Thê Khống

Chương 51: Chương 51: Nguyền rủa




Không giống trong tưởng tượng của muội cũng thích?

Lục Vô Nghiên cười khổ ôm chặt con bé vào trong ngực.

Con bé ngốc nghếch này, muội không dễ dàng gì chấp nhận 'khuyết điểm' trên người ta, nhưng muội có biết hay không, 'khuyết điểm' mà muội nhìn thấy chẳng qua chỉ là bề nổi của một tảng băng chìm. Đời này, ta không dám để cho muội nhìn thấy rõ ràng con người thật sự của ta. Đó là một 'ta' với một cây đao dính đầy máu trong một cái xó xỉnh bẩn thỉu.

Ban đêm, Lục Vô Nghiên bắt đầu gặp ác mộng.

Trong mộng là một phòng giam nồng nặc mùi hôi thối của xác chết, tối đen mà u ám.

Trong đêm đen yên tĩnh, tiếng động rất nhỏ cũng có thể bay vào trong lỗ tai rất rõ ràng. Tiếng mấy con chuột gặm cắn thi thể cứ vang lên bên lỗ tai của Lục Vô Nghiên. Lục Vô Nghiên rúc sát vào trong góc, ôm đầu gối, hắn không dám cử động lung tung, bởi vì mấy thi thể này đang ở cách đó không xa. Cứ cách một lúc, hắn lại phải nhúc nhích một lần. Bằng không hắn sợ mấy con chuột kia sẽ cho rằng hắn là người chết, bò qua đây gặm cắn hắn.

“Nhi tử của Trưởng Công Chúa Liêu Quốc, hắc, ra ngoài!”

Lục Vô Nghiên ngẩng đầu, trong ánh sáng leo loét của ngọn đèn dầu trong hành lang phòng giam, hắn nhìn thấy một gương mặt không hề có ý tốt.

Hắn bị người ta lôi ra khỏi góc phòng, nâng cái xích chân nặng trịch, lê đôi chân trần đi trên mặt đất ướt nhẹp. Vì cái gì mà ướt? Có máu, có nước mắt, còn có phân và nước tiểu bẩn thỉu.

“Ngươi chết, hay hắn ta chết. Ngươi chọn đi.” Có người nhét vào tay Lục Vô Nghiên một cây chủy thủ.

Lục Vô Nghiên ngẩng đầu, nhìn nam nhân đang quỳ gối trước mặt mình, nhìn vào đôi mắt sợ hãi của hắn ta. Hắn đứng ở đó, tay cầm đao, nhưng hắn có cảm giác mình chính là người đang bị trói quỳ trước mặt. Sợ hãi trong mắt người kia chính là nỗi sợ trong lòng hắn.

“Nhanh đi! Ngươi biết nên làm thế nào rồi đó!” Lính canh ngục sau lưng Lục Vô Nghiên tiếp tục hối thúc hắn.

Đúng, hắn biết làm như thế nào.

Nơi này là tử lao của Kinh Quốc, cũng là địa ngục của Kinh Quốc. Từ ngày đầu tiên hắn bị đưa tới đây, đã bị ép nhìn những tên đao phủ này hành hình. Lúc hắn không dám nhìn, cũng sẽ bị bọn chúng kéo mí mắt lên, ép buộc hắn phải nhìn, để mô phỏng. Bọn chúng rống lên với hắn: “Nhắm mắt lại lần nữa lập tức móc hai tròng mắt của ngươi ra xem!”

Vì vậy, hắn không dám nhắm mắt nữa, mở to hai mắt nhìn những tên ma quỷ này hành hình.

Hành hình? Chặt đầu sao?

Không.

Giết người là thú tiêu khiển của mấy tên đao phủ này. Thậm chí cho những tử tù đó toàn thây cũng keo kiệt. Bọn chúng cười ầm lên coi con người như gà vịt nằm trên thớt, tùy ý xâu xé, đùa bỡn.

