ lực bảo trì trấn định, mà thân thể run lên như cái sàng, hắn chỉ vào hướng tây bắc của hậu viện, nước mắt lưng tròng, đứt quãng nói: “Lão gia, tiểu nhân chính là... Là người hầu bên cạnh Thế tử... Thế tử hắn giết... Giết người.”

Tiểu tư vừa dứt lời, Hàn Trác liền vặn mi một cái, chỉ là hắn còn chưa hé răng, Hàn Thù đã tiến lên đá tên tiểu tư một cước, đem người đá ngã trên mặt đất, sau đó sắc mặt tái xanh, lạnh lùng nói: “Làm càn, quả thực là nói hưu nói vượn, Thế tử từ trước đến giờ thân thể yếu đuối mọi người đều biết, làm sao đi giết người được?”

Tiểu tư lập tức từ dưới đất bò dậy, quỳ trên mặt đất chỉ biết rập đầu lạy, không dám nói lời nào nữa.

Hàn Trác híp mắt ra nhìn người đệ đệ này của mình, trong lòng nổi lên một tia lãnh ý.

Giờ khắc này Hàn Thù làm vẻ ta đây, ở trong mắt hắn thật sự là không ra hồn, nếu thật tâm muốn ngăn cản, liền trực tiếp sai người đem gã sai vặt này kéo ra ngoài là được, quát lớn như vậy, lại không có hành động khác, thật sự nghĩ người khác không nhìn ra suy nghĩ của hắn sao?

Mặc dù Hàn Tư Ân bị phế vị trí Thế tử, hắn vẫn là con trưởng, cũng không tới phiên con thứ.

Lúc này, Ung quận vương ngồi bên cạnh nở nụ cười, Ung quận vương lớn lên xinh đẹp thanh tú, vô luận là gương mặt hay thân thể đều như vậy. Hắn từ trước đến giờ sa vào mỹ sắc, làm việc khá là ngu ngốc, nói chuyện không kiêng kị, có lúc liền ngay cả hoàng đế đối với hắn cũng nhìn không thuận mắt.

Lúc này hắn khóe mắt phiếm xanh, sắc mặt ảm đạm bóng loáng, vừa nhìn liền biết là do túng dục quá độ. Ung quận vương híp mắt ngáp một cái, ngữ khí hơi không kiên nhẫn nói: “Hàn Quốc công, đây vốn là việc nhà nhà các ngươi, người ngoài không tiện nói xen vào. Thế nhưng nếu như Thế tử thật giết người, vậy ngươi cũng không thể bao che trước mặt chúng ta được. Nếu không, hay là đi xem xem rốt cục xảy ra chuyện gì đi, cũng coi như làm nhân chứng, cho Thế tử cùng quốc công phủ trong sạch?”

Ung quận vương vừa mở miệng, những người khác liền dồn dập đứng dậy phụ họa, một số người là thật tâm muốn biết rõ chân tướng, một số người lại muốn nhân cơ hội xem náo nhiệt, muốn xem một chút quốc công phủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có thể tóm được nhược điểm trong tay hay không?

Lúc này, hậu viện lại có gã tiểu tư vội vã mà đến, tên tiểu tư này vốn là muốn âm thầm cùng Hàn Trác nói chuyện, nhưng hắn vừa đi vào, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hắn, hắn không khỏi hơi sững sờ, nhìn một chút liền quỳ trên mặt đất, không dám làm ra hành động nào khác.

Hàn Trác nhận ra đây là người hầu bên cạnh thứ tử Hàn Duyệt Văn Văn Trà, lạnh lùng nói: “Lại có chuyện gì?”

Văn Trà là người lanh lợi, nghe Hàn Trác hỏi, câu hỏi, sốc lại tinh thần, vội trả lời: “Bẩm lão gia, trong hậu viện không biết đã xảy ra chuyện gì, hù dọa đến tì nữ bên cạnh Văn An quận chúa. Ngũ hoàng tử cùng các công tử, còn có các phu nhân đều đã đi tới. Phu nhân và các thái thái lúc này đang nghỉ ngơi ở Nam Uyển, phu nhân đã sắp xếp xong xuôi cho các tiểu thư quý phủ, chỉ sợ hạ nhân tay chân vụng về, đụng phải khách quý, cho nên dặn dò tiểu nhân đến đây báo cho lão gia một tiếng.”

Hàn Trác vừa nghe lời này liền biết chuyện xảy ra ở hậu viện có chút phức tạp, nếu như là việc nhỏ, Liễu thị có thể tự mình giải quyết trong yên ắng, mặc dù trong phủ có nhiều người không vừa mắt nàng, vẫn còn có thể diện lão phu nhân ở đây.

