Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày

Chương 10: Chương 10: Nàng không biết tự trọng, cũng khó tránh sẽ làm người hèn hạ




Tần Cẩn bước tới trước, vội vàng biện giải: “Tam muội muội, là tiện tì này dụ dỗ ta. Hôm nay dùng danh nghĩa của muội hẹn ta tới nơi này.”

Tần Vận nghiêm chỉnh mà ung dung[1] nhìn Ngọc Họa bỗng nhiên biến sắc, hơi nhíu mày, lo lắng nhìn Tần Cẩn: “Như vậy nha hoàn này thật sự là quá cả gan làm loạn! Nếu là thực sự có ý, tới cầu ta là được. Ta tất nhiên sẽ không ngăn nàng tới viện của Nhị ca ca. Nhưng tình cảnh trước mắt như vậy, thật sự là thật quá đáng. Ngọc Họa!”

[1] Nguyên văn là “hảo chỉnh dĩ hạ” (好整以暇): Là thành ngữ cổ đại miêu tả dáng nghiêm chỉnh mà ung dung, bắt nguồn từ Xuân Thu – Lỗ – Tả Khâu Minh trong “Tả truyện · Thành Công Thập Lục Niên“.

Ngọc Họa tránh ở trong bóng tối, vốn là sợ hãi.

Sau khi Tần Vận đột nhiên gọi nàng một tiếng thì hai chân nhũn ra, trực tiếp ngồi co quắp ở trên mặt đất: “Tam cô nương, nô tỳ, nô tỳ..”

Ngọc Họa nhìn về phía Tần Cẩn.

Tần Vận lại nói: “Ngươi thành thật mà giải thích, nếu có nửa câu giả dối, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Nô tỳ..” Ngọc Họa há miệng thở dốc, lại bị ánh mắt Tần Cẩn dọa sợ.

Ánh mắt đang gắt gao trừng mình kia, dường như muốn đem nàng giết người diệt khẩu.

“Ngọc Họa, ta nhớ rõ ngươi là đầy tớ đi. Cha ngươi và ngươi nương cũng đều làm việc trên thôn trang, dưới ngươi còn có hai đệ đệ phải không?” Tần Cẩn nhíu mày, hỏi lại.

Ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép[2], dường như thật sự đang cảm thấy đáng tiếc cho Ngọc Họa.

[2] ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn

“Nếu như trong nhà ngươi có khó khăn, đều có thể nói với Tam muội muội hoặc là ta, không cần phải làm ra loại chuyện đắm mình trụy lạc này.”

“Nhị ca ca.” Tần Vận nhíu mày: “Ngọc Họa là nữ tử chưa xuất giá, nhưng vừa rồi khi ta đi ngang qua có nghe được lời nàng nói với huynh.”

Sắc mặt Tần Cẩn đại biến. Hắn dám đẩy hết cho Ngọc Họa như vậy, chính là đang đánh cuộc. Đánh cuộc lúc nãy Tần Vận vừa tới không bao lâu, căn bản không nghe được lời nói trước đó.

Nhưng bây giờ Tần Vận lại nói là nàng đều nghe được.

Tần Cẩn trên mặt thẹn đến hoảng, chỉ cảm thấy tất cả máu trên người đều dồn lên đầu.

“Vận tỷ nhi, Ngọc Họa là nha hoàn bên người muội, trước kia muội cũng rất coi trọng nàng.” Tần Cẩn suy tư một lát, mím môi: “Muội còn chưa cập kê, lúc trước nàng làm những chuyện đó ta cũng không thể nói với muội được.”

“Mẫu thân còn chưa ngủ đâu, không ngại đến chỗ mẫu thân nói rõ ràng đi.” Chân mày Tần Vận cong cong nhìn Tần Cẩn: “Nhị ca ca nói rất đúng, ta là tiểu thư khuê các, những việc này vốn không nên là ta tới quản. Nhưng vào giờ này, cửa thùy hoa đều phải khóa lại, Nhị ca ca lại xuất hiện ở đây, thật sự là quá không nên.”

