Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 17: Chương 17: Làm tổn thương nữ nhân của ta, chết!




“Đó là đương nhiên!” Từ ngoài điện truyền đến một giọng nói cực kì dịu dàng, chỉ thấy người tới là Tà U Vương, thân thể hắn mặc một trường bào màu đỏ, chân thon dài thong thả ung dung bước vào, khẽ hướng Thái hậu khom người nói: “Vi thần thỉnh an Thái hậu.”

Khách quý, thật là khách quý đến nha!

Nếu không phải Hoàng thượng đích thân triệu kiến hắn, sợ rằng một năm 365 ngày cũng không thấy được bóng dáng hắn.

Thái hậu vội vàng ra lệnh cho Tô công công dọn ghế tới, lại để cho cung nữ mang điểm tâm cùng nước trà ra, cười nói: “Miễn lễ, nhanh ngồi xuống đi!”

Khóe miệng của Nam Cung Tự khẽ co rút, ánh mắt kia là gì nha, thật giống như nàng đã làm sai chuyện gì mà mình không nhận ra.

“Không cần, thời gian cũng không còn sớm, ái phi nên theo Bổn vương trở về phủ có phải hay không?” Ánh mắt sắc bén của Tà U Vương khéo léo liếc Nam Cung Tự đang ngồi cạnh Thái hậu, ý cười trên khóe môi từ từ nhạt dần, hình như chưa từng để Thái hậu ở trong mắt.

Nụ cười trên mặt Thái hậu có chút gượng ép, nhưng thấy Tà U Vương khẩn trương vì Nam Cung Ngọc ( Nam Cung Tự ), xem ra bà lo lắng là dư thừa rồi, lấy tay Nam Cung Tự đặt trong lòng bàn tay của mình, vui mừng vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay nàng, “Nếu Tà U Vương tới đón con...Con theo hắn trở về phủ đi! Có rãnh rỗi thường đến thăm Ai gia.”

Đường Uyên Tự lấy nước trà mà cung nữ đưa tới, khẽ nhấp một miếng, trên mặt nhìn rất bình tĩnh,giờ phút này trong ánh mắt hắn là sự dữ tợn khó mà che dấu.

“Vâng”

Bông tuyết theo gió cuồn cuộn bay lên đầy trời, xanh vàng rực rỡ, trên mái hiên Hoàng Thành phủ một tầng lớp tuyết dày đặc, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, bức rèm theo gió phát ra tiếng chuông bạc thanh thúy dễ nghe, thị vệ canh giữ ở ngoài cửa thành tự động tránh ra, con đường một cái đã trở nên rộng rãi, trên mặt tuyết lưu lại dấu vết bánh xe thật dày.

Nam Cung Tự ngồi ngay ngắn ở bên trong buồng xe, môi đỏ như son hắc ra một ngụm sương mù giống như nước lọc, thổi hơi nhẹ vào hai tay sắp đóng băng của mình.

Hiên Viên Dật ngồi dựa vào bên cửa sổ, hai mắt hơi thu lại, con mắt thâm thúy màu hổ phách, tựa như dưới ánh mặt trời đóng băng, lạnh thấu xương, giống như chỉ liếc mắt liền có thể đóng băng người kế bên.

Vậy mà, khi ánh mắt rơi vào tấm thân mềm mại của Nam Cung Tự thì nét mặc lại vô cùng dịu dàng.

Bàn tay ấm áp đột nhiên đặt ở trên lưng lạnh lẽo của Nam Cung Tự, trái tim lạnh lùng bỗng đập một nhịp, trịnh trọng nói ra lời cảnh cáo: “Không có sự cho phép của Bổn vương về sau không cho phép nàng đến gần Nhị Hoàng tử.”

Lông mày của Nam Cung Tự hơi nhíu lại, “Tại sao?”

Tại sao? Nàng thật khờ hay là giả ngốc? Cả thành Lạc Dương mọi người đều biết Nam Cung Ngọc cùng nhị hoàng tử Đường Uyên Tự quan hệ không tầm thường, nhưng mà hắn thiếu chút nữa đã quên rồi, bây giờ người ngồi ở trước mặt hắn không phải là Nam Cung Ngọc, mà là Nam Cung Tự.

Nhưng mà. . . . . . Ánh mắt Hiên Viên Dật chuyển thâm, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng: “Bổn vương không thích hắn.”Năm chữ thật đơn giản nhưng lộ ra là nồng nặc ghen tức.

Nam Cung Tự cố gắng dấu vẻ mặt nghi ngờ, khóe miệng chứa đựng một chút ý cười, “Ừ.”

Đáy mắt Hiên Viên Dật hiện lên một chút kinh ngạc khó che dấu, hắn không nghe lầm chứ? Nàng mới vừa trả lời ‘ ừ ’, đây là lần đầu tiên nàng thuận theo ý của hắn.

