Thê Khống

Chương 9: Chương 9: Tình hình thực tế




Huống chi, vừa hạ sanh cặp song sinh này không bao lâu, thì nhận được tin tức trưởng tử ra ngoài mua hàng bất ngờ qua đời. Bà không muốn tin hai nữ nhi là điềm báo không rõ ràng, nhưng sự ra đi của trưởng tử giống như một nhát dao bén nhọn đâm vào trong trái tim vốn đã suy kiệt của bà.

Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, mấy ngày này, ngoại trừ tuyệt vọng cũng chỉ là tuyệt vọng.

Thật may còn có trượng phu bên cạnh bà, an ủi bà, cam kết sẽ cùng với bà bảo hộ hai nữ nhi đến trọn đời. Nhưng đến cả trượng phu cũng bỏ bà, trụ cột còn lại duy nhất của mẫu thân Phương Cẩn Chi ầm ầm sụp đổ. Cuối cùng, vào một buổi trưa nắng gay gắt của một ngày mùa thu, bà ôm bài vị của trượng phu và trưởng tử, nắm tay cặp nữ nhi song sinh rồi từ bỏ nhân gian.

Phương Cẩn Chi vẫn còn nhớ nụ cười ấm áp trên mặt mẫu thân lúc bà hoài thai muội muội. Bà ôm Phương Cẩn Chi vào trong ngực, dịu dàng nói: “Chờ một tháng nữa, Cẩn Chi sẽ được làm tỷ tỷ rồi.”

“Dạ! Cẩn Chi nhất định sẽ thương bọn chúng thật nhiều thật nhiều, sẽ làm một tỷ tỷ thật thật tốt!” Trong đầu Phương Cẩn Chi nhớ lại tình thương mà ca ca đã dành cho bé, thành khẩn tuyên thệ bảo đảm với mẫu thân.

Nhưng từ khi hai muội muội ra đời, Phương Cẩn Chi cũng không còn nhìn thấy nụ cười của mẫu thân.

Người ca ca từng hứa lần này trở về sẽ mang cho bé hồng đậu đường, cũng đã không trở lại.

Từ lúc ba tuổi, Phương Cẩn Chi lớn lên bên cạnh những giọt nước mắt của mẫu thân cùng những tiếng thở dài của phụ thân. Bé vẫn luôn canh giữ ở cửa tiểu viện, nhìn về phía xa xa. Mỗi khi bọn hạ nhân hỏi bé đang nhìn cái gì? Bé vẫn chỉ lắc đầu không nói một tiếng nào.

Thật ra thì, bé đang đợi ca ca trở về.

Rồi sau đó, vào một ngày trời mưa rất to, trên đường đến cửa hàng kiểm tra sổ sách, phụ thân bị trượt chân ngã xuống cầu, không bao giờ tỉnh lại. Khi thi thể của phụ thân được đưa về nhà, mẫu thân gần như phát điên, khóc thảm thiết. Tất cả mọi người đều ngăn cản mẫu thân, không một ai chú ý tới bóng dáng nhỏ nhắn của bé.

Bé cứ đứng một bên như vậy, lẳng lặng nhìn phụ thân của mình. Phụ thân của bé rất thương bé, trước kia mỗi lần ra khỏi cửa đều sẽ mang về cho bé rất nhiều đồ chơi. Phương gia không thiếu tiền tài, nhưng phụ thân vẫn muốn tự mình chọn lựa. Còn có thể tự tay làm đồ chơi cho bé. Bàn đu dây, ngựa gỗ, diều, guốc gỗ đều do phụ thân tự mình làm.

Nhưng phụ thân của hiện tại chỉ yên lặng nằm ở đó, trên mặt, trên đầu toàn là máu và nước bùn.

Phương Cẩn Chi rụt rè đến gần, kéo tay phụ thân: “Phụ thân. . . . . .”

Phụ thân không bồng bé lên giống như ngày thường, không cười nói: “Đến đây, phụ thân chơi với Cẩn Chi nhé.”

Phương Cẩn Chi cảm thấy trên đầu phụ thân thật bẩn, bé dùng bàn tay nhỏ xíu mềm mại lau đi vết máu trên gương mặt phụ thân, vết máu đỏ tươi làm bẩn tay bé. Gương mặt phụ thân lạnh như băng, Phương Cẩn Chi cũng lạnh.

Nghe tiếng kinh hô của đám người xung quanh, Phương Cẩn Chi ngẩng đầu, liền nhìn thấy mẫu thân phun ra một ngụm máu lớn.

