Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 11: Chương 11




Nha đầu kia đại khái là không nghĩ tới Hàn Tư Ân tướng mạo ngữ, khí ôn hòa như thế, mà lời nói ra lại ác liệt như vậy, trong lúc nhất thời trố mắt không kịp phản ứng. Sau khi phản ứng lại, tiểu nha đầu đỏ cả mặt, hai mắt rưng rưng mang theo một tia khuất nhục, cuối cùng nói mấy chữ ngươi ngươi, dậm chân quay người chạy. Không lâu sau, bên trong đài thưởng hoa mơ hồ truyền ra tiếng khóc ủy khuất của nữ tử.

Hàn Tư Ân thần sắc không đổi, An Thảo bên cạnh lại bị tình huống này làm sợ ngây người.

Tuy rằng hắn biết tính cách Hàn Tư Ân những ngày qua thay đổi khá lớn, làm việc nói chuyện không quá nể mặt, nhưng vẫn còn sợ hắn đắc tội lão phu nhân quá ác, đội trên đầu cái danh đại bất hiếu, vì vậy tiến lên nhỏ giọng nhắc nhở: “Thế tử gia, đây là hạ nhân của tiểu cô nãi nãi mang từ Thanh Châu Hà gia đến, chắc là Hà gia biểu tiểu thư đang ở bên trong chơi đùa.”

Hàn Tư Ân nghe An Thảo nói, ừ một tiếng. An Thảo cẩn thận nhìn một chút thần sắc của hắn, cảm thấy được Thế tử sẽ có chừng mực, liền đứng lại ở một bên không lên tiếng.

Hàn Tư Ân đi tới một gốc cây hoa đào, lượm một cái rễ cây sần sùi cầm ở trong tay, hắn đương nhiên biết nha đầu kia là người của Thanh Châu Hà gia.

Đề nghị với lão phu nhân đón Hàn Minh Châu từ Tây Cương Thiên Môn Quan về Hàn gia chính là tiểu cô nãi nãi Hàn Tú, từ nhỏ tâm địa đã ác độc.

Nhớ lúc đầu lão phu nhân có hai nữ nhi, đại nữ nhi Hàn Vân vào cung, phong làm Nhàn phi, tiểu nữ Hàn Tú lại gả cho Thanh Châu Hà gia ở phương xa.

Hà gia là Thanh Châu thế gia, trượng phu của Hàn Tú là trưởng đích tôn, tên Hà Tuấn Kiệt.

Chỉ là Hà gia tại Thanh Châu có chút thế lực, nhưng con cháu làm quan ở kinh thành không nhiều, chức vị cũng không cao, vốn không lọt vào hàng quan gia thế gia ở kinh đô.

Lúc trước Hà gia có thể được quốc công phủ gả nữ nhi cho, là bởi vì Hà Tuấn Kiệt từng vô tình cứu lão quốc công một lần, lão quốc công liền đem tiểu nữ gả cho Hà Tuấn Kiệt.

Lão quốc công làm như vậy tự nhiên cũng có chủ ý của chính mình, nhà bọn họ lúc đó quả thực quá thịnh, ba nhi tử đều làm quan trong triều không nói, đến hôn nhân cũng là liên giao thế gia.

Đại nữ nhi liền ở trong cung được sủng ái, danh tiếng vượt cả hoàng hậu, nếu như hôn nhân của tiểu nữ cũng gả cho danh gia, sẽ khiến hoàng gia kiêng kỵ, đối với Hàn Vân trong cung, với quốc công phủ cũng không phải chuyện tốt, cho nên hắn chỉ có thể gả Hàn Tú cho Hà gia, hạ thấp độ tồn tại của Hàn gia.

Hơn nữa Hà gia từ trước đến giờ đều là thương nhân, gia nghiệp rất lớn, ngày sau đối với Hàn Vân cũng là một sự giúp đỡ lớn.

Lão phu nhân vì chuyện này còn đại náo một hồi, cảm thấy quá oan ức tiểu nữ, cuối cùng bị lão quốc công mạnh mẽ răn dạy một phen mới coi như thôi.

Sau khi Hàn Tú kết hôn, lão phu nhân vì thế vẫn luôn mang lòng hổ thẹn, ngày lễ ngày tết đều phái người đến Hà gia, chỉ lo tiểu nữ gả đến phương xa mà bị thiệt thòi.

Kỳ thực Hà gia đối với Hàn Tú chỉ hận không thể cung phụng, làm sao lại thất lễ nửa phần.