Tần Cẩn muốn nói, lại nghe thấy Tần Vận tiếp tục: “Khi mới phát hiện Nhị ca ca và Ngọc Họa, ta đã sai Đậu Khấu đi tìm mẫu thân. Tính thời gian thì lúc này mẫu thân cũng sắp tới rồi.”

Tần Cẩn hoàn toàn thay đổi sắc mặt.

Sắc mặt Ngọc Họa càng thêm trắng bệch, hai mắt dần dần tan rã.

Chỉ một lát, trên đường đá xanh truyền đến tiếng bước chân, nghe âm thanh còn không ít người.

“Vận tỷ nhi, lại đây.” Tề thị vừa xuất hiện đã kêu Tần Vận đi qua, sắc mặt khó coi nhìn nàng: “Loại chuyện dơ bẩn này, sao một cô nương chưa lấy chồng như con có thể nhúng tay vào?”

Trong giọng nói Tề thị chỉ có lo lắng, cũng không trách cứ.

Tần Vận kéo tay bà, làm nũng một lát: “Nương, con biết. Cho nên sau khi phát hiện con mới bảo Đậu Khấu đến báo cho người. Ngọc Họa là người bên cạnh con, bây giờ nàng ta làm ra loại chuyện này, cũng là do nữ nhi quản giáo không thỏa đáng.”

“Có quan hệ gì với con?” Tề thị hừ lạnh, “Nàng không biết tự trọng, cũng khó tránh sẽ làm người hèn hạ. Cẩn ca nhi, sao giờ này ngươi còn chưa trở về tiền viện?”

Tần Cẩn cắn răng một cái, trực tiếp quỳ gối trước mặt Tề thị: “Mẫu thân, thỉnh ngài làm chủ cho con. Là Ngọc Họa dùng danh nghĩa Tam muội muội lừa con đến. Con nghĩ Tam muội muội có việc gì gấp, đến đây mới phát hiện là Ngọc Họa.”

“Nhưng mới vừa rồi..” Tần Vận vừa mới mở miệng, đã bị Tần Cẩn tiếp lời nói: “Mẫu thân, trước đó, Ngọc Họa tìm đến con, nói là yêu thích, yêu thích con. Nên con..”

Tề thị nhàn nhạt liếc nhìn Tần Vận, Tần Vận lập tức ngoan ngoãn lùi về sau vài bước.

Tề thị coi như hài lòng, tiến lên trước mặt Tần Cẩn, đè thấp giọng nói: “Trước khi Phó Vân rời đi, nói cùng cha ngươi là muốn cho ngươi đến kinh thành đọc sách, cha ngươi đáp ứng rồi. Tần Cẩn, ngươi biết chuyện này đi?”

“Mẫu thân.” Tần Cẩn cúi đầu đáp lời.

“Cho nên, ngươi mới không kiêng nể gì ở trước mặt ta đùa giỡn tâm nhãn như vậy?” Tề thị nguy hiểm nheo lại hai mắt, tầm mắt lui về phía sau, dừng ở trên người Ngọc Họa: “Nếu hai ngươi tình đầu ý hợp, ngươi đến kinh thành cũng không thể không có người chiếu cố, nếu Ngọc Họa đã là người của ngươi rồi, ta liền làm chủ đem nàng phát cho ngươi. Nếu ngươi có một chút trách nhiệm, thì nạp thiếp nâng làm di nương đi.”

Tần Cẩn im lặng.

Tuy rằng gia đình giàu có sẽ chuẩn bị nha hoàn thông phòng cho nam tử, nhưng ở Tần gia, trước khi chính thê chưa vào cửa, thì không cho phép có thiếp thất.

Mặc dù là nha hoàn thông phòng, cũng chỉ có thể lấy thân phận nha hoàn.

Tần Cẩn phẫn nộ trong lòng, Tề thị là muốn làm thanh danh hắn có khiếm khuyết.

“Mẫu thân, mười mấy năm nay, con tự hỏi chưa từng làm việc có lỗi với các người.”

