Thế Thân Tình Nhân Đích Hoàn Mỹ Nghịch Tập

Chương 54: Chương 54




Edit: Jun

Quán bar của Mạc Hạo Nhiên ở phía tây thành phố, nhưng khách sạn thì lại ở trung tâm.

Ân Hướng Bắc lái xe tới, nửa tiếng lộ trình nay y chỉ dùng có mười lăm phút.

Xe vừa dừng, đã thấy Mạc Hạo Nhiên mặc một thân trang phục của bartender, ý cười đầy mặt đứng chờ ở cửa quán bar nghênh đón, lại đích thân mở cửa xe cho Ân Hướng Bắc, nói: “Hoang nghênh giám đốc Ân đại giá quang lâm.”

Ân Hướng Bắc lười phản ứng, chân dài bước ra khỏi ghế lái, lướt thẳng qua Mạc Hạo Nhiên mà vào.

Mạc Hạo Nhiên vội vàng đi vượt qua y, không biết nên nói thế nào: “Cậu sao lại vừa đến đã chưng lên cái bản mặt thối ấy, tôi cũng không nợ cậu tiền.”

Ân Hướng Bắc thản nhiên liếc mắt nhìn hắn: “Dông dài.”

Mạc Hạo Nhiên ngẩn người, cảm thấy hôm nay Ân Hướng Bắc có chút không giống bình thường lắm, tuy rằng đích xác y là người mang bộ mặt than, bởi vì y thấy đại bộ phận ai cũng đều thật ngu ngốc, nhưng hôm nay Ân Hướng Bắc từ đầu đến cuối đều tản ra một tin ___

Y đang tức giận.

Nguyên nhân tức giận thì có rất nhiều loại, nhưng Ân Hướng Bắc phá lệ xuất hiện ở quán bar, Mạc Hạo Nhiên không thể không đoán rằng, phương diện tình cảm của y xuất hiện vấn đề, nhưng Ân Hướng Bắc kia, thế mà tình cảm cũng có vấn đề...

Mạc Hạo Nhiên không nhịn được bật cười thành tiếng, sau đó cực kỳ nghĩa khí đập bộp lên vai Ân Hướng Bắc: “Thư giãn đi, hôm nay tôi cam đoan sẽ tìm cho cậu một người tốt hơn.”

Ân Hướng Bắc hất tay hắn ra, quay đầu nhìn chằm chằm mắt Mạc Hạo Nhiên, lạnh lùng nói: “Muốn sạch sẽ.”

“Nơi này của tôi là quán bar đứng đắn, chuyên phục vụ những người cao cấp.” Nói xong, Mạc Hạo Nhiên mang Ân Hướng Bắc đi vào cửa lớn quán bar.

Sau khi đi vào, rất nhanh Ân Hướng Bắc phát hiện không khí ở đây quả thật tốt hơn quán bar bình thường rất nhiều, không có tiếng nhạc ồn ào loạn thất bát tao, cũng không có mấy cái đèn quần ma loạn vũ. Trên sân khấu, ca sĩ cùng ban nhạc nhẹ nhàng phối nên những bản nhạc êm dịu, phía dưới thì tốp năm tốp ba từng nhóm khách đang ngồi rải rác, ăn mặc cũng có chút đứng đắn.

Mạc Hạo Nhiên mang người vào quán bar ngồi, sau đó cười nói: “Uống chút gì đi, hôm nay tôi làm ông chủ, cho cậu nếm thử tay nghề của tôi.”

“Nước đá.” Ân Hướng Bắc mặt không chút thay đổi.

Mạc Hạo Nhiêu bất đắc dĩ nâng cằm: “Hầy, cậu làm người như nào vậy, khó lắm mới đến một lần, cho tôi chút mặt mũi có được hay không hả?”

Ân Hướng Bắc thờ ơ, lặp lại lần nữa: “Nước đá.”

Mạc Hạo Nhiên tức muốn chết, nhưng không thể vứt Ân Hướng Bắc ra ngoài, đành phải rót cho y ly nước sau đó bỏ bừa vào mấy cục đá nhỏ: “Cho cho cho, cho cậu nước đá là được chứ gì!”

Ân Hướng Bắc nhận lấy ly nước, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhưng sắc mặt vẫn âm trầm như cũ.

Trông cái kiểu của y, biết thì là tới bar săn sắc, không biết chắc lại tưởng y đến xử lí bí mật thương mại.

Người có thể đến quán bar này, ánh mắt đều cực kỳ nham hiểm, dù không thấy rõ mặt Ân Hướng Bắc, nhưng nhìn dáng người y đã khiến những người đàn ông xung quanh lu mờ hẳn, trang phục trên người lại xa xỉ, vừa vào cửa đã thu hút được rất nhiều sự chú ý.

Ngồi được chưa đến một phút đồng hồ, đã có vài ánh mắt như cố ý như vô tình liếc qua đây.

Mạc Hạo Nhiên thấy cảnh này, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, kệ bọn họ trừng mắt nhìn, sau đó đề nghị với Ân Hướng Bắc: “Bàn phía bên phải, không có người, đang học đại học còn chưa tốt nghiệp đâu, da trắng nõn, điều kiện rất cao, rất nhiều người theo đuổi nhưng không được, nhưng cậu thì chắc chắn không thành vấn đề.”

