Thế Giới Ngầm

Chương 172: Q.2 - Chương 172: Chương 19




Bà Mai ở trong phòng trọ của Nam hỏi Nam mấy chuyện đám lưu manh lần trước để thử thăm dò Nam có liên quan như thế nào đến bọn chúng, đáng tiếc bản thân Nam cũng không hiểu rõ bọn chúng nên bà không thu được bất cứ thông tin hữu ích gì cả.

Bà Mai ở lại nói chuyện với Nam một lúc nữa, chỉ dạy thêm cho Nam những thứ quan trọng cần phải chú ý trong việc tu tập võ công, sau đó thì rời đi. Không bao lâu sau Nam nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại lạ. Nam ngạc nhiên khi thấy số này hiện trên màn hình. Số này là số của em họ Nam, cháu của ông chú thứ năm của Nam, cũng là em trai của bà Loan, trạc tuổi với Nam. Lúc sáng Nam và anh ta đã trao đổi số điện thoại với nhau. Tuy rằng đã lưu số này vào danh bạ nhưng Nam có thể cảm nhận được ngoài bà Loan ra thì những người khác chả ưa gì cậu. Chính vì vậy, khi người em họ này chủ động liên lạc, Nam không khỏi bất ngờ. Vốn dĩ cũng ít quan tâm đến mấy chuyện liên quan đến gia tộc, Nam nhìn điện thoại, do dự giây lát rồi bắt máy:

- Alo? Tôi nghe đây.

Đầu bên kia trả lời:

- Anh Nam đấy phải không? Tối nay rảnh anh đi chơi với bọn em nhé?

Nam càng thêm ngạc nhiên, lại càng không hiểu vì sao mình lại được đám em họ này chú ý nhiều đến thế.

Đầu bên kia đợi một lúc mà không thấy Nam đáp lại thì hỏi lại lần nữa:

- Alo, anh có nghe em nói không thế?

- À à có, anh đang nhớ lại xem tối nay có bận không ấy mà. Tối nay anh rảnh, chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?

Trước sự chú ý của nhiều người trong gia tộc, Nam rất tò mò, muốn tìm hiểu thân phận thực sự của mình trong gia tộc là gì nên Nam đồng ý với người em họ này. Cậu ta nghe vậy thì vui vẻ:

- Anh có xe không? Nếu không thì để tối em qua tận nơi chở anh.

Nam đáp:

- Không cần đâu, em cứ nói địa chỉ rồi lát nữa anh chạy qua sau.

- Được rồi, địa chỉ thế này.

Nam ghi nhớ lại địa chỉ mà đứa em họ đọc. Nam làm xong một vài việc thì mới chạy đến chỗ hẹn. Khi đến nơi thì Nam thấy đó là một nhà hàng lớn, có rất nhiều ô tô cao cấp đỗ phía trước; hiển nhiên đây là nhà hàng dành cho giới thượng lưu. Vì không biết người em họ đang ngồi ở đâu trong nhà hàng nên Nam gọi điện cho cậu ta.

- Anh Nam, qua đây nào.

Một lát sau khi Nam gọi, người em họ này chạy ra. Nam hỏi cậu ta:

- Sao lại đưa tôi đến đây vậy Tườngs? Chúng ta mới ăn ở nhà ông Công không bao lâu mà?

Tường cười cười:

- Vào đây đâu chỉ có ăn đâu ông anh, anh cứ vào theo em thì sẽ biết, trong này có nhiều thứ rất thú vị.

Nghe vậy thì Nam bắt đầu cảm thấy tò mò mà đi theo sau cậu em họ. Đúng lúc này thì Nam bắt gặp hai người mới quen từ trong đi ra. Hai người này cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy xuất hiện ở đây. Người lớn tuổi hơn trong hai người chủ động chào hỏi. Tường cũng chỉ xã giao đôi ba câu chào đơn giản. Nam và Tường đang định rời đi thì đối phương lại quay về phía Nam:

- A, chào Nam, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Nam gật đầu đáp lại:

- Chào anh Tài, trùng hợp thật đấy.

Tường ở bên cạnh tiếp lời Nam:

- Em thấy hình như hai anh đang đi chơi với bạn nên em không làm phiền nữa, em với bạn vào trong đã.

- Ừ, vậy tạm biệt hai đứa.

Tài nhìn theo Nam và Tường vào trong, hỏi Thịnh:

- Có thêm thông tin gì chưa?

Thịnh lắc đầu:

- Em vẫn chưa có gì, thân thế thằng nhóc đó không có gì mà lại quen biết nhiều thế này thì quá kỳ lạ, để em cho người kiểm tra thêm.

- Ừ.

