Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam

Chương 6: Chương 6: Sống chết




Nam nhân nằm trên giường, tứ chi dang ra, toàn thân hiện ra bộ dáng lười biếng. Con mắt của y hơi hơi nhắm, lông mi rất dài, còn vương chút hơi nước, hai gò má chưa hết đỏ ửng, tóc đỏ rối tung lên, càng hiện ra ngũ quan xinh đẹp. Đây là một nam nhân cực kỳ kiều diễm, khiến người ta không dời mắt nổi.

Đột nhiên, thân thể nam nhân biến hóa. Toàn thân y có một vầng sáng trắng bao vây, trên đùi hắn xuất hiện vảy cứng. Mấy cái vảy đó xuất hiện càng ngày càng nhiều, đem chân y lít cha lít chít che hết lại. Đến cuối cùng, cái chân kia cũng không còn là chân, lại biến thành một cái đuôi cá. Tầng vảy mỏng manh ấy tỏa ra hào quang bảy màu. Bên trong vầng sáng chính là nam nhân cực kỳ nhu hòa, tựa như thiên thần nơi biển cả, mang theo một loại mê hoặc kỳ ảo, khiến cho người ta mãi say mê.

Lâm Sắt mở choàng mắt, hắn không nghĩ tới, tình cảnh đó hắn lại nhớ rõ ràng như vậy. Giấc mơ kia như một bức tranh, vững vàng mà chiếu vào trong đầu hắn. Y Lai hết thảy, đều ở trong đầu hắn mảy may ẩn hiện.

Ở trong ấn tượng của Lâm Sắt, Y Lai ngoại trừ có cái mặt ra thì không có gì khác người. Nhưng cũng chính nhờ cái mặt đó, hấp dẫn Lâm Sắt, khiến Lâm Sắt càng lúc càng lún sâu, cùng y duy trì mối quan hệ ám muội không chút thanh minh kia. Mỗi lần nhìn thấy A Thụy Tư, Lâm Sắt đều cảm thấy như mình đã phản bội cậu, hổ thẹn, tự trách... Nhưng khi gặp Y Lai, phòng tuyến tâm lý của hắn hoàn toàn tan vỡ. Ngày qua ngày, lại qua đi ba năm, Lâm Sắt lại càng chìm sâu trong căn bệnh đó. Có lẽ chỉ khi A Thụy Tư sống lại, hắn mới có thể hoàn toàn được cứu rỗi...

Nhưng mà bên trong thống khổ cùng dằn vặt, Lâm Sắt không phải không thu hoạch được gì.

Hắn không ngờ Y Lai là người của Giao Tộc, hơn nữa còn là huyết thống thuần chủng nhất. Hắn nghiên cứu qua vô số cách có thể khiến A Thụy Tư sống lại, duy chỉ có hai cách là tốt nhất. Cách thứ nhất chính là trân châu của Giao Tộc, cách thứ hai chính là nhân bản. Nhưng A Thụy Tư bản sau sẽ không còn là A Thụy Tư, cùng lắm chỉ là cái xác sống, vì thế nên so ra thì cách thứ nhất tốt hơn nhiều. Càng thêm đáng vui chính là, Lâm Sắt đã tìm ra huyết mạch chính thống của Giao Tộc, mà vấn đề hiện tại là làm sao để người kia cam tâm tình nguyện giao trân châu cho hắn.

Lâm Sắt cảm thấy mình điên rồi mới mang Y Lai đến chỗ A Thụy Tư. Loại người như Y Lai làm sao có khả năng đáp ứng yêu cầu của hắn đây? Sự thật chứng minh, Y Lai căn bản sẽ không cứu người, chỉ có thể chê cười.

Nhưng mà, qua ngày thứ hai, Y Lai lại chủ động liên hệ với hắn, nói đồng ý đem trân châu ngọc cho A Thụy Tư. Lâm Sắt mừng rỡ như điên, cũng không quan tâm tại sao Y Lai lại thay đổi chủ ý. Tâm tư của hắn toàn bộ đều rơi vào vấn đề làm sao để A Thụy Tư nhanh một chút tỉnh lại.

Trân châu dị năng rất lớn, không cách nào bảo tồn, ngay khi ngưng tụ thành cần phải ăn ngay mới có thể phát huy tác dụng triệt để. Thế nên, vẫn là bọn họ nên tới phòng của A Thụy Tư.

