Thê Khống

Chương 96: Chương 96: Vui vẻ




Lục Vô Nghiên nhìn gương mặt áy náy của Phương Cẩn Chi ở trước mắt, chút sát ý còn sót lại trong lòng hắn cũng tan biến. Hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ trên người hắn cũng bị không khí ấm áp trong phòng làm cho tản đi mất.

Thì ra khi nàng bận rộn chăm sóc hai muội muội, cũng như bị vùi lấp trong nỗi vui sướng khi gặp lại ca ca, trong lòng nàng vẫn nhớ hắn.

“Không lạnh.” Khóe miệng Lục Vô Nghiên từ từ cong lên một nụ cười ấm áp.

“Vậy thì tốt!” Phương Cẩn Chi vui vẻ bưng tách trà nóng Diêm Bảo Nhi vừa đưa tới cho Lục Vô Nghiên. “Tam ca ca, uống chút trà nóng đi, đừng để nhiễm phong hàn!”

“Được.” Lục Vô Nghiên đón lấy tách trà, nhấp một ngụm, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện, Phương Tông Khác vẫn đang nhìn hắn chăm chú.

Phương Tông Khác ngửa người ra sau, tựa vào lưng ghế, hắn vẫn quan sát Lục Vô Nghiên, cười như không cười.

Có thể người khác nhìn không hiểu thâm ý trong mắt hắn, nhưng Lục Vô Nghiên thì khác. Lục Vô Nghiên rướn người, đặt tách trà đang cầm trên tay xuống bàn, sau đó tiếp tục nhìn về phía Phương Tông Khác, hỏi: “Sao biểu ca lại đột nhiên trở về? Vì sao mười năm nay không hề có tin tức?”

“Đúng vậy!” Phương Cẩn Chi cũng tò mò hỏi tới. “Nếu ca ca vẫn còn sống, tại sao nhiều năm như vậy vẫn không trở về gặp muội?”

Giọng nói của nàng rất thấp, những chữ cuối câu còn thấp hơn, mang theo nỗi uất ức.

Lục Vô Nghiên cau mày, hắn không thích Phương Cẩn Chi dùng giọng điệu này nói chuyện với người khác, cho dù người đó là Phương Tông Khác.

Phương Tông Khác không trả lời, ngược lại cười hỏi: “Chi Chi quá thiên vị...., sao ta lại không có trà?”

“Có, có!” Phương Cẩn Chi đứng dậy, vội vã rót cho Phương Tông Khác một tách trà.

Chờ Phương Tông Khác uống một ngụm, nàng mới nhíu mày hỏi tới: “Ca ca, huynh còn chưa nói cho muội biết tại sao đó! Sao huynh có thể tàn nhẫn như vậy!”

Đây là oán trách dâng trào.

Phương Tông Khác cười cười, nói: “Lúc muội sáu tuổi ta đã trở về, lúc muội chín tuổi, rồi mười một tuổi ta cũng đã trở về nhìn muội hai lần.”

Phương Cẩn Chi kinh ngạc nhìn hắn, nàng cẩn thận suy nghĩ một lúc vẫn không có đầu mối, nghi ngờ hỏi: “Thế sao muội không biết?”

“Trước đây gặp phải chuyện ngoài ý muốn, ca ca đã nằm trên giường mấy năm, lúc trở về mới biết phụ thân và mẫu thân đều không còn, ta tìm đến phủ Ôn Quốc Công để thăm muội. Lúc ấy trên người ca ca còn có thâm thù chưa báo, không thể đón muội về nhà, cũng chưa thể gặp muội, để muội yên tâm đợi ở phủ Ôn Quốc Công.” Phương Tông Khác tóm gọn chuyện mười năm qua chỉ trong vài ba câu.