Mà lúc này trong lời nói của Văn Trà rất bình thường, lại ngầm có ý Liễu thị cùng các phu nhân trong phù đối với chuyện này coi như không thấy, Ngũ hoàng tử cùng các công tử ngược lại đã chạy qua xem.

Trong lòng nghĩ như thế, Hàn Trác trên mặt không hiện ra thái độ gì, nhưng chẳng biết vì sao, hắn luôn cảm thấy có chuyện vượt ra khỏi phạm vi khống chế của mình.

Nhị lão gia Hàn Thù không nghĩ nhiều như vậy, hắn vừa nghe Cơ Hoài đi tới hậu viện, trực tiếp lướt qua Hàn Trác mà quát Văn Trà: “Các ngươi hầu hạ kiểu gì? Ngũ hoàng tử thân thể cao quý, nếu là xảy ra chuyện gì, các ngươi gánh vác được sao?”

Nhàn phi trong cung sớm đã truyền ý về nhà, nói là chờ Ngũ hoàng tử sau khi đủ tuổi, liền để trưởng nữ của Nhị lão gia Hàn Thanh Tuyết gả cho Ngũ hoàng tử làm chính phi.

Cô họ chí thân, thân càng thêm thân.

Hàn Thù hai năm nay đều tự cho mình là cha vợ tương lai Ngũ hoàng tử, giờ khắc này nghe đến Ngũ hoàng tử thế mà lại chạy đến chỗ nguy hiểm, vừa nghĩ tới lời nói vừa rồi của tiểu tư, trong lòng vạn phần lo lắng.

Những người khác nhìn hai huynh đệ Hàn gia, trong lòng mỗi người đều có suy đoán.

Hàn Trác liếc mắt nhìn Hàn Thù, nhàn nhạt nói: “Nếu như vậy, ta ngược lại muốn xem xem ai dám ngang ngược trong quốc công phủ ta.” Sự tình đến mức độ này, Hàn Trác vẫn không đem tội danh gán lên đầu Hàn Tư Ân, cũng xứng danh người cha hiền từ suốt bao năm qua.

Cơ Hoài cùng các vị công tử đang đứng trước cửa Phương Lan viện, chủ nhân Phương Lan viện Hàn Tư Ân nghiêng người dựa vào tường trong viện, mặt không cảm xúc nhìn đám người mới tới.

Vết máu trước cửa Phương Lan viện đã bị dọn dẹp, chỉ lưu lại vệt nước.

Liễu thị cùng đông đảo phu nhân vốn đã đến, chỉ là Liễu thị dẫn đầu cùng hai chị em dâu nhìn thấy tình huống liền ngăn cản các vị phu nhân, đưa người tới phòng khách nghỉ ngơi đi.

Mặc dù như vậy, vẫn có mấy nữ quyến thấy rõ tình huống ở đây, sợ hãi thất thanh kêu lên.

Cùng ngày đó, rất nhiều người cũng là lần đầu tiên thấy Thế tử quốc công phủ Hàn Tư Ân.

Lúc này Hàn Tư Ân mặc một thân y phục màu đen có chút cũ, hai má khô vàng, giống như một lớp da, đôi mắt vừa to vừa sáng, làm cho hắn nhìn qua càng thêm nguy hiểm dọa người, giống như ác quỷ từ trong địa ngục bò ra ngoài vậy.

Cánh tay Hàn Tư Ân bị lưỡi dao sắc bén cắt trúng, năm ngón tay cũng hiện lên vết thương sẫm màu, vết thương vẫn chưa băng bó, máu từng giọt từng giọt chảy xuống, rơi cả trên y phục, cả trên mặt đất, đem mảnh bùn đất nhuộm thành màu đen.

Hàn Tư Ân đối với những vết thương này vẫn cảm thấy có chút đau, tay phải gầy gò đã không giống người thường, nay lại dính đầy máu tươi.

Hàn Tư Ân bên chân vứt một con dao, bên cạnh có bốn tỳ nữ đang run rẩy quỳ, năm gã tiểu tư cùng một cái vại.

Đúng vậy, bốn tỳ nữ bao gồm Đào Yêu đã rời đi, chính là cố ý đến trông trừng không cho Hàn Tư Ân đến tiệc mừng của lão phu nhân, vốn muốn xem Hàn Tư Ân thất thần chán nản như mọi năm.

Đương nhiên tỳ nữ cùng tiểu tư cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là trong vại không ngừng vang lên tiếng kêu rên của lão bà tử, lão bà này Phương Lan viện đều nhận ra, là Đổng ma ma.