Hàn Tú thuở nhỏ bị nâng trong lòng bàn tay, quen thuộc thi thư, mười phần tự cao, một lòng muốn gả cho danh gia vọng tộc ở kinh thành, không nghĩ tới bị phụ thân đẩy tới Thanh Châu.

Hà gia gia nghiệp to lớn hơn nữa, kim ngân nhiều hơn nữa, cũng không lọt nổi mắt xanh của nàng. Tại Thanh Châu, mỗi khi nghĩ đến là người một nhà, tỷ tỷ là phi tử trong cung, được người hành lễ, mình chỉ là thê tử của một quan gia bình thường, Hàn Tú liền không nhịn được chảy nước mắt.

Chênh lệch như vậy làm cho nàng trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nhận định là quốc công phủ có lỗi với nàng, vì Hàn Vân mà phá huỷ đời nàng, mà nàng tuyệt đối sẽ không để cho nữ nhi nhà mình chịu uất ức như thế.

Hàn Tú có một nam một nữ, nhi tử tên là Hà Phàm, nữ nhi tên là Hà Ngọc Châu, dung mạo của Hà Ngọc Châu vô cùng tốt, cho nên Hàn Tú cũng cực kỳ sủng ái nữ nhi, thậm chí còn ngó lơ Hà Phàm, cho nên Hà Phàm thuở nhỏ đã không cùng nàng thân cận, mà Hà Ngọc Châu bị nàng cưng chiều có chút điêu ngoa tùy hứng.

Sinh thần lần này của lão phu nhân, Hàn Tú đem Hà Phàm cùng Hà Ngọc Châu đến, là có ý muốn họ nhận biết họ hàng ở kinh thành.

Đặc biệt là Hà Ngọc Châu, bây giờ lớn lên xinh đẹp động lòng người, ở kinh thành cũng khó tìm được mấy người, nàng tự khắc sẽ tìm cho Hà Ngọc Châu một danh gia mà gả.

Chỉ là Hàn Tú tâm cao, người nhà bình thường nàng là nhìn không lọt. Trong lòng nàng cũng là có mục tiêu, chính là Ngũ hoàng tử Cơ Hoài. Nàng vì Hàn Vân gả tới Hà gia, nhi tử Hàn Vân cưới nữ nhi của nàng coi như hoàn ân.

Nàng biết gia thế Hà gia không được hoàng gia coi trọng, cho nên Hà Ngọc Châu có thể làm cái trắc phi là được, chỉ cần được sủng ái, ai có thể nói chính xác chuyện sau này.

Về phần trắc phi là thiếp thất, Hàn Tú căn bản không quan tâm, tỷ tỷ của nàng là Nhàn phi, không phải cũng là thiếp sao?

Chỉ là nàng tưởng tượng cũng hay thật, nhưng Hàn Vân trong cung căn bản không coi trọng Hà Ngọc Châu.

Mà Hàn Tư Ân nhớ được người Hà gia, cũng chỉ là nhớ những chuyện liên quan đến muội muội song sinh của mình.

Đời trước sau khi Hàn Minh Châu từ Tây Cương Thiên Môn Quan về Hàn gia, nhan sắc đều vượt qua những tỷ muội trong nhà.

Hà Ngọc Châu vì thế rất tức giận, cùng Hàn Minh Châu càng không hợp nhau.

Mà Hà Phàm sau khi gặp Hàn Minh Châu, giống như thất hồn lạc phách, sinh ra ý nghĩ nếu không phải Hàn Minh Châu nhất định không cưới, nhất định phải cầu mẹ hắn cho phép hôn sự này.

Hàn Tú xuất phát từ tâm lý vặn vẹo, dĩ nhiên cho phép chuyện này.

Nếu không phải Tĩnh Quốc hầu phủ bị hoàng đế từ Tây Cương điều trở lại kinh thành, Hàn Minh Châu là một người có chủ kiến, mà Hàn Tư Ân nghĩ đến cả nhà Hàn Tú đều ác độc mưu mô, nói không trừng mối hôn nhân này đã bị Hàn Trác ngầm tiến hành.

Nghĩ tới những thứ này, Hàn Tư Ân hiếm thấy nhíu mày lại, đời này hắn vẫn cảm thấy có chút ghê tởm.