Lột da, cắt ngang người, ngũ hình đủ cả, cưa cắt, ngắt xương, cọ rửa, tách sọ, đập nát đầu, khoét ngực, moi ruột. . . . . .

Mà nữ tù tiến vào tử lao càng thê thảm hơn. Không một người nào thoát khỏi số mạng bị cưỡng hiếp tập thể, xẻo ngực, cắt bụng, phong âm đạo. Những nữ nhân đó, thường thì khi chết, tiếng thét càng thê lương hơn so với nam nhân. Mang theo tràn đầy thù hận, mỗi một tiếng thét đều là một lời nguyền rủa độc ác nhất.

Lục Vô Nghiên nắm chặt đao trong tay, đâm vào cổ họng nam nhân đó. Cổ tay hắn xoay một vòng, để chắc chắn chủy thủ trong tay đâm vào sâu hơn. Máu tươi phun ra, phun đầy lên đầu, lên mặt hắn, tầm mắt của hắn biến thành màu đỏ.

“Tốt lắm, biểu hiện của ngươi rất tốt. Ha ha ha ha. . . . . .”

Bọn họ đang cười, cười bộ dáng của một nam hài tám tuổi lần đầu tiên giết người.

Lục Vô Nghiên cầm đao, nhìn thi thể nằm dưới đất. Máu tươi vẫn còn đang chảy ra từ cổ họng người đó, hai mắt người đó trợn trừng, cho dù chết cũng nhìn Lục Vô Nghiên.

Tuyệt vọng, sợ hãi, thù hận.

“Đi! Móc mắt ả ta ra!” Đám người phía sau cười đủ rồi, thì đẩy Lục Vô Nghiên một cái thật mạnh. Đẩy hắn đến trước mặt một người khác. Đó là một nữ hài cả người trần trụi, cơ thể nhỏ gầy, mảnh mai, làn da vàng vọt, nhìn có vẻ chỉ mười một mười hai tuổi. Nhưng cho dù tuổi nhỏ như thế, cũng không thoát khỏi sự đùa bỡn của mấy tên ác ma này. Thậm chí bởi vì tấm thân xử nữ, cảnh ngộ bị làm nhục càng đáng sợ hơn.

Mà nguyên nhân nàng ấy bị nhốt vào tử lao chẳng qua chỉ vì trộm một cái bánh bao.

“Đừng. . . . . đừng. . . . Ta không muốn chết. . . .” Tiểu nữ hài sợ hãi nhìn Lục Vô Nghiên. Bởi vì quá gầy yếu, nên đôi mắt trên gương mặt nàng ấy có vẻ càng to lớn, chiếm gần cả nửa khuôn mặt.

Nhưng Lục Vô Nghiên vẫn đi từng bước từng bước tới gần nàng ấy, nếu hắn không làm, người bị móc mắt sẽ là hắn. Coi như đôi mắt của nữ hài này không phải do hắn móc, cũng sẽ bị người khác móc mà thôi.

Hắn nắm chặt chủy thủ trong tay, bình tĩnh dị thường móc đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.

“A -- ngươi là ác ma! Ngươi sẽ gặp báo ứng! Ta nguyền rủa ngươi sẽ không được chết tử tế, nguyền rủa người bên cạnh ngươi sẽ chết từng người một! Nguyền rủa ngươi trọn đời không được nhập luân hồi!”

Tiếng thét thê lương của tiểu nữ hài từ từ biến thành những lời nguyền rủa. Mấy lời nguyền rủa này, toàn bộ đều ứng nghiệm vào kiếp trước của Lục Vô Nghiên.

Tám tuổi đến mười tuổi, là hai năm của lứa tuổi vô ưu ngây thơ trong sáng. Cũng là hai năm mà Lục Vô Nghiên từ một thiên kiêu chi tử trở thành một tên đao phủ mất hết nhân tính. Hai năm, có thể làm được gì? Có thể giết chết hàng ngàn người.

Không, hàng vạn người.

