Thê Khống

Chương 104: Chương 104: Gả đi




Phương Cẩn Chi ngồi nghiêng người trên cái ghế chân cao, chiếc váy lụa tối màu mềm mại rũ xuống đất, ngọn gió xuân ấm áp thổi qua cửa sổ đang mở toan, thổi bay làn váy mềm mại như nước của nàng, để lộ ra một góc giầy gấm thêu hoa đính ngọc trai.

“Nhúc nhích đi, bằng không ta sẽ cho rằng bọn mày đã chết.” Trong tay Phương Cẩn Chi cầm một cái lông chim tước, nhẹ nhàng quét một vòng trên mặt nước hồ cá bằng sứ trắng, khiến hai con cá chép đỏ vẫy vẫy đuôi một cách miễn cưỡng.

Không lâu sau, mặt nước lăn tăn cũng từ từ phẳng lặng.

Lục Vô Nghiên viết xong chữ cuối cùng lên thư tín, mới quay đầu lại nhìn Phương Cẩn Chi, cười nói: “Đừng có giày vò bọn chúng, để bọn chúng an hưởng tuổi già đi.”

“Tam ca ca, muội phát hiện một chuyện rất quan trọng!” Phương Cẩn Chi buông cái lông chim trong tay xuống, xoay đầu nhìn Lục Vô Nghiên. “Đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng bọn chúng lại chẳng sinh được một con cá con nào cả! Sao lại như thế!”

Nàng ảo não lắc lắc đầu: “Có phải . . . . bọn chúng hoàn toàn không phải là một trống một mái hay không!”

“Ngủ một giấc đi, đến khi muội thức dậy thì sẽ có cá con thôi.” Lục Vô Nghiên gấp lá thư đã khô chữ lại, để sang một bên.

“Gạt người!” Phương Cẩn Chi ngáp một cái.

Sau khi nghe Lục Vô Nghiên nói như vậy, Phương Cẩn Chi mới cảm thấy có hơi mệt mỏi. Đại khái là mùa xuân đã đến, mỗi ngày sau giữa trưa gió thổi ấm áp, người ta đều muốn chợp mắt một lúc. Nàng nhảy xuống khỏi cái ghế chân cao, cũng không trở về phòng, chỉ tùy ý nằm nghiêng trên trường tháp bên dưới cửa sổ.

“Tam ca ca, nửa canh giờ sau gọi muội dậy, cháo đang nấu trong nồi . . . .” Nàng lẩm bẩm mấy tiếng, cởi giày, tìm một tư thế thoải mái. Không lâu sau đã chìm vào mộng đẹp.

“Ừ.” Lục Vô Nghiên trả lời một tiếng, rồi tiếp tục viết một phong thư khác. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Phương Cẩn Chi đang ngủ say sưa một cái. Lúc Phương Cẩn Chi ngủ, khóe miệng của nàng vẫn chứa nụ cười, lúm đồng tiền của nàng còn ấm áp hơn cả gió xuân tháng ba tháng tư.

Lục Vô Nghiên đi tới, đóng cửa sổ đã mở ra hơn phân nửa, rồi ôm một cái chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên người Phương Cẩn Chi.

Lúc cái chăn mỏng mềm mại phủ lên người mình, Phương Cẩn Chi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Lục Vô Nghiên thì mỉm cười nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Phương Cẩn Chi ngủ rất ít, chưa tới nửa canh giờ đã dậy.

“Tam ca ca? Tam ca ca?” Nàng gọi liên tiếp mấy tiếng, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, lúc này nàng mới dụi dụi mắt ngồi dậy.

Nàng giẫm lên đôi giầy thêu đứng dậy, ánh mắt tùy ý nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy mặt nước trong hồ cá bằng men sứ xanh lay động. Nàng đi tới, kinh ngạc nhìn cá chép nhỏ bên trong hồ cá. Bảy tám con cá chép nhỏ bằng đầu ngón tay đang bơi lội tung tăng quanh hai con cá chép mập ú, vui thích không chịu nổi.