Lâm Sắt thậm chí không kịp thay đổi quần áo, mặc luôn thường phục mà đi đến lâu đài Tạp Lạp.

Ngày hôm nay, Y Lai mặc áo choàng rộng, bên hông buộc một cái đai lưng, lộ ra vai cùng xương quai xanh nõn nà như tuyết. Tóc đỏ rối tung, mắt cùng môi trang điểm dày đặc, toàn thân từ trên xuống đều lộ ra một luồng khí yêu mị.

Cũng may bọn họ đang ngồi trên phi cơ, căn bản là không gặp phải người nào, nếu không Đế Quốc chẳng mấy chốc sẽ truyền ra tin “Y Lai ở cùng Lâm Sắt chủ nhân gia tộc Wilson, Nặc Mạn Đại Đế bị vợ cắm sừng.”

Lâm Sắt ánh mắt rơi trên người Y Lai, cẩn thận mà tìm tòi nghiên cứu. Hắn vẫn là không mấy tin tưởng, luôn cảm thấy Y Lai có âm mưu gì. Y Lai không có ngu, tự nhiên cũng hiểu được ánh mắt của hắn.

“Lâm Sắt, nhớ kỹ lời anh đã hứa.” Y Lai vuốt cằm, ánh mắt không có ý tốt.

Lâm Sắt nghĩ đến việc ngày hôm qua hắn đáp ứng, nếu như Y Lai đồng ý đem nước mắt cấp cho A Thụy Tư, thì hắn sẽ đáp ứng cho Y Lai một điều kiện. Y Lai quả nhiên không có tốt bụng như vậy. Nếu chỉ vì cái điều kiện kia, mà không có mưu đồ khác, Lâm Sắt trái lại an tâm được một chút.

Lâm Sắt đã cố ý thông báo cho vợ chồng Niết Phổ Đốn, đồng thời cố ý chọn một đường nhỏ đến phòng A Thụy Tư, dọc theo đường đi không có bóng người nào. Hai người đi được mấy bước, Y Lai đột nhiên ngồi xổm xuống, hai tay ôm chân phải của mình, ca thán một tiếng: “Chân tôi đau quá...”

Lâm Sắt dừng bước lại nhìn y: “Thì sao?”

“Anh cõng tôi...” Mắt Y Lai đã ngấn nước, thẹn thùng nói.

Lâm Sắt hơi không kiên nhẫn, thế nhưng lại nghĩ đến mình có việc cần người, liền đi tới, trực tiếp đem Y Lai khiêng đến trên lưng. Thân Y Lai cũng khá cao, không lùn, vậy mà lại rất nhẹ, tựa như một cái thùng rỗng không chút trọng lượng. Tâm tư Lâm Sắt lại bị cánh tay đang luồn vào trong áo hắn đánh gãy. Lâm Sắt đưa tay ra nắm lấy tay y, âm thanh âm trầm nói: “Đừng có mà được voi đòi tiên.”

“Chờ tôi chết rồi liền không sờ được.” Y Lai không cam lòng nói: “Lâm Sắt, thừa dịp tôi trước khi chết, chúng ta “làm” một lần cuối được không?”

Lâm Sắt muốn làm bộ không nghe thấy ngôn ngữ ô uế của y, lại không nói lời nào. Y Lai trên lưng hắn hưng phấn vặn vẹo, Lâm Sắt không thể nhịn: “Cậu sẽ không chết. Chỉ là mất đi dị năng, không thể biến thành hình thú* được nữa.”

(Hình thú*: Ý là người cá á:>>)

Cô của y còn không biết, hắn thế quái nào lại biết??? Y Lai hiếu kỳ nói: “Làm sao anh biết?”

“Trên sách có ghi chép, tối hôm qua tôi có xem.” Lâm Sắt nói.

Y Lai không nói gì nữa, hai tay ôm chặt Lâm Sắt, tiếp đó đem đầu dựa trên lưng Lâm Sắt, mặt dán vào lưng hắn. Y Lai rõ ràng nghe được tiếng tim hắn đập, kiên định mà mạnh mẽ, có thể cảm giác được nhiệt độ của hắn. Nếu như không phải vì mục đích, bọn họ xem ra cực kỳ thân mật, liền tưởng như hai người đang yêu.