Trong tử lao Kinh Quốc, tiểu nam hài đó cầm đao, điều khiển những hình phạt hung tàn nhất. Tay của hắn, đã nhuốm bao nhiêu máu tươi. Hắn bình tĩnh lột da róc thịt người khác. Hắn xoay người lại, mặt lạnh lùng hỏi: “Có được không?”

Hắn bình tĩnh đến lạnh lùng, thậm chí khóe miệng còn mang theo nụ cười trào phúng.

Về sau, cho dù là mấy tên canh ngục trong tử lao của Kinh Quốc nhìn thấy nụ cười giết người của tiểu nam hài này cũng đều khiếp đảm.

Lục Vô Nghiên vùng dậy khỏi cơn ác mộng, hắn ngồi trên giường thở hổn hển. Nhìn đêm đen như mực. Dù đã nhiều năm trôi qua, đôi mắt sợ hãi đó vẫn không hề buông tha hắn.

Sáu năm, hắn về nhà đã được sáu năm. Nhưng lại giống như chưa bao giờ trở về. Linh hồn của hắn, đã bị giam cầm vĩnh viễn trong cái tử lao bẩn thỉu đó.

Lục Vô Nghiên run rẩy nâng hai tay lên, rõ ràng là một đôi tay sạch sẽ, nhưng Lục Vô Nghiên chỉ nhìn thấy máu tươi không bao giờ tẩy rửa sạch.

“Két --” cửa gỗ bị đẩy ra, sau đó là những tiếng bước chân nhanh nhẹn vang lên.

Cái đầu nhỏ của Phương Cẩn Chi ló ra từ phía sau bình phong: “Tam ca ca, muội muốn ngủ chung với huynh.”

Sắc mặt Lục Vô Nghiên không đổi, hắn giấu đôi tay đang run rẩy vào trong chăn gấm, thậm chí còn kéo ra một nụ cười dịu dàng, nói: “Không được, không hợp quy củ.”

“Nhưng quy củ là do con người đặt ra mà! Con người có thể đặt ra quy củ, cũng có thể thay đổi quy củ!” Phương Cẩn Chi từ phía sau bình phong đi ra, trong ngực ôm một cái gối thêu hoa mềm mại. Lúc này Lục Vô Nghiên mới phát hiện con bé mặc rất đơn bạc.

Lục Vô Nghiên phỏng đoán, hiện tại chắc đã qua giờ sửu. Hắn biết từ trước đến nay Phương Cẩn Chi đều ngủ sớm và dậy cũng rất sớm. Con bé đến đây vào canh giờ này, chắc là đã giật mình thức giấc giữa đêm.

“Lại gặp ác mộng?” Lục Vô Nghiên ngồi trên giường, vẫn không cử động.

Phương Cẩn Chi ôm chặt chiếc gối thêu hoa trong ngực, đi tới bên giường.

“Tam ca ca, muội muốn ngủ chung với huynh.” Bé cố chấp lặp lại lần nữa.

Lục Vô Nghiên nhìn con bé trong thoáng chốc, lại nói: “Cẩn Chi nghe lời.”

Phương Cẩn Chi đứng đó do dự một lúc, rồi bất ngờ đặt cái gối lên đầu giường, sau đó đá giầy, bò lên giường.

Lục Vô Nghiên cau mày.

“Tam ca ca, bên ngoài tuyết rơi, thật to, còn có gió nữa! Nếu bây giờ huynh đuổi muội về, muội sẽ bị bệnh đấy!” Phương Cẩn Chi ngồi trên giường, nhìn Lục Vô Nghiên nghiêm túc nói.

Bên ngoài rất yên tĩnh, không nghe thấy bất kỳ tiếng gió nào.

Lục Vô Nghiên cũng không vạch trần lời nói dối của con bé, chỉ nói: “Không đuổi muội về, nhưng cho muội sang bên cạnh ngủ.”