Ân Hướng Bắc không thèm nhìn tới, nói: “Vóc dáng quá thấp.”

Mạc Hạo Nhiên sửng sốt một giây: “Cậu còn không thèm nhìn, làm sao mà biết được?” Tuy rằng người kia đúng là thấp thật, cũng không biết được mét bảy hay không.

“Đã gặp qua.” Vẻ mặt Ân Hướng Bắc lạnh nhạt, hai con mắt màu đen như không có bất kì dao động gì.

Mạc Hạo Nhiên xốc lại tinh thần, giới thiệu cho y tiếp: “Kia kìa, bàn dưới đeo kính viền vàng, vóc dáng một mét tám lăm, đủ cao, có sắc có tài, là luật sư nổi tiếng, tôi có trộm nghía qua, mông cực mẩy!”

Ân Hướng Bắc đảo mắt thoáng qua: “Quá cường tráng, luyện cơ bắp phát tởm.”

“Cái thì thấp cái thì cường tráng, vậy cậu phải cho tôi điều kiện trước, sau đó tôi mới có thể giúp cậu tìm.” Mạc Hạo Nhiên có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Ân Hướng Bắc trầm mặc nhìn ly nước trước mặt, không nói một lời.

Đến khi Mạc Hạo Nhiên cho rằng y sẽ không mở miệng, y mới chậm rãi nói: “Cao khoảng mét tám, không cần quá cường tráng, cũng không cần đeo kính, da trắng một chút, tính cách trầm lặng, không hay tranh cãi ầm ĩ, tạm thời thế thôi.”

“Ê, cậu đợi đã...” Mạc Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, sau đó bất ngờ hớn hở nói: “Khỏi nói nữa, hôm nay đúng thật là có người như vậy!”

Không đợi Ân Hướng Bắc có phản ứng gì, Mạc Hạo Nhiên lập tức đi ra ngoài quán, không bao lâu đã lôi kéo một cậu trai thanh tú mặc áo sơmi trắng đi đến trước mặt Ân Hướng Bắc: “Cậu ấy gọi là Trì Thừa, độc thân hơn nửa năm rồi, hai người nói chuyện đôi câu nhé?”

Trì Thừa ngượng ngùng sờ sờ đỉnh đầu: “Xin chào, tôi là Trì Thừa.”

Ân Hướng Bắc gật đầu với cậu ta: “Ân Hướng Bắc.”

Trì Thừa sửng sốt, sau đó không thể tin được, hỏi: “Là Ân Hướng Bắc mà tôi biết kia sao?”

“Được rồi, kệ cậu ta có là Ân Hướng Bắc nào, cứ ngồi xuống trước đi đã.” Mạc Hạo Nhiên vỗ vai Trì Thừa, sắp xếp để cậu ta ngồi cạnh Ân Hướng Bắc, sau đó rất hiểu chuyện mà kiếm cớ biến mất khỏi tầm mắt hai người.

Mạc Hạo Nhiên vừa đi, Trì Thừa càng trở nên câu nệ, thậm chí khi nói chuyện còn lắp bắp hơn vừa nãy.

Xem ra, cậu ta quả thực không có nhiều kinh nghiệm.

Mà bề ngoài của cậu, khá phù hợp với loại hình Ân Hướng Bắc yêu cầu, nhìn kỹ hơn, mi gian* có chút giống Chu Nghi, cũng từa tựa như vài tình nhân trước Chu Cảnh, chỉ là tuổi trẻ hơn.

*vùng giữa hai lông mày.

Theo lý mà nói, tiếp theo sẽ là hai người cùng vào khách sạn triền miên mây mưa, giải quyết nhu cầu sinh lý của nam giới trưởng thành.

Nhưng không biết vì sao, hôm nay Ân Hướng Bắc lại uể oải khác hẳn mọi ngày.

Có lẽ bởi vì vừa mới chứng kiến Chu Cảnh không hề có phản ứng với y, Ân Hướng Bắc trong thời gian ngắn không còn hứng thú với chuyện giường chiếu, lại có thể là do y không quen giọng điệu khi người này nói chuyện, càng nghe càng khó chịu.

Y bắt đầu hối hận khi tới nơi này, thậm chí chuẩn bị lấy cớ rời đi.

Về phần Trì Thừa, hiển nhiên không phát hiện ra được điều này.

Qua đoạn xấu hổ ban đầu, Trì Thừa bắt đầu thao thao bất tuyệt, nói về chính mình: “Tôi vừa tốt nghiệp không lâu, giờ đang bắt đầu làm việc, áp lực thì có, nhưng nhiều hơn...”

Ân Hướng Bắc đột nhiên cầm lấy ly nước uống một hơi cạn sạch, sau đó nói: “Cắt ngang lời cậu thật ngại quá, tôi còn có chút việc, ngày khác gặp lại.” Ngồi thêm, sẽ chỉ làm tâm trạng của y càng tệ hơn.