Lục Vô Nghiên bước vào, cười nói: “Như thế nào, có phải đã sinh cá chép con rồi hay không?”

Phương Cẩn Chi cười cong đôi mắt nguyệt nha: “Tam ca ca, huynh vẫn xem muội như đứa bé mà dụ dỗ!”

Lục Vô Nghiên đánh giá nàng từ trên xuống dưới ba lần, chậm rãi nói: “Đứa bé.”

“Không muốn nói chuyện với huynh nữa, muội đi xem nồi cháo của muội. . . . . .”

“Cẩn Chi.” Lục Vô Nghiên gọi nàng lại. “Lát nữa ta phải ra ngoài một chuyến. Có thể tối nay sẽ không về, không được đá chăn.”

“Không được!” Phương Cẩn Chi chụp lấy cổ tay Lục Vô Nghiên. “Muội đã nấu cháo cho huynh, huynh ăn xong rồi hãy đi!”

Lục Vô Nghiên dĩ nhiên đồng ý, không chỉ ăn cháo, còn khen tài nấu nướng của nàng mấy lần, Phương Cẩn Chi mới thả hắn đi.

Lục Vô Nghiên vừa đi không bao lâu, Phương Tông Khác đã tới.

“Muội không theo huynh về đâu.” Phương Cẩn Chi nhìn hắn bằng ánh mắt phòng bị.

Sự phòng bị trong mắt nàng khiến Phương Tông Khác bất đắc dĩ thở dài: “Quả nhiên là trưởng thành, trong lòng chỉ có người người mình thích, ngay cả ca ca cũng thành kẻ địch.”

Phương Cẩn Chi hơi mềm lòng: “Muội không xem ca ca là kẻ địch, chỉ hi vọng ca ca đừng lấy lý do 'huynh trưởng như phụ thân' để bức bách muội... muội sẽ không về với huynh.”

“Ta không ép muội nữa.”

“Thật sao?” Phương Cẩn Chi vui vẻ ra mặt. “Ca ca, huynh nói thật sao? Huynh thật sự không ngăn cản muội gả cho Tam ca ca nữa sao?”

“Ừ.” Phương Tông Khác nhìn nàng bằng cái nhìn thật sâu, thu lấy sự mừng rỡ của nàng vào trong mắt.

Rốt cuộc Phương Cẩn Chi cũng cười cong đôi mắt hình nửa vầng trăng, nàng kéo tay Phương Tông Khác, ngọt ngào nói: “Đa tạ ca ca. . . . . .”

“Nhưng mà kiệu hoa phải đến nhà đón muội, trước kia ca ca không có ở đây thì thôi, ta đã trở về, sao có thể để muội xuất giá từ phủ Vinh Quốc Công?”

Trong lòng Phương Cẩn Chi do dự.

Nàng suy nghĩ một lúc, rồi mới nói: “Tam ca ca không có ở đây, hiện tại muội không thể về nhà với huynh.”

Phương Tông Khác nhìn sự đề phòng vẫn còn trong mắt Phương Cẩn Chi thì cười khổ một tiếng, nói: “Tùy muội. Muội thích ở lại đây thì cứ ở lại đi. Bảy ngày sau ta tới đón muội về nhà, để muội xuất giá từ Phương phủ.”

“Được!” Phương Cẩn Chi vui vẻ trở lại.

Cho đến buổi chiều ngày hôm sau, Lục Vô Nghiên mới trở về, vừa trở về liền tắm rửa sạch sẽ, rồi ngủ đến chẳng biết trời đất.

Đến giữa trưa ngày hôm sau, Lục Vô Nghiên mới ngủ dậy. Hắn đi xuống lầu, tìm được Phương Cẩn Chi trong khuê phòng. Phương Cẩn Chi đang tập trung thêu một cái hà bao, thậm chí Lục Vô Nghiên đến gần cũng không phát hiện.

“Sao lại bắt đầu thêu hà bao, đã sửa giá y xong rồi sao?” Lục Vô Nghiên cúi người xuống, nhìn hà bao trong tay nàng.