Phương Cẩn Chi rũ mắt suy nghĩ kỹ một lúc, rồi mới đưa tay chống cằm, nhìn Lục Vô Nghiên, nói: “Tam ca ca, nếu muội khóc lóc chạy vào nói muội gặp ác mộng rất đáng sợ. Vậy huynh nhất định sẽ không đuổi muội đi giống như bây giờ.”

Lục Vô Nghiên vẫn trầm mặc như cũ.

“Nhưng Cẩn Chi đã đồng ý với Tam ca ca sẽ không nói dối! À ừm, không nói dối với Tam ca ca!” Bé nhích cái mông nhỏ về phía trước, đến gần Lục Vô Nghiên hơn. “Tam ca ca, muội không gặp ác mộng. Muội nằm trên giường suy nghĩ thật lâu, vừa nghĩ tới ngày mai sẽ là giao thừa, trong lòng liền khó chịu. Qua năm, muội sẽ không thể đến tìm Tam ca ca mỗi ngày. Tam ca ca, huynh không luyến tiếc muội sao? Ưmh, muội không nỡ bỏ Tam ca ca, nên muội không ngủ được. Vì vậy mới chạy tới đây.”

“Thật là một hài tử ngốc nghếch.” Nụ cười gượng gạo trên khóe môi Lục Vô Nghiên, có thêm chút chân thành.

Phương Cẩn Chi toét miệng cười ngọt ngào: “Tam ca ca, còn chưa qua năm mới, muội vẫn chưa tới bảy tuổi! Muội sẽ vụng trộm ngủ ở đây, huynh không nói, muội cũng không nói, sẽ không ai biết đâu!”

“Cẩn Chi sẽ vì người khác không biết mà đi trộm đồ sao?” Lục Vô Nghiên cười khẽ, hỏi ngược lại.

Phương Cẩn Chi sửng sốt một phen. Bé trợn mắt nhìn hắn, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào. Hai lông mày nhíu lại, có chút gấp gáp nói: “Tam ca ca, vậy, vậy. . . . . . muội khóc đấy.”

Lục Vô Nghiên vừa định nói thì Phương Cẩn Chi đã ảo não lắc đầu một cái, vẻ mặt đau khổ nói: “Ài. . . . . . Nhưng bây giờ vừa nhìn thấy Tam ca ca liền vui vẻ, không khóc được . . . . .”

Rốt cuộc Lục Vô Nghiên cũng cúi đầu bật cười, ý cười tràn ra từ trong đáy mắt, đọng lại nơi khóe mắt.

Lục Vô Nghiên xoay người, chỉnh lại cái gối mềm mại mà Phương Cẩn Chi ôm tới, nói: “Lần sau không được viện cớ như vậy nữa.”

Phương Cẩn Chi thích cái gối ôm thêu hoa mềm mại này, mà Lục Vô Nghiên cũng chỉ quen dùng gối ngủ bằng ngọc lạnh tanh cứng ngắt. Vì vậy, Phương Cẩn Chi mới ôm cái gối của mình tới.

“Vâng ạ!” Phương Cẩn Chi cong đôi mắt nguyệt nha, vui vẻ nằm xuống.

Lục Vô Nghiên kéo chăn đắp kín người Phương Cẩn Chi, dịch góc chăn cẩn thận. Mùa đông khắc nghiệt, mặc dù lò sưởi bên trong viện Thùy Sao vượng hơn so với nơi khác rất nhiều, Lục Vô Nghiên vẫn lo lắng Phương Cẩn Chi bị cảm lạnh.

Phương Cẩn Chi không chịu nằm im một cách quy củ, con bé lật người, ôm lấy hông của Lục Vô Nghiên.

“A, Tam ca ca, trên người huynh thật lạnh!” Phương Cẩn Chi kinh ngạc hỏi.

Rất lâu, Lục Vô Nghiên mới trả lời một tiếng. “Không lạnh.”

Phương Cẩn Chi lại đụng đụng lên người Lục Vô Nghiên, bé kéo bàn tay lạnh lẽo của Lục Vô Nghiên đặt vào giữa hai bàn tay bé nhỏ của mình xoa đi xoa lại, động tác càng lúc càng chậm, cuối cùng bàn tay của Lục Vô Nghiên cũng tuột xuống khỏi hai bàn tay của con bé. Mà con bé, đã ngủ mất tiêu.