“Ngoài ý muốn? Chuyện ngoài ý muốn gì? Còn nữa, sao phải nằm trên giường mấy năm? Ca ca, huynh bị thương ở đâu? Thâm thù gì? Ca ca, huynh phải tìm ai báo thù? Hiện tại, ca ca chịu đón muội về nhà. . . . . vậy có nghĩa là đã báo xong thù?” Tất nhiên là Phương Cẩn Chi tin lời nói của Phương Tông Khác, mặt lo lắng liên tiếp hỏi tới.

Lục Vô Nghiên cúi đầu, xoay xoay phật châu trên cổ tay, cố gắng áp chế kích động muốn đạp Phương Tông Khác một cái.

Miệng mồm dối trá!

Nhưng Cẩn Chi của hắn lại tin!

Nhưng Lục Vô Nghiên cũng không thể vạch trần Phương Tông Khác ngay lúc này, thậm chí Lục Vô Nghiên cảm thấy Phương Cẩn Chi tin lời của Phương Tông Khác cũng tốt.

Phương Tông Khác an ủi Phương Cẩn Chi: “Không có việc gì, bây giờ ca ca rất khỏe, tất cả đều đã qua, sau này ca ca sẽ không đi nữa, ngày mai chúng ta sẽ về nhà.”

“Vâng. . . . . .” Phương Cẩn Chi cười cong đôi mắt thành hình nửa vầng trăng, trong lòng vui vẻ nhìn Phương Tông Khác.

Giống như tảng đá đè nặng trong lòng nàng nhiều năm cuối cùng cũng rơi xuống, người ca ca nàng cho rằng đã chết lại trở về, càng vui mừng hơn gấp bội. Trong lòng Phương Cẩn Chi rất vui vẻ, nhiều đến mức muốn tràn ra bên ngoài, khiến cho xung quanh nàng được bao bọc bởi một bầu không khí vui vẻ.

Phương Tông Khác nhìn về phía Lục Vô Nghiên, nói: “Thời gian đã không còn sớm, biểu đệ nên trở về nghỉ ngơi sớm đi. Hơn nữa, Chi Chi cũng phải nghỉ ngơi.”

Lục Vô Nghiên vẫn ngồi im trên ghế mây không nhúc nhích, nói: “Đúng là đã không còn sớm, Cẩn Chi, muội đã an bài phòng khách cho ca ca muội chưa?”

“Đã an bài..., Vệ mụ mụ đã dọn dẹp xong!” Phương Cẩn Chi vội vàng gật đầu.

Lục Vô Nghiên cười cười nhìn về phía Phương Tông Khác, nghiễm nhiên là tư thế nam chủ nhân trong nhà.

Phương Tông Khác nhìn thẳng vào mặt hắn một lúc, ung dung nói: “Vô Nghiên à, trước đây ta không có mặt thì thôi, hiện tại ta đã trở về, quy củ cũng nên được lập lại, đêm đã khuya, không thể giữ ngươi được.”

Đây là thẳng tay đuổi khách.

Phương Cẩn Chi nhìn Phương Tông Khác, rồi lại nhìn sang Lục Vô Nghiên, niềm vui đang không ngừng dâng lên trong lòng nàng bỗng nhiên khựng lại, sau đó từ từ phát hiện. Nàng chỉ cần nhớ lại một chút, liền nhận ra giữa Lục Vô Nghiên và Phương Tông Khác không hề có chút hữu nghị nào.

Nàng có hơi luống cuống.

Trên lầu chợt truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Bình Bình và An An, Phương Cẩn Chi ngẩn ra, vội vã chạy lên lầu.

Lục Vô Nghiên và Phương Tông Khác liếc mắt nhìn nhau, cũng đi theo.

Nến trong phòng vốn tắt, đã được Phương Cẩn Chi đốt lên lần nữa, nàng đi tới bên giường, liền nhìn thấy hai muội muội nép sát vào góc giường, run lẩy bẩy.

“Sao vậy? Gặp ác mộng sao?” Phương Cẩn Chi đau lòng nhìn hai muội muội.

