Thế Thân - Thi Tả

Chương 7: Chương 7




Sáng hôm sau, tôi rửa mặt xong xuôi bước ra khỏi phòng thì thấy gã âu phục đã chuẩn bị xong bữa sáng, trên mặt mang theo nụ cười trước sau như một.

Anh ra làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn đối xử dịu dàng với tôi giống thường ngày.

Còn tôi thì lại sợ nổi da gà.

Gã âu phục dịu dàng là điều không thể nghi ngờ, anh ta dịu dàng với tôi như thể đang dốc lòng che chở cho người yêu trân quý, không cho phép tôi bị tổn thương dù chỉ nửa phần. Tôi bất cẩn vấp chân vào góc bàn thôi mà anh ta sốt sắng ôm tôi vào lòng hỏi han.

Hình thức hai chúng tôi sống chung quả thật quá ám muội.

Tại sao anh ta chưa từng nổi giận? Tức giận, phẫn nộ, bi thương, khổ sở đều không có. Từ ngày đầu tiên anh ta xuất hiện trong cuộc sống của tôi thì trên gương mặt luôn giữ nụ cười dịu dàng. Giây phút này anh ta vẫn mỉm cười, nó thật sự xuất phát từ phế phủ ư?

Đằng sau nụ cười dịu dàng có khi nào là một âm mưu sởn tóc gáy không?

Sự tồn tại của gã âu phục đã là không hợp với lẽ thường rồi, mà tôi còn hậu tri hậu giác sống chung thời gian dài với sự tồn tại không hợp lẽ thường ấy.

Tôi đến trước bàn ăn, cầm đĩa sandwich lên tiện tay trút xuống thùng rác.

Nụ cười trên mặt gã âu phục cứng lại.

Không sai, tôi muốn thấy vẻ mặt đấy của anh ta.

Với sự việc khác nhau sẽ có phản ứng khác nhau, tâm trạng cũng sẽ biến hóa theo sự việc, đây mới là biểu hiện bình thường của con người bình thường.

Đáng lẽ trên gương mặt của người bình thường không chỉ có mỗi nụ cười.

Song gã âu phục đúng là con người bình thường ư?

Tôi nhìn anh ta nhanh chóng khôi phục nụ cười trên mặt, nghe anh ta dịu giọng nói: “Sandwich không hợp khẩu vị hả? Nói anh biết em muốn ăn gì, anh đi làm ngay.”

Nhất định phải thoát khỏi anh ta.

Nhất định phải thoát khỏi anh ta ngay lập tức.

Trong lòng có một giọng nói cảnh báo tôi.

Tôi bắt đầu liều mạng làm việc, thậm chí dành hết tất cả thời gian hẹn hò với nữ thân vào tăng ca.

Máy tinh chơi game trong phòng không biết đã bao lâu rồi không mở lên.

Trong tủ quần áo treo đầy áo sơ mi, còn áo phông quần thông thường bị xếp vào góc, đã lâu lắm rồi không mặc chúng.

Hết một ngày làm việc bận rộn, về đến nhà thì mệt mỏi đến độ không có sức ăn cơm, nằm vật xuống sofa phòng khách đánh giấc ngủ say.

“Anh làm món trứng chiên em thích rồi, ăn xong hẵng ngủ.” Gã âu phục đứng bên cạnh bàn ăn nói.

Tôi nằm trên sofa không nhúc nhích.

Gã âu phục lặng lẽ đến gần tôi, khi tôi phản ứng lại thì anh ta đã cúi người kề sát mặt tôi, tôi giữ tư thế nằm trên sofa bốn mắt nhìn nhau với anh ta.

“Em mệt quá rồi.” Trong mắt gã âu phục đầy sự thương tiếc.

Chúng tôi cách nhau quá gần, gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh ta phả lên mặt mình, đôi mắt đen láy như vực sâu không đáy làm tôi chìm vào đó, không kìm lòng được hỏi ra câu đã thắc mắc bấy lâu nhưng chưa dám hỏi: “Rốt cuộc tại sao anh lại xuất hiện?”

“Vì em cần anh nên anh xuất hiện.” Gã âu phục dịu dàng trả lời.

“Tôi nên cảm ơn anh như thế nào cho phải đây?” Tôi quan sát gương mặt giống mình như đúc ấy.

Gã âu phục lặng thinh rồi cúi người hôn lên môi tôi, tôi sững sờ quên cả kháng cự, cảm xúc ẩm ướt nong nóng làm tim tôi siết lại không hiểu lý do.

Gương mặt giống hệt tôi, đôi môi giống hệt tôi đang dán sát vào môi tôi. Lẽ ra nên vô cảm giống như hôn một chiếc gương, song cơ thể tôi lại run rẩy khó hiểu.