Từ lúc nào, hắn bắt đầu vì nàng mà im hơi lặng tiếng, từ lúc nào, hắn bắt đầu muốn lấy được tình yêu của nàng, từ lúc nào, hắn có trái tim lạnh lùng kiên cường mà vài lần vì nàng mà rung động.

“Nhưng mà. . . . . . Chân là ở trên người Nhị Hoàng tử, nếu hắn tự động tìm tới thần thiếp, vậy thần thiếp có nên đóng cửa không tiếp sao?” Nam Cung Tự đột nhiên nói.

Khóe mắt Hiên Viên Dật giựt giựt, ánh mắt dịu dàng đã sớm không còn nữa, bá đạo giơ tay lên nắm cằm Nam Cung Tự, nâng nhẹ khuôn mặt ngọc, con mắt thâm thúy đe dọa nhìn nàng, giống như xung quanh tất cả đều là bóng tối, chỉ dung nạp được một mình nàng.

Kéo mặc Nam Cung Tự gần mặc mình khoảng cách hai người bây giờ rất gần, có thể nghe được hơi thở của đối phương truyền đến, làm trái tim hắn khẩn trương mà sinh ra phiền muộn.

“Tự , ta. . . . . .”

Gió bên tai xẹt qua, tóc đen rủ xuống trên vai phấp phới bay lên, một mũi tên lao về phía má Nam Cung Tự vùn vụt mà lao đến, đính trên buồng xe ngựa, cặp mắt sâu trong suốt co lại, khuôn mặt trắng nõn mềm mại xẹt qua một vết thương hẹp dài, máu theo mặt nhỏ xuống ở trên ngón tay của Hiên Viên Dật.

Xe ngựa đột nhiên “Phanh” một cái kịch liệt lay động, ngay sau đó, mấy tiếng “Bang bang” liên tục vang lên, mấy chục mũi tên như mưa bụi vùn vụt mà lao đến.

Ngón trỏ thon dài của Hiên Viên Dật nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Nam Cung Tự, đầu lưỡi liếm nhẹ vết máu dính ở trên ngón tay, vẻ mặt lạnh nhạt được hắn che dấu, môi lạnh bạc mím lại thành một đường, hàm răng màu trắng bạc ở ánh sáng có vẻ trắng hếu, mang theo sự phẫn nộ và khát máu.

“Chờ ta ở đây.” Hắn quay mặt, ánh mắt nhu tình đã không còn nữa, mà trên người tản ra một cỗ sát khí làm người ta không khỏi phải rùng mình.

Chỉ thấy Hiên Viên Dật vén màn xe lên, một mũi tên vùn vụt mà lao đến, hắn dễ như trở bàn tay đưa tay nhanh chóng nắm mũi tên này, lấy mũi tên đâm xuyên tim phu xe, trong mắt toát ra sự khát máu, từ trong rừng cây u ám bay vọt ra hơn mười bóng dáng giống như con dơi.

Mấy chục người áo đen tay cầm bảo kiếm, bộ pháp nhẹ nhàng nhanh chóng hướng xe ngựa áp sát tới, mấy chục người ánh mắt lạnh lùng vung trường kiếm từ trên trời giáng xuống.

Hiên Viên Dật rút bảo kiếm ngang hông, tung người bay lên, trường bào màu đỏ trên không tạo một đường cong tuyệt mỹ, “Làm tổn thương nữ nhân của ta, chết!” Nói xong, vung kiếm mà đánh tới chỉ để lại một bóng dáng hào hoa phong nhã.

Hơn mười người mặc áo đen giống như con kiến rơi trên mặt đất, bề ngoài người mặc áo đen liều chết nhưng bên trong họ bắt đầu e dè, có người trực tiếp bị cắt thành hai, Hiên Viên Dật giết hết mười người áo đen giống như là bóp chết một con kiến bình thường đơn giản, không cần tốn nhiều sức.

Hai chân Hiên Viên Dật chậm rãi rơi trên mặt tuyết, lông mày hơi nhíu lại, lồng ngực đau nhức dữ dội, đau đớn lan tràn khắp toàn thân, khóe miệng trào ra một ngụm máu, che ngực quỳ một chân trên đất, “Đáng chết.” Nhỏ giọng mắng, ở thời khắc này thế nhưng độc lại phát.

Chỉ thấy hàng loạt người áo đen lần lượt từ trong rừng cây bay vọt ra, bao vây Hiên Viên Dật thành từng đoàn.

“Giết!” Dẫn đầu là một nam tử mặc áo trắng mang mặt nạ đưa bảo kiếm trong tay lên, ra lệnh một tiếng, hơn mười thanh kiếm nhanh chóng hướng Hiên Viên Dật đánh tới.

Hiên Viên Dật gượng chống đỡ thân thể, đưa bảo kiếm trong tay lên, tuy nói độc tố đã phát tán, nhưng hắn vẫn ngoan cố, người áo đen chết dưới kiếm của hắn đếm không hết.

Một thanh kiếm lạnh lẽo thừa dịp hắn không chú ý từ phía sau đâm thật sâu trên vai của hắn.

“Vương Gia ——”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.