Lúc này Đổng ma ma bị trói, bởi vì miệng bị bịt kín mà không thể nói.

Hàn Tư Ân nhắm mắt nghĩ tới Đổng ma ma muốn giết hắn lại bị hắn bắt được, nhưng một chút áy náy cũng không có.

Ngày hôm nay Bích Hoa hầu hạ trong phòng, Đổng ma ma liền sắc thuốc cho hắn uống. Hắn thấy chén thuốc kia, đột nhiên nói đến việc trong thuốc có kịch độc, sau đó nhân lúc Đổng ma ma đang khiếp sợ, đem chén thuốc rót vào miệng bà ta. Khi Đổng ma ma chạy trốn đã lấy dao rạch lên tay hắn.

Sau khi Đổng ma ma đâm hắn bị thương rồi chạy trốn, rất nhiều nha hoàn nhìn thấy tình huống như vậy liền sợ hãi kêu lên, tiếng kêu liền truyền ra ngoài.

Hắn chậm rãi từ trong phòng đi ra, nhìn Đổng ma ma bị tiểu tư chặn ở trước cửa Phương Lan viện.

Hắn bước tới tự mình trói Đổng ma ma lại, đặt ở trong vại, mà Đổng ma ma uống thuốc kia, ngược lại uống thành người câm, xem như là hại người hại mình.

Phương Lan viện ở Hàn Quốc công phủ không phải chỗ hẻo lánh, thường xuyên có nha hoàn qua lại, tự nhiên sẽ có người nhìn thấy cảnh này, tiếng kêu sợ hãi lại càng thu hút người xem, tiếng la hét tự khắc lại càng nhiều. Đây chính là lễ vật mà hắn tốn hết tâm tư tặng cho lão phu nhân.

Hôm nay tới đây đều là nhân vật có máu mặt ở Đế Kinh, hắn nghĩ từ nay về sau, Đế Kinh đều sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay của Hàn Quốc công phủ.

Về phần liên lụy thanh danh của chính mình, hay tương lai hôn nhân không thuận, Hàn Tư Ân căn bản cũng không thèm để ý. Đương nhiên, vì để sống một cách sảng khoái, hắn tuyệt đối sẽ không để quốc công phủ gạch bỏ tên hắn trên gia phả.

Hắn muốn những người này mỗi ngày đều nhìn thấy hắn, sợ sệt hắn, nhưng lại không dám động hắn.

Lúc này Bích Hoa đang quỳ trên mặt đất đột nhiên nhẹ giọng nói: “Thế tử chớ tổn thương thân thể, để, nô tỳ, nô tỳ, băng bó vết thương cho người.” Không cần nghe kĩ cũng nhận ra sự sợ sệt trong lời nói của Bích Hoa.

Hàn Tư Ân sớm biết tâm tư của Bích Hoa, liền có cũng được mà không có cũng thôi, “Ừ” một tiếng. Bích Hoa vội đứng lên, lấy ra một mảnh vải bông sạch sẽ, tiến lên băng bó cánh tay cho Hàn Tư Ân.

Hàn Tư Ân đối với việc này trong lòng cười nhạo không thôi, hắn nghĩ, ngươi xem, đây chính là ưu điểm của việc sở hữu đọc tâm thuật.

Cho dù hắn không có nhân thủ, ngay cả viện này cũng không ai thật tâm vì hắn. Nhưng chỉ cần hắn nắm trong tay những hết thảy suy nghĩ của bọn họ, bọn họ vẫn phải nghe lời hắn, vì hắn mà làm việc.

Chả trách có người tình nguyện dùng mười năm nghiên cứu giải phẫu hắn, cũng chỉ muốn chiếm được cái loại năng lực này.

Bích Hoa là người đầu tiên trong viện lên tiếng phá vỡ sự trầm tĩnh này, mọi ánh nhìn khác đều đang đổ dồn lên người Thế tử hắn.

Mà Hàn Tư Ân cũng không để ý tới việc hắn đã thu hút bao nhiêu người tới, ánh mắt đảo qua tiểu tư đang quỳ bên cạnh, chậm rãi nhỏ nhẹ, ngữ khí có thể nói là phi thường nhu hòa nói: “Kéo Đổng ma ma sang chỗ khác, sau này việc ăn uống của Đổng ma ma sẽ ở Phương Lan viện, người hầu hạ cũng không được chậm trễ Đổng ma ma, bà ta dù sao vẫn là nhũ mẫu của ta.”