Bình Bình và An An kinh hoảng đưa mắt nhìn về phía Phương Cẩn Chi, sau đó mới từ từ tỉnh táo lại. Bọn họ bò đến bên cạnh Phương Cẩn Chi, vươn cánh tay ôm lấy hông Phương Cẩn Chi, vùi mặt vào lòng nàng.

“Đừng sợ, đừng sợ. . . . . .” Phương Cẩn Chi ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng dỗ dành bọn họ, nàng biết chuyện ngày hôm nay đã thật sự khiến hai muội muội kinh sợ.

Xoa dịu hai người bọn họ một lúc, Phương Cẩn Chi dịu dàng khuyên nhủ: “Được rồi, Bình Bình, An An nghe lời nào, ngủ ngoan có được hay không?”

Bình Bình do dự, rồi miễn cưỡng gật đầu một cái.

An An rụt rè nâng tay lên, chỉ chỉ tủ y phục đối diện.

Phương Cẩn Chi nhìn theo ngón tay của An An về phía tủ y phục sát tường. Lúc những gia đinh kia xông vào, đã đập vỡ khóa tủ y phục, ổ khóa vàng bị đập bung ra, cửa tủ y phục cũng bị thủng một lỗ lớn.

Phương Cẩn Chi biết An An có ý muốn trở lại bên trong tủ y phục.

Nàng đau lòng vuốt đầu An An, nói: “Không cần trốn vào trong tủ y phục nữa, sau này Bình Bình và An An đều ngủ trên giường lớn, cuối cùng không cần phải trốn trong tủ y phục nữa rồi. . . . . .”

Tròng mắt An An đỏ lên, con bé chậm rãi lắc đầu, nhìn Phương Cẩn Chi bằng cái nhìn khẩn khoản.

Những năm qua, bất kể Phương Cẩn Chi nói gì, hai muội muội đều rất nghe lời, đây là lần đầu tiên bọn họ phản đối lời nói của Phương Cẩn Chi.

Bình Bình cũng khẽ nói: “Bọn muội không muốn ngủ trên giường lớn. . . . . .”

Bọn họ bò xuống giường, chui vào trong tủ y phục, ngồi sát vào góc giường bên trong tủ y phục, rồi đưa tay đóng cửa tủ y phục lại, không gian bên trong tủ lập tức chìm vào bóng tối.

Phương Cẩn Chi ngơ ngác nhìn hai cánh cửa tủ y phục đóng lại, nước mắt bất ngờ rơi xuống.

Nàng vội vã dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt, rồi ôm một cái chăn bông trên giường đi tới tủ y phục.

“Bình Bình, An An, mở cửa tủ ra nào, tỷ tỷ không ép các muội trở về giường lớn nữa, tỷ tỷ đưa chăn cho hai muội . . . . .”

Tủ quần áo được mở ra, lộ ra hai gương mặt khiếp sợ giống nhau như đúc của Bình Bình và An An.

“Nào, nằm xuống ngủ một giấc thật ngon.” Phương Cẩn Chi đắp chăn bông lên người hai muội muội. “Tỷ tỷ ở lầu dưới, Vệ mụ mụ sẽ trông chừng ở ngoài cửa, có chuyện gì thì lập tức gọi chúng ta nhé.”

Bình Bình và An An gật đầu một cái, sau đó nhắm mắt lại.

Phương Cẩn Chi chăm chú nhìn hai người bọn họ một lúc, rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa tủ y phục lại.

Nàng xoay người đi ra ngoài, không quên thổi tắt nến trong phòng. Nàng phân phó Vệ mụ mụ trông chừng bên ngoài mấy câu, mới buồn bã nói với Phương Tông Khác: “Ca ca, đều do muội không tốt, để hai muội ấy ở trong tủ y phục quá lâu. . . . . .”

Không muốn để hai muội muội nhìn thấy nước mắt tuôn ra.