Phương Cẩn Chi giật mình, nhưng lập tức xoay người lại nở một nụ cười tươi rói: “Tam ca ca, huynh dậy rồi?”

“Ừ.” Lục Vô Nghiên kéo một cái ghế qua, lười biếng ngồi xuống, cầm lấy hà bao từ tay Phương Cẩn Chi, xem xét cẩn thận.

“Nhìn có đẹp hay không?” Phương Cẩn Chi tiến tới gần. “Giá y đã sửa xong ngày hôm qua rồi..., cái này là làm cho huynh!”

“Làm cho ta? Màu phấn trắng sao? Thêu hai đóa hoa sen?” Lục Vô Nghiên lật qua lật lại một lần nữa, cảm thấy mới lạ.

Phương Cẩn Chi lập tức mất hứng trừng mắt nhìn hắn.

“Đẹp lắm, đẹp lắm. Đôi giầy thêu muội định đưa cho ta cũng rất đẹp.” Thấy nàng không vui, Lục Vô Nghiên liền nói.

“Trả lại cho muội!” Phương Cẩn Chi đoạt lại hà bao từ trong tay hắn.

Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Màu phấn trắng thì sao? Hoa sen thì sao chứ? Không phải huynh cũng thường mặc xiêm áo màu hồng phấn sao, trên đó còn thêu hoa văn hồng mai chìm!”

“Đúng đúng đúng, Cẩn Chi nói đúng. Ta lập tức sai Cẩm Tú Phường làm thêm mấy bộ y phục màu phấn trắng để kết hợp với hà bao này.” Hắn dùng đầu ngón tay chọt chọt vào hai má đang phồng lên của nàng. “Được không?”

“. . . . . . Màu trắng phải là màu chủ đạo, màu hồng phấn là phụ thôi mới được. Bách Liên Đồ không được thêu cánh hoa quá lớn, phải thêu lịch sự tao nhã mới được!”

“Được được được!”

Phương Cẩn Chi len lén liếc mắt nhìn sắc mặt của Lục Vô Nghiên, thấy tâm tình của hắn không tệ, liền đặt hà bao mới thêu được một nửa xuống, đi tới trước mặt Lục Vô Nghiên, làm nũng ngồi lên đùi hắn. “Tam ca ca, muội có việc muốn nói với huynh. . . . . .”

Lục Vô Nghiên liếc nhìn nàng một cái, rồi hỏi: “Về ca ca muội?”

“Khụ!” Phương Cẩn Chi ho nhẹ một tiếng. “Chuyện này. . . . . . Ngày hôm qua ca ca có đến đây. Huynh ấy hi vọng muội xuất giá từ Phương phủ. Muội... muội cũng muốn. . . . . .”

Lục Vô Nghiên chăm chú nhìn nàng.

Phương Cẩn Chi bị hắn nhìn chăm chú quá lâu, có hơi mất tự nhiên. Nàng không khỏi nắm lấy ngực áo Lục Vô Nghiên, sáp đến gần hơn: “Có được hay không?”

“Muội đã đồng ý với hắn?”

Phương Cẩn Chi gật đầu một cái.

“Vậy còn hỏi ta làm gì?” Sắc mặt Lục Vô Nghiên từ từ trầm xuống.

“Không được, huynh không được tức giận!” Phương Cẩn Chi dùng ngón cái và ngón trỏ véo khóe miệng của Lục Vô Nghiên, nhẹ nhàng kéo ra hai bên.

Vẻ mặt Lục Vô Nghiên không hề có ý cười, cộng thêm khóe miệng nhếch lên thật sự không dễ nhìn chút nào.

Cuối cùng, Phương Cẩn Chi không thể làm gì khác hơn là ủ rũ cúi đầu thu tay lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Bảy ngày sau muội về nhà, tám ngày sau sẽ trở lại, chỉ ở Phương gia một đêm, hơn nữa muội muốn cùng với Bình Bình và An An. . . . . .”