Đúng lúc này, một đám người từ trong đài thưởng hoa đi tới, dẫn đầu chính là nữ nhân mặc một thân y phục hồng đào, nữ tử kia dung nhan rực rỡ động nhân, chỉ là tròng mắt trừng to, giống như có vô số tia lửa bắn ra, vừa nhìn đã biết không dễ trêu chọc, cô nương này tự nhiên là Hà Ngọc Châu.

Một đám người đứng trước mặt Hàn Tư Ân, Hà Ngọc Châu híp mắt nhìn về phía Hàn Tư Ân, đột nhiên từ trên người lấy ra một cái roi dài, đánh về phía Hàn Tư Ân, phẫn nộ hét lên: “Thật là to gan, mấy vị nữ nhi gia ở đây ngâm thơ, lại có kẻ xấu xa ở đây ngang ngược, ngày hôm nay ta liền dạy cho ngươi một bài học.”

Thanh Châu ở gần địa phận người Man, tiểu thư các nhà ở đó từ nhỏ đều sẽ học quyền cước, có thể che chở chính mình, Hà Ngọc Châu từ nhỏ đã yêu thích dùng roi đánh người.

Nàng dĩ nhiên biết người trước mắt này là ai, thế nhưng nàng chưa gặp qua, có thể làm bộ không biết, hơn nữa kể cả nàng đánh người, sau đó xin lỗi chân thành áy náy, không biết là biểu ca cũng xong việc.

Mẹ nàng đã sớm nói, Hàn Tư Ân mặc dù là Thế tử, cũng chỉ là một con chó vô dụng trong phủ. Hơn nữa nàng dám khẳng định, nàng đánh Hàn Tư Ân một roi này, ngoại tổ mẫu nhất định là yêu thích.

Hà Ngọc Châu rút roi ra, nữ tử đoan trang bên cạnh ôm ngực kinh ngạc thốt lên, mặt đầy hoảng loạn, sau đó nói: “Hiểu lầm, mau mau hạ thủ lưu tình, đây là Tư Ân đệ đệ nhà Đại bá phụ, cũng không phải là kẻ xấu xa.”

Những người khác cũng hô lên.

Cùng lúc đó, trong phút chốc An Thảo nhìn thấy roi đến, không chút suy nghĩ chắn trước mặt Hàn Tư Ân, đánh ra một đường máu.

An Thảo bị đánh kêu lên một tiếng, thân thể lảo đảo, mặt đau vặn vẹo, nước mắt cũng chảy ra.

Nhưng hắn không dám động, sợ Hà Ngọc Châu lại đánh Hàn Tư Ân phía sau một roi.

Nhìn An Thảo chặn lại một roi này, Hà Ngọc Châu phi thường thất vọng.

Bất quá, vừa nãy Hàn Thanh Tuyết đã nói ra thân phận Hàn Tư Ân, nếu như nàng lại đánh một roi, thì chính là nàng không đúng. Nàng tuy rằng điêu ngoa tùy hứng, nhưng vẫn phải tỏ ra hiểu biết trái phải thị phi.

Hà Ngọc Châu thu hồi roi, đang chuẩn bị xin lỗi, chợt nghe tiếng cười trầm thấp, Hà Ngọc Châu cùng tất cả mọi người vì tiếng cười kia mà ngây ngẩn cả người, lời giải thích liền không nói ra.

Hàn Tư Ân một bên cười một bên từ phía sau An Thảo đi ra, bước tiến của hắn rất chậm, sau khi đi đến trước mặt Hà Ngọc Châu, hắn cầm lấy rễ cây đào vừa nhặt lên, mạnh mẽ đập vào cổ tay vừa cầm roi của Hà Ngọc Châu.

Tiếng rạn xương trong rừng đào vang lên, Hàn Tư Ân tiện tay ném rễ cây một bên, sau đó, hắn nhìn Hà Ngọc Châu còn chưa kịp phản ứng, nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ: “Thái tổ Hàn Quốc công phủ thân phong nhất đẳng công phủ, hiện tại Hàn Quốc công là đương triều nhất phẩm công, ta chính là Thế tử hoàng thượng thân phong, từ nhỏ thân phận cao quý. Ngươi đây là đến từ nhà nào mà thất lễ như thế, một điểm quy củ giáo dưỡng cũng không có, ở trong nhà người khác hô to gọi nhỏ ầm ĩ, còn tưởng rằng đây là chuồng ngựa sau nhà ngươi đấy à? Trước mặt mọi người, ở Hàn gia của ta ngang ngược hại người không nói, còn dám hướng bản Thế tử quăng roi? Ai cho ngươi lá gan này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.