Lúc này gã âu phục dường như đã không còn là thế thân của tôi, mặt mày, cơ thể, giọng nói của anh ta trở thành một người khác, hơi thở nam tính đặc trưng bao phủ toàn bộ khoang miệng của tôi, xưa giờ tôi nào hay biết hóa ra vẫn tồn tại cảm giác khác biệt với ngoại hình tương tự.

Tựa như ngày hôm đó ở công viên khủng long, anh ta nhẹ nhàng nắm tay tôi.

Vừa làm tôi trở nên thất thường vừa sản sinh ra nỗi bất an to lớn.

“Không cần bất kỳ lời cảm ơn nào, chỉ cần em vui là được.” Gã âu phục nhỏ giọng nói bên tai tôi.

Chỉ cần em vui là được.

Lại câu nói này.

“Nếu tôi hi vọng anh biến mất thì sao?” Tôi nhìn chăm chằm vào mắt gã âu phục.

Ý cười trong mắt anh ta nháy mắt vơi đi.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tâm trạng nào đó ngoại trừ vẻ dịu dàng và nụ cười trên gương mặt ấy.

Anh ta bi thương đối diện với tôi, trong mắt đong đầy sự tiếc nuối.

Tôi nhẫn tâm nhắm mắt lại, không nhìn sự bi thương và tuyệt vọng trong đôi mắt ấy nữa, nói: “Dù anh là kết quả do tôi tâm thần phân liệt hay là nhân vật do chính tay tôi sáng tạo, thì hiện tại tôi không còn cần anh nữa.”

Sự im lặng giống như chết chóc.

Không biết qua bao lâu sau.

Bàn tay ấm áp chậm rãi xoa lên má tôi, giọng nói trầm trầm vang từ bên tai: “Em vui là được mà.”

Rõ ràng người nhẫn tâm là tôi mà tôi lại thấy đau đớn khôn xiết.

Dù nhắm nghiền hai mắt nhưng nước mắt vẫn không kìm chế được chảy ra từ khóe mắt.

“Tôi rất sợ, thật sự rất sợ,” tôi giơ tay che mắt mình, không muốn để gã âu phục nhìn thấy bộ dạng rơi nước mắt của mình, “Tôi sợ cả đời cũng không thể rời bỏ anh. Tôi sợ cả đời cũng không thể sánh nổi anh. Tôi liều mạng ép buộc mình cố gắng, ép mình trở thành anh vì tôi thật sự sợ anh sẽ cướp đi mọi thứ thuộc về tôi. Anh cướp đi công việc, cướp đi nữ thần, cướp đi cuộc sống vốn thanh tĩnh của tôi, thậm chí còn làm đến tận cùng, hình như ngay cả tim tôi cũng bị anh cướp đi mất rồi.”

“Khi anh cười với tôi, khi anh nắm tay tôi, khi anh hôn tôi thì tôi đều không kìm chế được sự rung động không tên, còn làm tôi mừng rõ phấn khích hơn cả việc ở bên nữ thân. Tại sao lại như thế chứ? Kỳ lạ lắm phải không?”

“Tôi cứ ngỡ rằng chỉ cần thoát khỏi anh thì sẽ ổn thôi, chỉ cần anh biến mất khỏi cuộc sống của tôi thì tôi sẽ khôi phục bình thường, biến trở về là Lục Minh của trước kia chỉ thích nữ thần.”

“Nhưng tôi sai rồi.”

“Sai 100%.”

“Khi tôi vừa mới nói với anh hai chữ biến mất thì tôi còn đau đớn hơn cả cái chết. Tôi không tài nào tưởng tượng ra ngày tháng không có anh bầu bạn, tôi không thể không có anh. Tôi cần anh, tôi thích anh.”

“Dẫu anh là sự tồn tại không hợp lẽ thường, dẫu anh cướp đi mọi thứ thuộc về tôi thì tôi vẫn thích anh, tôi muốn ở bên anh mãi mãi.”

“Tôi không muốn trở thành anh, anh tiếp tục bầu bạn với tôi được không?”

Những lời kìm nén trong lòng bấy lâu đều được tôi thốt thành lời vào lúc này.

Tôi vẫn nhắm mắt và thấp thỏm đợi gã âu phục hồi đáp.

Vẫn không có ai đáp lại.

Tôi mở mắt ra.

Trong phòng khách chỉ có một mình tôi.

Trứng chiên trên bàn đã nguội lạnh.

Tôi lảo đảo đứng dậy đi vào nhà bếp, vào phòng ngủ, vào nhà vệ sinh, ra sân thượng nhưng không tìm thấy gã âu phục đâu.

Vì ngay khoảnh khắc anh ta khẽ vuốt má tôi, ghé sát tai tôi dịu dàng nói câu “Em vui là được” thì biến mất rồi.

Đúng vậy, anh ta chưa từng làm trái với quyết định của tôi.

Chưa bao giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.