Từ ngày đó về sau, mẫu thân luôn dùng khăn che miệng ho khụ khụ, đến khi lấy khăn ra, chiếc khăn đó đã nhuốm đầy máu. Ban đầu chỉ là những cơn ho nho nhỏ, nhưng càng về sau mẫu thân lại càng ho nhiều hơn, ho đến khàn giọng kiệt sức. Mỗi lần như vậy, Phương Cẩn Chi đứng bên ngoài cửa sổ lắng nghe tiếng ho khan của mẫu thân, không ngừng lau nước mắt. Không dám đi vào, cũng không dám đi xa.

Ngày mẫu thân qua đời, khí sắc của bà hiếm khi được tốt như vậy, bà kéo Phương Cẩn Chi đến bên cạnh, nói liên miên rất nhiều chuyện. Không ngừng dạy bé cách ứng phó các loại tình huống khi đến phủ Ôn Quốc Công. Không ngừng dạy bé cách nhìn sắc mặt của người khác, làm thế nào để lấy lòng người khác. Cẩn thận liệt kê từng cái ưu khuyết điểm của những người có thể dùng ở bên cạnh. Vì tương lai của bé mà trù tính rất nhiều.

Sợ Phương Cẩn Chi không nhớ hết, bà không ngừng lặp đi lặp lại, không ngừng lặp đi lặp lại. Từ lúc trời còn tờ mờ sáng nói đến khi mặt trăng treo cao. Tựa như muốn nói hết tất cả mọi chuyện trên đời này.

Phương Cẩn Chi cũng không ngừng gật đầu, luôn miệng nói: “Con đã nhớ kỹ, còn đều nhớ kỹ. . . . . .”

Trong lòng bé lo lắng mẫu thân nói nhiều như vậy sẽ rất khó chịu, nhưng mẫu thân vẫn nói vẫn nói, thật giống như đang giao phó những chuyện chưa hoàn thành. Bé liều mạng ghi nhớ, trong đầu liên tục lặp đi lặp lại lời nói của mẫu thân.

“Cẩn Chi, mẫu thân mệt rồi, muốn ngủ một lát.” Đây là câu nói sau cùng bà nói với Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi cẩn thận đắp kín mền cho mẫu thân, sau đó im lặng canh giữ ở bên giường. Trong phòng rất yên tĩnh, một hạ nhân cũng không có, hai muội muội cũng ngủ rất ngon. Phương Cẩn Chi ngồi trong phòng đợi thật lâu, lâu đến nỗi bắt đầu sợ hãi.

“Mẫu thân? Mẫu thân, Cẩn Chi sợ. . . . . .” Phương Cẩn Chi gọi mấy tiếng, cũng không thấy trả lời. Bé liền đưa bàn tay nhỏ bé, run rẩy sờ vào gương mặt mẫu thân. Gương mặt mẫu thân lạnh lẽo, lạnh như một tảng băng. Một loại băng giống như phụ thân trước đó.

Một giọt nước mắt từ trong hốc mắt của Phương Cẩn Chi lăn xuống. Bé biết mẫu thân cũng đã chết.

Chết chính là sẽ không còn quay trở lại nữa.

Ca ca, phụ thân, mẫu thân, bọn họ cũng sẽ không bao giờ quay trở lại nữa rồi.

“Cẩn Chi? Cẩn Chi?” Lục Vô Nghiên bồng tiểu cô nương với gương mặt đầy nước mắt đang ngồi dưới đất đặt lên trên đùi, rồi vuốt đầu bé: “Tại sao khóc?”

Phương Cẩn Chi kinh ngạc nhìn Lục Vô Nghiên đang ở trước mắt, dần dần khôi phục tinh thần. Bé vội vã cúi đầu, dùng mu bàn tay lau nước mắt, vội vàng giải thích: “Không có việc gì, muội không sao . . . . . .”

Lục Vô Nghiên chụp lấy bàn tay dính đầy tương hồ của bé, tự mình lau nước mắt cho bé, nói: “Vì không thích làm diều sao? Vậy chúng ta không làm nữa.”

Nhìn nhánh cây, dây thừng và tương hồ bày la liệt trên mặt đất, Phương Cẩn Chi lắc đầu liên tục, nói: “Không phải, không phải không thích làm diều. Cẩn Chi rất thích. Chỉ là...chỉ là nhớ lại trước đây phụ thân cũng đã từng làm cho muội một con diều. . . . . .”

Lục Vô Nghiên biết cô bé đang nhớ người thân, hắn chậm rãi hỏi: “Có một con diều sao? Còn mang theo bên người không?”

Trong hốc mắt Phương Cẩn Chi vẫn đong đầy nước mắt, bỗng nhiên giống như nhớ ra một chuyện gì rất thú vị, liền bật cười: “Gió lớn như vậy, ca ca vẫn nhất định kéo muội ra ngoài thả diều. Con diều quả thật bị gió thổi bay mất. Ca ca đồng ý bồi thường cho muội một con diều. . .”