Năm tiểu tư chân đều mềm nhũn, tự mình trừng trị hạ nhân bọn họ không phải chưa từng thấy, thế nhưng bản thân bị thương lại muốn tự mình ra tay như Hàn Tư Ân rất hiếm, hơn nữa đem người đặt trong lu vại cũng là một phương pháp trừng trị rất kì quái.

Đứng mấy lần cũng không dậy nổi, nhưng bọn họ vẫn lập tức giúp nhau đứng lên, run lập cập lảo đảo đem chiếc lu đựng Đổng ma ma nhấc sang cửa khác.

Mấy người này không dám nhìn mặt Đổng ma ma, càng không dám cãi lời Hàn Tư Ân, chỉ sợ chính mình cũng rơi vào kết cục như thế.

Hàn Tư Ân nhìn Đổng ma ma nhẹ giọng an ủi: “Nhũ mẫu, nếu như ngươi đau, hãy nhớ tới Mai, Lan, Trúc, Cúc bốn vị cô cô, nghĩ đến đó ngươi lập tức sẽ không đau nữa.”

Mai Lan Trúc Cúc bốn nha đầu này, còn có Đổng ma ma đều là những người Tĩnh quốc hầu phủ trong lúc trở mặt với quốc công phủ sau khi Vương thị qua đời mà đưa đến.

Các nàng đều là nha hoàn thiếp thân của Hàn Tư Ân cùng Hàn Minh Châu, sợ chính là hai người sinh non, không trưởng thành được.

Lúc đó tất cả mọi người đều phản đối, chỉ có Hàn Trác khóc lóc đòi để người ở lại.

Mà hiện nay, Hàn Quốc công phủ, chỉ có Đổng ma ma, từ lâu đã không còn bốn người Mai Lan Trúc Cúc nữa.

Đổng ma ma không biết là nghe được lời nói của Hàn Tư Ân, hay là vì vết thương trên người quá đau, cũng có thể do có tật giật mình, đột nhiên kịch liệt giãy giụa, mà giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra khỏi nơi đã nhốt mụ.

Cơ Hoài ở trong cung, thiên hoàng quý trụ, bên cạnh hắn phần lớn cũng là các công tử danh gia vọng tộc.

Bọn họ gần như đại biểu cho những người có quyền lực cao nhất Đế Kinh, đương nhiên cũng từng nhìn qua người chết, sống trong nhà cao cửa rộng, ai lại chưa từng thấy qua mấy nha hoàn chết?

Cơ Hoài cũng từng xử tội chết cho những cung nữ thái giám có ý đồ không tốt bên cạnh mình, chết một người ở trong hoàng cung là chuyện rất bình thường.

Nhưng hắn chưa từng tự mình động thủ, hai tay của hắn vẫn luôn sạch sẽ, hắn chỉ cần mở miệng, tự khắc có người thay hẳn làm chuyện dơ bẩn.

Hắn là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy mà thấy một người sống không bằng chết. Hắn chưa bao giờ biết, hoặc không muốn nghĩ đến, còn có thủ đoạn dằn vặt người khác khiến người ta ghê tởm như vậy.

Hắn cảm thấy Hàn Tư Ân có thể mặt không biến sắc tự mình làm ra chuyện như vậy, cũng thật ác tâm.

Giờ khắc này trong lỗ mũi, trong cổ họng Cơ Hoài toàn bộ đều là mùi máu tươi, hắn đều đã muốn nôn rồi, nhưng nghĩ một chút hắn liền áp chế ý nghĩ muốn nôn ra này lại.

Hắn không nhịn được nhìn Đổng ma ma đang kêu gào trong vại, lại nhìn về phía Hàn Tư Ân, thẳng tắp sống lưng, trong thanh âm mang theo run rẩy: “ Hôm nay là sinh thần Ngoại tổ mẫu, ngươi, ngươi này là ý gì?”

Lúc này, mấy người Hàn Trác cũng chạy tới.

Hàn Trác quét mắt thấy cảnh tượng này, cả người phát run, đôi mắt đỏ ngầu tức giận, hắn tiến lên một bước, căm tức nhìn Hàn Tư Ân, mắng: “Thứ hỗn trướng, ngươi đang làm cái gì?”

Hàn Tư Ân nhìn Hàn Trác, chậm rì rì giơ tay phải lên, vải bông băng bó đã sớm bị máu nhuộm thẫm, hắn cao giọng mở miệng nói: “Phụ thân và Nhị thúc cũng là nghe đến việc Đổng ma ma quanh năm hạ độc vào thuốc, muốn làm hỏng thân thể ta, hôm nay bị ta phát hiện còn muốn đưa ta vào chỗ chết? Phụ thân đây là đến vì ta làm chủ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.