Tề thị cảm thấy rất buồn cười: “Sao ta lại không biết những việc mà ngươi và Thu di nương của ngươi làm ở sau lưng? Trước đây không tính toán với ngươi, chẳng qua là vì cảm thấy không cần thiết. Còn có, ngươi vẫn luôn cảm thấy lần này ngươi không kịp báo danh là do ta động tay chân, đúng không?”

Tần Cẩn ngẩng đầu, một bộ biểu tình “Chẳng lẽ không phải sao“.

Tề thị cười: “Ngu xuẩn. Ngươi là thứ trưởng tử, Hứa ca nhi là hài tử của ta, nhưng tuổi còn nhỏ, nếu như ngươi có bản lĩnh cầu được công danh, đối với Tần gia là chuyện tốt. Hơn nữa, nếu ngươi có được công danh, ta có thể cho ngươi quang minh chính đại phân nhà, đối với ta, đối với Hứa ca nhi đều là chuyện tốt. Ngươi nói xem, tại sao ta phải ngáng chân ngươi?”

“Nếu ta có công danh, sẽ không ai cho phép ta tách khỏi Tần gia, tính toán của người căn bản không thể thực hiện.”

“Lão phu nhân rất coi trọng đích thứ.” Tề thị nói mấy từ ngắn gọn, đã đánh Tần Cẩn rơi vào địa ngục: “Trừ phi ngươi thi đậu tam giáp[3], nếu không ngươi thật sự cho rằng Tần gia không có ai khác ngoài ngươi sao? Đại phòng, nhị phòng, tam phòng đều có đích tử, cho dù Hứa ca nhi ngày sau thật sự không thích làm quan, cũng còn có nhị phòng và tam phòng.”

[3] ba mức độ trong kỳ thi hội và thi đình, gồm có đệ nhất giáp là trạng nguyên, bảng nhãn và thám hoa, đệ nhị giáp là hoàng giáp, và đệ tam giáp là tiến sĩ.

Tề thị lạnh lùng nhìn hai người: “Hôm nay ta liền làm chủ, Ngọc Họa, ngươi chờ lát nữa hãy thu dọn đồ đạc đến phòng Cẩn ca nhi, về sau lấy thân phận gì lưu lại bên người hắn đều do các ngươi tự xem xét đi. Cẩn ca nhi, chuyện hôm nay ngươi cũng có sai, cho trong nên trong thời gian trước khi đi kinh thành, tốt hơn nên ở trong viện của ngươi đi.”

Tần Cẩn biết. Hôm nay mình đã cùng Tề thị nói rõ.

Hắn phải rời khỏi Hàng Châu, nhất định là phải chào từ biệt những đồng môn cũ, nhưng Tề thị không cho hắn cơ hội này, trực tiếp cấm túc hắn ở trong nhà.

Tần Vận nhìn chung quanh, thấy Thu di nương không đến, gọi Đậu Khấu, nói nhỏ vài câu ở bên tai nàng.

Đậu Khấu gật gật đầu, thừa dịp ban đêm, lẫn vào trong bóng tối.

Ngọc Họa lấy lại tinh thần, thân mình run rẩy đi tới trước mặt Tần Vận: “Cô nương, về sau nô tỳ không thể hầu hạ người nữa.”

Tần Vận khoát khoát tay: “Là vinh hạnh của ta.”

Ngọc Họa sửng sốt, không nghĩ tới Tần Vận sẽ trực tiếp như vậy.

Tề thị tiến lên mang Tần Vận đi, đoàn người liền giống như lúc đến, lại mênh mông cuồn cuộn rời cửa thùy hoa.

Mà chuyện giữa Tần Cẩn và Ngọc Họa trong khoảng thời gian ngắn không thể vượt qua sóng gió.

Tần Vận suy tư, nhất định Ngọc Họa sẽ muốn theo đến kinh thành, như vậy phỏng chừng sẽ thuận thế bị thu thập.

Tề thị không lập tức trở về viện của mình, ngược lại là cùng Tần Vận trở về Thiều Hoa Uyển.

Vẻ mặt Tần Vận khổ sở nhìn Tề thị ngồi đối diện.