Giọng nói của bé nhỏ dần nhỏ dần, rồi im bặt.

“Vậy, chúng ta làm thêm một con diều mới, đợi đến sang năm, thời tiết cũng ấm dần lên, Tam ca ca cùng với Cẩn Chi sẽ đi thả diều có được hay không?” Lục Vô Nghiên nén xuống cảm giác đau lòng, dịu dàng an ủi tiểu cô nương ngồi trên đùi mình.

“Được ạ.” Phương Cẩn Chi nặng nề gật đầu, trượt xuống khỏi đùi Lục Vô Nghiên, nhặt mấy nhánh cây trên mặt đất lên, cẩn thận ghép lại với nhau.

Tuổi của bé vẫn còn quá nhỏ, rõ ràng tâm tâm niệm niệm muốn học chữ, nhưng thật sự bắt đầu chơi thì cũng cười liên tục. Nhất là sau khi con diều đã ra hình ra dáng, con bé vui vẻ miễn bàn cãi luôn! Vốn là một cô nương lạc quan, bắt đầu chơi liền tiêu tan mọi phiền não, đây là hai ngày khó có được từ trước đến giờ trong phủ Ôn Quốc Công, nụ cười thường xuyên treo trên khóe miệng, vui vẻ thoải mái.

“Là lắp như thế này có đúng hay không?” Phương Cẩn Chi cầm hai nhánh cây ước lượng .

“Đúng.” Lục Vô Nghiên dừng một chút, rồi bất ngờ hỏi: “Cẩn Chi, nghe nói bữa cơm tối ngày hôm qua muội rời bàn trước? Còn là Lục Tử Cảnh đưa muội về.”

Phương Cẩn Chi gật đầu một cái: “Muội không cẩn thận làm văng nước canh lên người, Tử Cảnh biểu ca mới đưa muội về.”

Còn chuyện bị hai tiểu biểu ca trêu chọc, Phương Cẩn Chi không có ý định nói với Lục Vô Nghiên. Trong lòng Phương Cẩn Chi cảm thấy, hai biểu ca này cũng là đệ đệ của Tam ca ca. Mà mình chỉ là biểu muội, nếu nói xấu Vô Ki biểu ca và Tử khôn biểu ca với Tam ca ca, không chừng còn chọc Tam ca ca mất hứng.

Hơn nữa, nói chuyện đó cho Tam ca ca nghe cũng chẳng có tác dụng gì. Tam ca ca lại không thể làm chủ giúp bé, không thể nào hung hăng đánh hai người bọn họ một trận.

“Vậy. . . .Tại sao là Tử Cảnh đưa muội về?” Lục Vô Nghiên cẩn thận quan sát nét mặt của Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi gãi gãi đầu, nhất thời trả lời không được. Bé mở to mắt, u mê nghi hoặc nhìn Lục Vô Nghiên, hỏi: “Tam ca ca không thích Tử Cảnh biểu ca đưa muội về sao?”

“Không thích.” Sắc mặt Lục Vô Nghiên trầm xuống, ấn đường cũng nhăn lại.

Không chỉ vì kiếp trước suýt chút nữa Phương Cẩn Chi đã gả cho Lục Tử Cảnh, mà bởi vì Lục Vô Nghiên không khỏi nhớ lại khoảng thời gian u tối đó. Những đau đớn, những tiếc nuối, và cả những sinh ly tử biệt.

“Tam ca ca. . . . . .” Phương Cẩn Chi vội vàng đứng dậy, đi tới bên cạnh Lục Vô Nghiên, kéo kéo tay áo của hắn. Có chút khẩn trương nói: “Tam ca ca, đừng mất hứng. . . . . .”

Nhìn gương mặt tròn trịa nhăn nhó nhưng vẫn mang theo ba phần thận trọng lấy lòng ở trước mặt, Lục Vô Nghiên hơi bình thường trở lại. Hắn đã sống qua hai kiếp rồi, so đo với một đứa bé làm cái gì.

Thấy sắc mặt Lục Vô Nghiên đã dịu đi đôi chút, Phương Cẩn Chi mới bắt đầu tươi cười. Nhưng Lục Vô Nghiên lại thở dài, xách tiểu cô nương lên, đặt lên trên đùi, bất đắc dĩ nói: “Một hài tử mới năm tuổi, tâm tư không cần nặng như thế.”

Phương Cẩn Chi bĩu môi phản bác: “Qua tối nay muội được sáu tuổi rồi!”

Bé xòe tay trái ra, lại đưa thêm một ngón trỏ tay phải, lắc lư sáu ngón tay trắng ngần trước mặt Lục Vô Nghiên.