Phía bên kia, Tường vừa đi vừa hỏi Nam:

- Anh quen biết bọn họ à?

Nam trả lời:

- Không, mới chỉ gặp một lần khi đi chơi bóng rổ với Quang thôi.

- Với anh Quang á? Về sau anh nên hạn chế tiếp xúc với họ, họ thật sự không tốt lắm đâu.

Nam ậm ừ mấy tiếng. Qua cách nói chuyện giữa ba người thì Nam có thể nhận ra được những thành viên của hai gia tộc chẳng ưa gì nhau. Mà thật ra Nam chỉ muốn tìm hiểu thân thế thực sự của mình chứ chả quan tâm đến việc tranh chấp mấy gia tộc này, cũng như chẳng muốn tìm kiếm lợi ích gì từ đó cả.

Nhà hàng này có những phòng dành cho những ai không muốn bị quấy rầy bởi không khí hỗn tạp ở ngoài sảnh chung. Đám bạn của Nam đang nói chuyện rôm rả, bỗng thấy Tường đi vào phòng cùng một người lạ nữa thì dừng nói chuyện lại và quay sang nhìn. Trước những ánh mắt tò mò, Nam chỉ chào hỏi đôi ba câu rồi tìm một chỗ trống ngồi xuống. Thái độ dửng dưng của Nam lại càng khiến đám bạn của Tường hiếu kỳ hơn. Tường vừa nhìn cô bé nhân viên phục vụ đang mang đồ uống vào vừa nói:

- Đây là anh họ tôi, tôi gọi anh ấy đến tham gia cùng bọn mình cho vui. Anh ấy cũng tầm tuổi bọn mình thôi nên cứ nói chuyện tự nhiên đi.

Đám bạn của Tường nghe thế thì ồ lên. Anh họ mà Tường dẫn đến như thế này thì ắt hẳn phải là anh họ trực hệ, có điều đám bạn của Tường đều có gia thế lớn, đã biết toàn bộ anh em họ của Tường; giờ lòi ra thêm một ông anh họ lạ hoắc thế này, người nào cũng bất ngờ. Một người lên tiếng hỏi:

- Anh họ của mày à? Sao bọn tao chưa gặp bao giờ nhỉ?

- À, bấy lâu nay anh ấy ở xa, giờ đến đây học đại học nên tao mới gặp được.

- Ra thế, mà ổng là con của chú hay cô nào của mày thế?

Tường lắc đầu:

- Tao cũng không rõ, tao có hỏi mấy ông bà trong nhà tao không trả lời kỹ, chỉ nói là một ông bác tao thôi.

Đám thanh niên ngẩn ra, con ông bác mình mà cũng không biết là ông bác nào, đến chịu với thằng bạn. Tường nhún vai bất đắc dĩ, cầm ly rượu lên và nói:

- Kệ đi, làm một ly cho anh ấy đỡ ngại nào.

- ...

Cô nhân viên phục vụ nhẹ nhàng lui ra rồi đóng cửa phòng của Tường lại. Cô gái này không quay trở lại quầy ngay mà đi đến gặp hai người đàn ông. Một người hỏi:

- Cô có nghe được gì không?

Cô nhân viên trả lời:

- Dạ em có nghe được cậu thanh niên mặc áo trắng là anh họ của người tên Tường, còn cụ thể thế nào thì người tên Tường không nói.

- Ồ, anh họ à?... Được rồi, cô quay trở lại làm việc của mình đi.

- Dạ anh.

Cô nhân viên đi rồi, người này quay sang nói với người đi cùng:

- Anh Tài này, trong thế hệ chú bác hiện nay của Lê gia còn có ai chúng ta không biết không nhỉ?

Ra là hai anh em Tài và Thịnh đang điều tra về Nam. Tài vừa đi đến bãi đỗ xe vừa nói:

- Hẳn là không đâu, chả phải em đã có tên tuổi của cha mẹ của thằng nhóc đó rồi sao? Với khả năng của thằng nhóc đó, nếu nó quả thực là anh họ của Tường thì địa vị của họ trong Lê gia không thể thấp vậy được, đằng này em lại không điều tra ra được gì cơ mà.

Thịnh mở cửa xe, ngồi vào ghế lái và nói tiếp:

- Vì như thế mới quái lạ đấy anh. Em nghĩ ông chúng ta biết, để tý nữa về hỏi ông thử xem có được thêm thông tin gì hay không?

- Ừ, em nói có lý, không thể nào một thằng ất ơ ở đâu tự dưng xuất hiện mà có thể khiến cho một đại gia tộc chú ý như vậy được.