Sắc mặt Tề thị hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm vào nàng: “Vận nhi, con phải nhớ kỹ, con là đích nữ Tần gia, là một nữ tử chưa lấy chồng. Loại chuyện như tối hôm nay, nếu con phát hiện được thì nên lập tức tránh đi.”

Tần Vận im lặng không nói gì.

Chuyện Tần Cẩn và Ngọc Họa cấu kết với nhau làm việc xấu, còn chưa hoàn toàn bị vạch trần.

Mà sở dĩ nàng muốn đối phó bọn họ, cũng là vì việc mình đã trải qua ở kiếp trước.

Nhưng chuyện này không thể với giải thích Tề thị, nên Tần Vận lựa chọn im lặng không nói.

Tề thị thở dài: “Ta không có ý trách con, nương là lo lắng cho khuê dự của con, con là một cô nương trong sạch, không cần thiết vì loại người như Ngọc Họa mà đem thanh danh của mình trả giá. Nương biết con muốn tốt cho ta, Thu di nương và Tần Cẩn lòng muông dạ thú, ta không ngốc, có thể nhìn ra được.

Ta cũng không biết tại sao Phó Vân giúp Tần Cẩn. Nhưng một khi Tần Cẩn đi kinh thành, ta liền không thể trông chừng hắn nữa. Một khi hắn thật sự làm ra chuyện gì cũng ngoài tầm tay của ta. Nếu như hắn có tâm đối phó chúng ta, chúng ta cũng không thể nhanh chóng đánh trả được.

Thế nhưng Vận nhi, nếu cơ hội lần này có khả năng ảnh hưởng khuê dự của con, nương thà rằng không trừng phạt Tần Cẩn và Ngọc Họa.”

Hai mắt Tần Vận chua xót, nước mắt nhịn không được rơi xuống.

Nàng đứng dậy nhào vào lòng ngực Tề thị: “Nương, con biết con biết. Lần sau con cũng không dám nữa, lần sau lại có loại tình huống này..”

“Nếu lần sau lại có loại tình huống này, con phải tự mình đến nói cho ta biết, lúc ta đuổi qua nếu là người đã đi rồi, đó là bọn họ tốt số.” Tề thị nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: “Được rồi, không khóc. Cũng không còn sớm, mau bảo Bán Hạ và Đậu Khấu hầu hạ con đi ngủ.”

Tần Vận ra sức gật đầu, lại dính lấy Tề thị trò chuyện một lát mới để Tề thị rời khỏi Thiều Hoa Uyển.

Tần Vận khóc một hồi, trong lòng dễ chịu rất nhiều.

Mấy ngày nay, mọi thứ đều ngột ngạt, tất cả cảm xúc đều buồn ở trong lòng.

Đây là lần đầu tiên sau khi nàng trọng sinh được thoải mái phát tiết.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, chuyện Tần Cẩn và Ngọc Họa đã lan truyền.

Tần Vận nghe tin tức truyền ra xong, im lặng không nói.

Việc cấu kết với nhau làm việc xấu, bị nói thành một màn thế gia công tử không chê tỳ nữ thân phận thấp kém, lưỡng tình tương duyệt.

“Ngọc Họa trở thành di nương?”

Bán Hạ gật đầu: “Đúng vậy, buổi sáng Thu di nương đích thân tìm nàng, chải tóc[4] trở thành di nương của Nhị thiếu gia.”

[4] hoặc se mặt: Tục chải tóc; tục bới đầu (phong tục xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mặt)

Ngay sau đó Đậu Khấu nói: “Không chỉ như thế, Thu di nương còn đem Thanh Mai bên cạnh mình cho Nhị thiếu gia, giống như Ngọc Họa, cũng thành di nương của Nhị thiếu gia.”

Tần Vận đang cầm đũa thì dừng tay lại.

Thu di nương này đánh lá bài không tồi. Người cha phong lưu đa tình của nàng tuyệt đối sẽ khen Thu di nương làm chuyện này thông suốt.

Tần Vận không muốn để ý quá nhiều, nàng biết Thanh Mai kia không phải là kẻ dễ đối phó.

Tính tình Ngọc Họa cũng là không chịu thiệt, về sau bên cạnh Tần Cẩn sẽ rất náo nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.