“Ừ, tiểu cô nương sáu tuổi.” Lục Vô Nghiên cười cười lắc đầu. “Tối nay Cẩn Chi tính đón giao thừa như thế nào đây?”

Phương Cẩn Chi nhìn Lục Vô Nghiên, nghiền ngẫm ý tứ của hắn. Theo quy củ, đại gia đình Lục gia sẽ tụ họp cùng đón giao thừa bên nhau, huống chi hôm nay còn là sinh thần của Lão thái thái. Nhưng dù sao Phương Cẩn Chi cũng chỉ là một biểu cô nương, nếu muốn lén lút trốn đi cũng là chuyện hết sức dễ dàng.

Không sai, Phương Cẩn Chi vốn định ăn xong bữa cơm đoàn viên, sẽ lập tức trốn đi. Sau đó có thể trở về tiểu viện cùng với hai muội muội của mình.

Nhưng Tam ca ca hỏi như vậy là có ý gì đây? Hay là chỉ thuận miệng hỏi thôi? Phương Cẩn Chi có chút mơ hồ không hiểu rõ, không biết trả lời như thế nào.

Lục Vô Nghiên lại thở dài.

Đời trước, hắn không thích dáng vẻ trong đầu đầy toan tính vặt vãnh của Phương Cẩn Chi. Nhưng được làm lại từ đầu, đứng ở góc độ của 'nàng', mới biết nỗi khổ của 'nàng'. Nhưng nếu 'nàng' không toan tính từ nhỏ như vậy, thậm chí cố ý lấy lòng, những ngày sau đó chỉ có thể càng thêm gian nan.

Nhìn gương mặt non nớt của Phương Cẩn Chi, dường như Lục Vô Nghiên nhìn thấy dáng vẻ khi 'nàng' sáu tuổi, bảy tuổi, tám tuổi, chín tuổi. . . . . .

Là người đã sống qua một đời, Lục Vô Nghiên hiểu rất rõ cô bé của hắn đã lợi dụng tâm cơ và sự thông tuệ của nàng như thế nào, có thể từng bước từng bước lấy lòng mỗi một người trong Lục gia, thậm chí cuối cùng còn trở thành một cô nương tôn quý hơn mấy tỷ muội dòng chính trong phủ. Khi đó nàng là cô nương tôn quý nhất Lục gia, thậm chí rất nhiều hạ nhân khi gọi nàng đã bỏ đi chữ 'biểu' trong 'biểu cô nương'. Lại thêm dung mạo xuất chúng, tài học trác tuyệt, tuổi còn nhỏ đã có danh hiệu 'Hoàng thành đệ nhất nữ'.

Đáng tiếc nàng phí hết tâm tư che giấu nhiều năm như vậy, chuyện hai muội muội vẫn bị bại lộ, cuối cùng hai muội muội còn làm liên lụy tới nàng. . . . .

Lục Vô Nghiên suy nghĩ rất nhiều để tuổi thơ của Phương Cẩn Chi có thể trôi qua không ưu phiền, không lo nghĩ. Cho nên, hắn lấy danh nghĩa dạy kiến thức vỡ lòng cho Phương Cẩn Chi, nhưng không giống như kiếp trước dạy bé cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, chỉ muốn mang bé đi chơi nhiều hơn mà thôi. Muốn thấy bé cười khanh khách như những đứa trẻ bình thường khác, vứt bỏ hết mọi phiền não, Lục Vô Nghiên cũng mừng thay cho bé.

Mới chỉ là một đứa bé, sau này còn có nhiều thời gian để học tập, hà tất phải nóng lòng nhất thời. Hôm nay lại là ngày ba mươi. Huống chi, kiếp này đã có sự bảo hộ và che chở của hắn, cho dù cô bé của hắn không tài hoa sáng chói như kiếp trước, cũng tuyệt đối không để bị kịch đời trước tái diễn.

Dĩ nhiên, hắn sẽ dạy bé. Nhưng kiếp này hắn không muốn dạy tài học của nữ nhi khuê các, cái đầu tiên hắn muốn dạy bé là bảo vệ tốt chính mình.

Lục Vô Nghiên nặng nề nhắm mắt lai, che giấu những suy nghĩ hỗn tạp.

“Tam ca ca, huynh muốn đón giao thừa cùng với mọi người sao? A, nếu huynh sợ ồn ào, vậy Cẩn Chi bồi huynh nha.” Phương Cẩn Chi nhanh chóng quyết định, cười ngọt ngào, nói mấy lời nịnh nọt.

“Được thôi, đến lúc đó ta sẽ cho Nhập Trà đến đón muội.” Lục Vô Nghiên híp mắt, lười biếng dựa ra đằng sau.

Phương Cẩn Chi chỉ định tùy tiện nói mấy câu thôi, sao Tam ca ca lại tưởng thật. . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.