Lục Vô Nghiên lại không ngủ được.

Hắn nằm nghiêng, cứ lẳng lặng nhìn tiểu cô nương đang ngủ say sưa như vậy, suốt cả đêm.

******

Qua ngày mười lăm, quả thật Phương Cẩn Chi phải cùng với mấy cô nương khác của Lục gia đến học đường đọc sách. Khi bé bước ra khỏi tiểu viện của mình thì có chút không đành lòng nhìn về phía viện Thùy Sao.

Con đường nhỏ thông tới viện Thùy Sao rất yên tĩnh, không một bóng người.

Sau này, bé không thể tiếp tục đến viện Thùy Sao để Tam ca ca dạy bé viết chữ.

“Biểu cô nương, hôm nay là ngày đầu tiên đến học đường, đừng đến muộn.” A Tinh ở phía sau nói. A Nguyệt đứng bên cạnh A Tinh, nàng ấy đang đeo một cái rương sách nhỏ, bên trong đều đựng sách hôm nay Phương Cẩn Chi cần dùng đến.

“Ừ.” Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, đi về hướng ngược lại với viện Thùy Sao.

Vì là ngày đầu tiên đến học đường, Phương Cẩn Chi cố ý dậy sớm một chút. Khi bé đến học đường của Lục gia, mấy biểu tỷ muội khác đều chưa tới. Bé nhìn một lượt bàn ghế trống ở trong phòng, rồi đến ngồi xuống ở hàng cuối cùng.

Học đường của nhóm thiếu gia và nhóm cô nương ở phủ Ôn Quốc Công phải tách ra, nhưng cũng gần nhau. Mỗi buổi sáng, Lục Thân Ky đều yêu cầu mấy thiếu gia Lục gia đến hậu viện tập võ cưỡi ngựa bắn cung một canh giờ rồi mới vào học.

Ở trong phòng Phương Cẩn Chi đang ngồi có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng của nhóm thiếu gia Lục gia luyện võ.

Không lâu sau, Lục Giai Bồ và Lục Giai Nhân nắm tay nhau đi vào. Hai người vốn đang cười cười nói nói trên đường đi, nhưng đến khi hai người bọn họ vào phòng, nhìn thấy Phương Cẩn Chi, nụ cười trên môi Lục Giai Nhân lập tức biến mất.

“Tứ biểu tỷ, Lục biểu tỷ.” Phương Cẩn Chi từ chỗ ngồi đứng lên, ngọt ngào gọi.

Lục Giai Nhân 'Hừ' một tiếng, ném cho Phương Cẩn Chi cái nhìn khinh khỉnh. Nàng ta không thèm để ý tới Phương Cẩn Chi, đi tới chỗ của mình ngồi xuống.

Lục Giai Bồ có chút khổ não liếc mắt nhìn muội muội của mình, mới đi đến trước mặt Phương Cẩn Chi, thân mật kéo tay của bé nói: “Thật tốt, sau này muội cũng học chung với bọn ta.”

Lục Giai Bồ vừa dứt lời, Ngũ cô nương Lục Giai Huyên và Tam cô nương Lục Giai Liên của chi thứ hai người trước người sau đi tới. Hai cô nương nhìn thấy Phương Cẩn Chi, cũng hàn huyên một lúc.

Lục Giai Huyên kéo tay Phương Cẩn Chi, lặng lẽ nói: “Vưu tiên sinh dạy chúng ta học là một người rất nghiêm khắc, muội cũng nên cẩn thận.”

“Ừm.” Phương Cẩn Chi uốn cong đôi mắt nguyệt nha cảm kích nhìn Lục Giai Huyên.

“Vưu tiên sinh sắp tới rồi, Thất muội vẫn còn chưa tới.” Lục Giai Bồ nhìn về phía cửa.