Nhưng mà, con đường kia rất nhanh đã đi hết, ấm áp tan đi, sự thật tàn độc cũng mảy may xuất hiện. Y Lai từ trên người Lâm Sắt nhảy xuống, vọt vào trong phòng lại ngay lập tức đóng cửa lại, nhốt Lâm Sắt ở bên ngoài.

Lâm Sắt đã xem đến đoạn sẽ không chết, lại không xem đoạn quá trình ngưng tụ trân châu ngọc sống không bằng chết. Trong phòng, Y Lai ngồi bên cạnh quan tài băng. Trước mắt y có một cái lọ, nước mắt không khống chế mà nhỏ xuống, một giọt lại một giọt, rơi lên cái bàn ngọc bên trên, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Những giọt nước mắt tụ lại, hóa thành hạt ngọc tỏa sáng lấp lánh, càng lúc càng sáng. Trân châu ngọc càng sáng, chứng tỏ dị năng càng mạnh. Thời điểm cả gian nhà đều được bạch quang rọi sáng, trân châu ngọc liền có khả năng cải tử hoàn sinh.

Y Lai có loại cảm giác, trong mắt y chảy xuống không phải là lệ, mà là máu. Y cảm giác được đau đớn tột cùng, loại đau đớn này không phải đến từ thể xác, mà là sâu trong linh hồn. Phảng phất như có thứ gì đang lôi kéo linh hồn của y, đem hồn y làm cho tan vỡ. Rất nhiều ký ức ở trong đầu y ẩn hiện, rồi lại nhanh chóng biến mất. Có rất nhiều thứ, Y Lai coi như chính mình đã quên, thực tế chính là sợ nhớ tới. Y nhìn thấy mẹ y mặc cho y một bộ đồ mới, thấy cha y ôm y vào trong lồng ngực. Mẹ Y Lai vốn là một phu nhân tao nhã thiện lương, cha y là một thân sĩ anh tuấn. Trước đây, y được cha mẹ nâng niu như bảo bối. Lại đến ngày đó, lão già mang theo y ra biển bắt cá. Tiếp đó, cuộc đời của y liền hoàn toàn thay đổi, y cũng không còn được cha mẹ ôm ấp nữa...

Thân thể Y Lai co lại, răng cắn chặt môi, cắn ra vết máu nồng đậm, sắc mặt trắng bệch, thân thể không khống chế được mà run rẩy. Loại đau đớn kia bao vây hắn, vô biên vô tận, mỗi từng giây từng phút đều như kéo dài vô hạn.

Khi trên bàn ngọc xuất hiện một trân châu ngọc to như ngón cái, ánh sáng mãnh liệt chiếu sáng cả gian phòng, cửa lại đột nhiên bị đẩy ra, Lâm Sắt vọt vào, ánh mắt rơi trên hạt trân châu. Hắn cấp tốc lấy ra viên trân châu, dị năng của ngọc khiến cho hắn thất khiếu* đều chảy máu tươi. Thế nhưng hắn cũng không thả ra, nắm càng thêm khẩn trương, vì trong tay hắn chính là tính mạng của A Thụy Tư.

(Thất khiếu*: bảy lỗ hổng trên người đàn ông. Ví dụ nhá: lỗ mũi này, hốc mắt, lỗ tai các thứ:>>)

Lâm Sắt bước chân trầm ổn từng bước từng bước đi tới. Mở quan tài băng ra, kéo mở miệng A Thụy Tư, đem trân châu để vào miệng. Lâm Sắt một khắc cũng không dời mắt khỏi A Thụy Tư, tay hắn lơ lửng giữa khoảng không, không dám đụng vào A Thụy Tư, cũng không nỡ thu tay lại. Từ đầu tới cuối, hắn đều không có ý nhìn sang Y Lai một chút.

Y Lai nằm trên đất, hai mắt trống rỗng vô thần, da dẻ đều như bị bệnh mà trắng bệch, cả người đều không còn sức tức giận. Trong tầm mắt của y, bóng người Lâm Sắt đều dần dần mờ, cuối cùng lại biến thành một vệt sáng mơ hồ.

Sau khi rời xa cha mẹ Y Lai chỉ có duy nhất một điểm ấm áp, duy nhất một chờ mong. Thế nhưng hiện tại, chờ mong cũng đã hoàn toàn biến mất.

Ánh sáng trong mắt Y Lai hoàn toàn tiêu tan...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.