“Chuyện này không thể trách muội, muội đã làm rất tốt.” Phương Tông Khác nhíu mày thật chặt, giờ khắc này hắn thật sự rất đau lòng. Đau lòng cho hai muội muội song sinh đã trải qua cuộc sống không thấy ánh mặt trời quá lâu, khiến bọn chúng sinh ra chút trở ngại tâm lý. Càng đau lòng cho Phương Cẩn Chi hơn, con bé đã bảo vệ bọn chúng mấy năm qua, là tỷ tỷ của bọn chúng, nhưng bản thân con bé hiện tại cũng chỉ mới mười ba tuổi.

Hắn vừa định vươn tay ra lau nước mắt cho Phương Cẩn Chi, Lục Vô Nghiên đã nhanh hơn một bước kéo Phương Cẩn Chi đến trước mặt mình, dùng ngón tay cẩn thận lau đi nước mắt cho nàng.

“Tam ca ca, Bình Bình và An An vẫn có thể sống cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác có đúng hay không?” Phương Cẩn Chi vòng tay ôm chặt hông Lục Vô Nghiên, vùi mặt vào trong ngực hắn.

“Sẽ, nhất định sẽ.” Lục Vô Nghiên ôm nàng vào trong ngực, trầm giọng cam kết.

“Tại sao muội lại khóc chứ!” Phương Cẩn Chi buông tay đang vòng quanh hông Lục Vô Nghiên, nàng hít mũi một cái, lau nước mắt trên mặt, cố gắng kéo ra một nụ cười, nói: “Đã trễ lắm rồi..., ca ca và Tam ca ca cũng về nghỉ ngơi đi.”

“Được.” Lục Vô Nghiên và Phương Tông Khác đồng thanh nói.

Phương Tông Khác và Lục Vô Nghiên cũng xuống lầu cùng một lúc, Phương Tông Khác nhìn Lục Vô Nghiên rời khỏi viện tử, mới đi về phía phòng khách mà Phương Cẩn Chi đã phân phó hạ nhân chuẩn bị cho hắn. Hắn thổi tắt nến trong phòng, cũng không ngủ ngay.

Đến khi nghe tiếng bước chân, hắn đi đến bên cửa sổ, từ khe cửa nhìn ra ngoài, quả nhiên trông thấy Lục Vô Nghiên quay trở lại.

Phương Tông Khác âm thầm mắng một tiếng: vô lại!

Phương Cẩn Chi không trở về tẩm phòng của mình, nàng lấy lý do sợ làm phiền đến Bình Bình và An An, nên ngủ ở một gian phòng khác. Dĩ nhiên, nàng cũng không nghỉ ngơi.

Nàng ngồi trước bàn trang điểm, xõa tóc ra, để mái tóc dài mềm mượt như gấm buông xuống lưng nàng, trong tay nàng đang cầm cành mai Lục Vô Nghiên đã cắm trên tóc nàng khi nãy, yên lặng ngẩn người.

Nàng đang đợi Lục Vô Nghiên quay lại.

Cho đến khi nghe tiếng gõ cửa, Phương Cẩn Chi mới vội vã đứng dậy, chạy ào ra mở cửa, nàng nhìn Lục Vô Nghiên đứng trước cửa, áy náy cong cong khóe mắt. Nàng kéo Lục Vô Nghiên vào bên trong phòng, đóng cửa, rồi mới xoay người lại, dùng đôi mắt vô tội đáng thương nhìn Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng nói: “Về chuyện của Thập Nhất biểu ca là muội sai, muội sẽ từ từ giải thích với huynh, trước hết huynh đừng tức giận. . . . . .”

Lục Vô Nghiên đoạt lấy cành mai từ trong tay Phương Cẩn Chi, khẽ gõ lên đỉnh đầu nàng một cái, hai ba cánh hồng mai rơi vào tóc của Phương Cẩn Chi, nhuộm ba phần thơm ngát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.