Lục Giai Nhân âm dương quái khí nói: “Còn không phải đều do Vưu tiên sinh cưng chìu sao, hừ.”

Vừa nói xong, đã thấy Lục Giai Nghệ vội vã chạy vào, có thể nhận ra là đã chạy cả đoạn đường, trên mặt vẫn còn mang theo một tầng đỏ ửng. Nàng ấy vừa định chào hỏi Phương Cẩn Chi, thì nhìn thấy bóng dáng Vưu tiên sinh bên ngoài cửa sổ đang được mở hơn phân nửa, nàng ấy cũng không dám nhiều lời, vội vàng ngồi xuống chỗ của mình.

Tuổi của Vưu tiên sinh gần thất tuần, trên mặt không giận mà uy. Không có nhiều nho nhã của một học giả, nhưng lại có sự nghiêm khắc của một lão sư. Ông đi vào trong phòng, lướt mắt nhìn mấy vị học sinh ở trong phòng, ánh mắt dừng lại trên người Phương Cẩn Chi trong một cái chớp mắt, liền dời đi.

Đã có sự nhắc nhở của Ngũ biểu tỷ Lục Giai Huyên, Phương Cẩn Chi cũng không dám lơ là khinh suất, quy quy củ củ ngồi ở phía sau, hai mắt mở to không chớp nghe giảng.

Nhưng. . . . . .

Phương Cẩn Chi kinh ngạc phát hiện, những thứ Vưu tiên sinh dạy, Tam ca ca đã dạy bé từ sớm.

Chương trình dạy học cho nhóm cô nương gia của phủ Ôn Quốc Công chủ yếu là Tứ Thư Ngũ Kinh và Nữ Thư, Nữ Giới, Nữ Đức.

Trước mắt không nói đến ba quyển sách Nữ Thư, Nữ Giới, Nữ Đức. Chỉ nói Tứ Thư Ngũ Kinh, Lục Vô Nghiên đã dạy Phương Cẩn Chi Tứ Thư, về phần Ngũ Kinh, cũng đã học thuộc lòng Ngũ Kinh trong Kinh Thi, Lễ Ký cũng đã học gần một nửa.

Mà học đường trong phủ Ôn Quốc Công chỉ mới bắt đầu học Kinh Thi.

Phương Cẩn Chi có chút mơ hồ.

Không phải mấy biểu tỷ muội Lục gia này đã bắt đầu học vỡ lòng từ lúc ba tuổi hay sao? Sao lại. . . . . . học chậm như vậy?

Phương Cẩn Chi không biết, học đường của Lục gia sắp xếp việc học cho mấy cô nương trong phủ tương đối hỗn tạp, ngoại trừ đọc sách, còn có thêu thùa, cắm hoa, pha trà, hình thể, cầm kỳ thi họa đều là những môn bắt buộc. Dĩ nhiên, còn có một môn kỹ năng tốn nhiều thời gian hơn -- lễ nghi xã giao. Từ nhỏ, bọn họ đều phải thuộc làu làu gia phổ của quý tộc Hoàng Thành, biết rõ những mối quan hệ thông gia to lớn mà phức tạp.

Mà trong đó có rất nhiều thứ Lục Vô Nghiên chưa từng dạy bé.

Huống chi, lúc Lục Vô Nghiên dạy bé, đó là kiểu dạy một với một, từ sáng sớm dây dưa đến tối muộn. Coi như có là một người đần độn, cũng đã nhận được ích lợi không nhỏ, huống chi Phương Cẩn Chi còn là một tiểu cô nương thông tuệ trời sinh.

Phương Cẩn Chi trong cơn mơ màng, có chút thất thần.

“Biểu cô nương!” Vưu tiên sinh nhướng mắt. “'Ngã tồ đông sơn, thao thao bất quy' câu tiếp theo là gì.”

Lục Giai Nhân hả hê nhìn bé một cái.

Phương Cẩn Chi quy quy củ củ đứng lên, giọng nói giòn giã: “Ngã lai tự đông, linh vũ kỳ mông.”