Lục Vô Nghiên quả thật không thể chịu nổi dáng vẻ uất ức này của Phương Cẩn Chi, giống như hắn vừa phạm phải tội lỗi tày trời vậy.

“Được rồi, biết rồi.” Lục Vô Nghiên kéo lại vai áo hơi lệch của Phương Cẩn Chi. Thậm chí hắn còn gõ một cái vào đầu nàng, cười nói một câu: “Y phục không chỉnh tề.”

Cho đến gần tối ngày thứ bảy, Lục Vô Nghiên mới bằng lòng thả người.

Lúc Phương Cẩn Chi rời đi, cái hà bao màu phấn trắng vẫn chưa được thêu xong, nàng dặn dò Lục Vô Nghiên thật kỹ không được vứt bừa bãi, chờ sau khi nàng trở về sẽ thêu tiếp.

Đồ xuất giá của Phương Cẩn Chi đã được chuẩn bị gần xong, có lẽ vì gả cho một người vô cùng quen thuộc như Lục Vô Nghiên, nên nàng không có cảm giác bồn chồn trước khi xuất giá như những nữ tử bình thường khác

Chuyện duy nhất khiến Phương Cẩn Chi không yên tâm chính là hai muội muội, không cần biết tài nấu nướng của mình như thế nào, nàng vẫn kiên trì tự mình làm bữa tối.

Hai muội muội cười ngọt ngào, không ngừng khen ngợi tài nấu nướng của tỷ tỷ.

“Những năm qua, ca ca không ở bên cạnh muội, vừa trở về không bao lâu, muội đã phải xuất giá. Hy vọng cuộc sống sau này của muội sẽ tốt đẹp.” Phương Tông Khác rót cho nàng một ly rượu Hạnh Hoa, sau đó dừng lại một chút, hỏi: “Muội có thể uống rượu chứ?”

“Có thể, muội đã cố ý luyện tập, có thể uống được 3 chén!” Phương Cẩn Chi đưa ba ngón tay ra, vẻ mặt tự hào.

“Vậy thì tốt.” Phương Tông Khác cười cười, nhìn về phía Bình Bình và An An, nói: “Hai muội còn nhỏ, không được đụng vào rượu.”

Bình Bình và An An gật đầu một cái, tiếp tục cắn bánh ngọt trong tay. Sống chung gần một tháng, hai người bọn họ đã hoàn toàn không còn mâu thuẫn với Phương Tông Khác nữa, thỉnh thoảng còn có thể chủ động nói chuyện với hắn.

Nhìn thấy ca ca và hai muội muội từ từ thân thiết, Phương Cẩn Chi cảm thấy rất vui vẻ.

Nàng uống một hơi cạn sạch ly rượu Hạnh Hoa thơm nồng, mùi rượu chậm rãi lan tỏa trong khoang miệng nàng, mang theo một loại cảm giác hạnh phúc đầy thỏa mãn.

Cuối cùng hai muội muội đã không còn phải trốn tránh ở cái trong tủ y phục âm u đó, hơn nữa, sau này còn có sự bảo vệ của ca ca, thật tốt quá!

Rốt cuộc ca ca cũng đồng ý gả nàng Lục Vô Nghiên, thật tốt quá!

Ngày mai là đã có thể gả cho Lục Vô Nghiên, gả cho người nàng thích từ nhỏ, thật tốt quá!

Hai mắt Phương Cẩn Chi híp lại, nàng gục xuống bàn, ly rượu trong tay rơi xuống đất, lăn lông lốc vào góc phòng.

Phương Cẩn Chi dụi dụi mắt.

Rõ ràng nàng đã luyện tửu lượng cùng với Tam ca ca, nàng có thể uống được ba chén, nhưng sao hôm nay chỉ mới uống một chén đã say? Còn là loại rượu Hạnh Hoa không dễ say nhất . . . . .

Phương Cẩn Chi ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Phương Tông Khác ngồi đối diện. Trong mơ màng nàng nhìn thấy một loại tình cảm phức tạp trong mắt Phương Tông Khác.

“Ca ca. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.