Trì Thừa sửng sốt: “Nhanh như vậy...”

Chẳng lẽ y tới nơi này chỉ để uống một ly nước đá mà thôi?

Ân Hướng Bắc lịch sự cười, phương thức liên hệ cũng chưa trao đổi, đầu không thèm quay lại, đi thẳng ra cửa, đến khi rời khỏi quán bar y mới nhắn câu chào cho Mạc Hạo Nhiên.

Giữa tiết viêm hạ, khí trời oi bức, Ân Hướng Bắc vừa lên xe đã cảm thấy khó thở, y gắt gỏng ném cà vạt sang một bên, sau đó mở cửa kính nghênh ngang mà đi.

Không đợi Mạc Hạo Nhiên đọc được tin nhắn, y cũng đã lái xe về thành phố.

Chiếc xe màu đen xuyên nhanh trong màn đêm, Ân Hướng Bắc tâm tình phiền muộm, thi thoảng trước mắt lại lóe lên gương mặt trào phúng kia của Chu Cảnh.

Giờ tỉnh táo nghĩ lại, kể cả khi Chu Cảnh có tình nhân mới, hơn nữa cả hai phát sinh quan hệ cũng không thể đến mức nơi đó không có phản ứng được, nguyên nhân thật sự chỉ sợ cơ thể Chu Cảnh đã rất tệ rồi, cộng thêm khi đó động tác của y quá mức vội vàng, không thèm quan tâm an ủi Chu Cảnh một chút.

Nếu anh hay quan hệ với người khác, căn bản không thể có chuyện xảy ra hiện tượng đó.

Cho nên những lời buổi chiều nay, là anh nhất thời tức giận. Nhưng cho dù là tức giận, kháng cự với trào phúng trong mắt anh, không thể làm giả được.

Ân Hướng Bắc thích một tình nhân im lặng lại nhu thuận, một khi có người ở trước mặt y cáu kỉnh, trong nháy mắt Ân Hướng Bắc sẽ mất hứng thú với người đó, nhưng lần giở chứng này Chu Cảnh, cũng được tầm hơn nửa năm rồi.

Trong nửa năm này anh không hề chủ động nhận sai, càng không chủ động xuất hiện trước mặt Ân Hướng Bắc.

Thậm chí khi Ân Hướng Bắc tìm đến anh, nguyện ý khôi phục quan hệ với anh như ngày trước, anh cũng không chút nghĩ ngợi mà từ chối.

Từ chối thì cho từ chối, dù sao chung quy cũng chỉ là loại vật thay thế, Ân Hướng Bắc có thể tìm bừa ra một thế thân mới, nhưng khi y đến quán bar, lại phát hiện những người ở đây đều khiến y chướng mắt.

Điều này có nghĩa là gì, Ân Hướng không muốn hiểu, chỉ là sự khó chịu trong lòng khiến y không cách nào bình tĩnh nổi.

Số lần y gặp tình huống này không nhiều, cho nên càng làm y thấy khó giải quyết, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Ân Hướng Bắc quyết định đi tìm Chu Nghi.

Vì lợi ích cha mình, từ nhỏ Ân Hướng Bắc đã được nuôi dạy tính cách lạnh lùng bạc tình, chỉ có trước mặt Chu Nghi y mới có thể thể hiện một chút cảm xúc thật từ cõi lòng. Trừ chuyện y thích hắn, Ân Hướng Bắc có thể nói cho hắn mọi chuyện. (Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad ở tài khoản Junkimcua)

Nhưng Ân Hướng Bắc không thể ngờ được, người biết chỗ ở của Chu Nghi không chỉ có mình y, mà buổi tối đến tìm Chu Nghi cũng chẳng chỉ có mình y nốt.

Chu Nghi vươn hai tay ra, trong lòng ôm một người không thấy rõ mặt, dáng người thấp hơn hắn một ít, làn da rất trắng.

Khi Ân Hướng Bắc nhìn thấy bọn họ, hai người đang hôn nhau ở cửa.

Cơ bản là Chu Nghi chủ động, người trong lòng hắn thậm chí còn có chút kháng cự, hai người hôn rất tập trung, cho nên không hề phát hiện Ân Hướng Bắc đang đứng đó không xa.

Cẩn thận nghe, còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của hai người họ.

Người kia, là nam, cùng giới tính với y.

Ân Hướng Bắc trầm mặc nhìn cảnh tượng trước mặt, trong đầu trống rỗng, thậm chí còn không tìm được lý do tiến lên ngăn cản.

Không biết qua bao lâu, y mới tỉnh táo lại, nhưng người trước mặt đã sớm biến mất không thấy đâu, cửa khóa chặt, bên ngoài và bên trong cánh cửa đó cách nhau như đất với trời.

Y không nhịn được cười cười tự giễu, hóa ra không thích đàn ông chỉ là ảo giác của y.

Nhưng kỳ quái là, Ân Hướng Bắc vẫn chưa cảm thấy thương tâm mấy, như thể y đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

__Hết chương 54__

Vẫn câu nói cũ, ai thấy lỗi chính tả nhắc tui với nhá TwT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.