“Vậy ngươi có biết ý là gì không?” Vưu tiên sinh từ trên cao nhìn xuống Phương Cẩn Chi.

“Tự ngã viễn chinh đông sơn đông, hồi gia nguyện vọng cửu thành không. Như kim ngã tòng đông sơn hồi, mãn thiên tiểu vũ vụ mông mông.” Phương Cẩn Chi dừng lại một chút. “Thủ danh Đông Sơn này, kể lại cuộc chiến tranh ác liệt trong mười năm, một vị tướng sĩ bình thường, tự thuật lại suy nghĩ về cuộc chinh phạt phía đông, biểu đạt chiến tranh là tai ương đối với bách tích.”

Trong phòng rất yên lặng, chỉ có giọng nói trong trẻo non nớt của Phương Cẩn Chi.

Trên mặt mấy vị cô nương Lục gia đều có mấy phần kinh ngạc. Một năm trước, lúc Phương Cẩn Chi vừa tới Lục gia, ngay cả tên mình cũng còn không biết viết . . . . .

Chẳng qua chỉ mới một năm, hơn nữa gần nửa năm trong đó, tay của bé lại bị thương. Làm cách nào lại. . . . . . khiến người ta nhìn với một cặp mắt khác? Các cô nương Lục gia có chút khó nén kinh ngạc trong lòng.

“Ừ, ngươi nói đều đúng.” Vưu tiên sinh gật đầu một cái. “Ngươi đã học qua Kinh Thi?”

Phương Cẩn Chi gật đầu, quy củ trả lời: “Hồi tiên sinh, đã học qua Kinh Thi rồi.”

Vưu tiên sinh lại khảo thêm Phương Cẩn Chi mấy bài thơ, Phương Cẩn Chi đều đáp không sai một lỗi. Thậm chí lúc bé ngâm nga, ngay cả dừng lại một chút cũng không có, hơn nữa còn thấu hiểu mỗi một bài thơ, hiểu cả các loại ám dụ, ẩn dụ, tu từ ở trong đó.

Ít nhất, cũng đã dọa mấy biểu tỷ muội Lục gia ở trong phòng sững người.

Thật ra thì cũng không phải Phương Cẩn Chi hiểu ý tứ trong đó, chỉ là, khi Lục Vô Nghiên dạy bé, đều giảng giải hàm nghĩa từng từ trong mỗi bài thơ. Phương Cẩn Chi lại có trí nhớ hơn người, liền ghi nhớ hết những lời Lục Vô Nghiên giải thích. Hôm nay, Vưu tiên sinh hỏi bé, bé liền thuật lại một lần nữa những lời giải thích của Lục Vô Nghiên từ trong trí nhớ. Mặc dù, trong đó có rất nhiều hàm nghĩa bé cũng không biết .

“Có thể viết không?” Vưu tiên sinh ném ra vấn đề cuối cùng.

“Có thể.” Phương Cẩn Chi gật đầu.

Bé đâu chỉ có thể viết.

Bé còn có thể viết cùng lúc tay trái và tay phải, hơn nữa, bút tích không giống nhau.

Trước đây, vì rèn luyện sự linh hoạt cho ngón tay phải của bé, Lục Vô Nghiên đã cố ý tăng lên số lượng sao chép. Ban đầu, Phương Cẩn Chi biết ngón tay phải không có cảm giác, không thể co lại, bé đã âm thầm khóc rất nhiều, sau đó liều mạng luyện tập dùng tay trái viết chữ. Cho nên, khi Lục Vô Nghiên tăng lượng nhiệm vụ, bé sao chép quá mệt mỏi, liền bắt đầu giở trò ma mãnh, cùng lúc sao chép cả hai tay trái phải.

Cho tới bây giờ, bé đã có thể sử dụng hai tay cùng một lúc, hai tay cầm bút viết ra nội dung khác nhau.

“Rất tốt.” Vưu tiên sinh đặt quyển sách trong tay lên bàn. “Nếu ngươi đã biết hết, vậy cũng không cần đến học đường nữa.”

“Vưu tiên sinh. . . . . .” Phương Cẩn Chi mở to mắt, sững sờ nhìn Vưu tiên sinh.

Sao vậy. . . . . . Quá thông minh cũng sẽ bị ghét bỏ sao?

“Ngươi nghe không hiểu lời của ta sao? Ta bảo ngươi đi ra ngoài!” Trong giọng nói của Vưu tiên sinh đã có một chút tức giận.

Phương Cẩn Chi cả kinh, ngẩn ngơ thật lâu, mới chậm rãi cúi người thu dọn đồ đạc trên bàn học. Sau khi thu dọn hết tất cả đồ đạc của mình bỏ vào trong rương sách nhỏ, mới đi ra ngoài trong ánh mắt vui vẻ khi người ta gặp họa của Lục Giai Nhân.

Mặc dù là bị đuổi ra ngoài, nhưng trên mặt bé không có chút nào xấu hổ. Trước khi ra khỏi phòng, còn quy quy củ củ thi lễ với Vưu tiên sinh một cái.

“Biểu cô nương. . . . . .” A Tinh và A Nguyệt có chút mờ mịt nhìn bé, hai người muốn khuyên, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Mặc dù vẻ mặt Phương Cẩn Chi bình tĩnh, thậm chí trên khóe miệng còn chứa đựng một nụ cười đoan trang như có như không. Nhưng dù sao cũng là ngày đầu tiên đến học đường đã bị đuổi ra ngoài, sao trong lòng bé có thể dễ chịu? Hơn nữa, đối với thanh danh của Phương Cẩn Chi cũng không có gì tốt, không chừng người trong phủ còn muốn chỉ chỉ trỏ trỏ.

Mấy vị cô nương trong phủ đang ở trong phòng học, còn mấy nha hoàn hầu hạ bên cạnh bọn học thì đang đứng chờ bên ngoài. Vì vậy, đám nha hoàn của các phòng này đều nghe rất rõ ràng đoạn đối thoại ở trong phòng, quang minh chính đại.

Phương Cẩn Chi giao rương sách nhỏ cho A Tinh, bé xoay người đi về phía viện Thùy Sao. Trên đường gặp phải mấy hạ nhân trong phủ Ôn Quốc Công hành lễ với bé, bé đều mỉm cười gật đầu một cái.

Cho đến khi đến viện Thùy Sao.

Vừa vào cửa viện Thùy Sao, Phương Cẩn Chi đã chạy ào vào nhà chính, sau đó lại chui vào tẩm phòng của Lục Vô Nghiên, tìm khắp nơi cũng không thấy Lục Vô Nghiên đâu. Vẫn là Nhập Phanh từ trong phòng bếp đi ra, nói cho bé biết hiếm khi Lục Vô Nghiên dậy sớm như hôm nay, đang ở tầng thượng của lầu các.

Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, đạp lên cầu thang gỗ, “rầm rầm rầm” chạy lên tầng thượng.

Cửa tầng thượng bị đẩy ra, đập vào mắt chính một bầy bồ câu trắng.

Lục Vô Nghiên ngồi trên một cái ghế, đang quấn con diều trong tay. Phương Cẩn Chi chạy tới, Lục Vô Nghiên ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn con bé.

“Tam ca ca!” Phương Cẩn Chi xuyên qua đám bồ câu trắng, chạy tới trước mặt Lục Vô Nghiên. “Ài, đệ tử một tay huynh dạy dỗ bị người ta ghét bỏ, bị Vưu tiên sinh đuổi ra khỏi học đường!”

Lục Vô Nghiên hơi đình trệ, trong ánh mắt có chút suy tư. Nhưng nháy mắt đã nở nụ cười, sau đó đưa cây kéo nhỏ đang cầm trong tay cho phương Cẩn Chi, nói: “Vừa đúng lúc, chúng ta làm diều thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.