Tài và Thịnh quyết định lái xe chạy thẳng về nhà của ông nội mình để hỏi thăm. Còn Nam thì đang làm quen với mấy người bạn của Lương, chỉ là những người này đều là con nhà giàu, chủ đề nói chuyện của họ hầu như chỉ xoay quanh việc mua đồ đạc, rồi siêu xe, rồi mấy thứ đắt tiền; cho nên Nam thật sự khó có thể “bắt nhịp” với suy nghĩ của họ được. Có điều Nam không muốn Lương mất mặt với bạn bè của cậu ta nên ngồi lại nói chuyện hơn một giờ đồng hồ thì mới đứng dậy lấy lý do bận việc để rời đi.

Nam nhìn đồng hồ thì thấy đã là chín giờ tối rồi, Nam theo đường tắt trở về phòng trọ để còn kịp xử lý số bài tập chưa hoàn thành. Con đường này vắng vẻ nên Nam thoải mái thi triển khinh công mà chạy. Nam chạy được một đoạn thì nghe được tiếng bình bịch như có ai đánh nhau vang lên cách chỗ Nam chừng ba mươi mấy mét. Nam vội giảm tốc độ về bình thường rồi tiến tới một cách chậm rãi. Khi còn cách mười mấy mét, Nam thấy đúng là có ba người đánh nhau, hai người đánh một người thì đúng hơn. Nam nhận ra được hai thanh niên đó là Tài và Thịnh.

Tài và Thịnh cùng tấn công một người mang mạng che mặt. Ấy vậy mà người bịt mặt chẳng những yếu thế mà còn đối phó rất thong dong, thậm chí còn đáp trả lại bằng những chiêu thức vô cùng ghê gớm khiến cho Tài và Thịnh dần rơi vào chỗ nguy hiểm.

Nam nghĩ bụng: “Võ công hai người đó đều mạnh hơn mình mà còn thua thì mình có hỗ trợ cũng không được gì.”

Quả nhiên, Tài và Thịnh đều đã trúng phải chưởng của đối phương, cả hai bị đánh văng về sau, miệng hộc ra ngụm máu tươi. Gã bịt mặt cười ba tiếng rồi lao đến ra đòn sát thủ. Nào ngờ lúc này một bóng người vọt vào giữa ba người, người này lập tức đánh ra song quyền. Song quyền song chưởng đụng nhau tạo thành tiếng nổ rợn cả óc. Gã bịt mặt bị đẩy lùi về hơn hai mét còn người mới đến thì vẫn vững chãi như đá tảng.

Nam nhìn kỹ thì phát hiện người mới đến là ông lão râu tóc bạc phơ. Vẻ giật mình hiện rõ trong mắt người bịt mặt. Ông lão không đợi đối phương có cơ hội bình tĩnh, lập tức vọt tới, hai tay đánh liên tiếp mấy quyền. Một hướng lùi về đều đã bị khóa, người bịt mặt không còn cách nào khác phải tiếp chiêu.

Nam đứng chứng kiến mà không khỏi kinh hãi, bề ngoài của ông lão tưởng chừng yếu ớt, trói gà không chặt mà lại ép cho đối phương không thở nổi.

“Bình bình bình”c chỉ qua vài chiêu đầu, người bịt mặt đã trúng quyền, thân hình hắn ta đập mạnh xuống đất; tuy Nam không thấy rõ tình trạng hắn ta thế nào những cũng có thể đoán được ít nhất hắn đã thổ huyết rồi. Hắn ta biết bản thân đã thất thế, bèn quay đầu bỏ chạy. Ông lão không đuổi theo mà hỏi Tài và Thịnh:

- Hai cháu không sao chứ?

Đây là ông của hai anh em Tài và Thịnh. Nam không dám thở mạnh, lắng nghe Tài trả lời:

- Dạ bọn cháu không sao, cám ơn ông đã cứu bọn cháu. Sao ông biết có người muốn giết bọn cháu mà đến vậy ạ?

Ông lão nói:

- Khi hai cháu rời khỏi thì ông có cảm giác bất ổn nên đi theo, sau đó thì đúng như trực giác của ông. Thôi chúng ta về, có gì nói chuyện sau.

- Dạ vâng.

Nam đợi đến khi xe của ba ông cháu họ chạy rồi tiếp tục về phòng trọ của mình.

Nhắc lại gã bịt mặt. Gã bỏ chạy một đoạn rất xa rồi mới tìm một chỗ kín đáo để trị thương. Gã vừa hít thở hổn hển vừa ngồi xuống đất một cách khó nhọc, sau đó thì tháo tấm vải che xuống. Lúc này sắc mặt của gã đã trở nên tím tái, hiển nhiên đã bị nội thương khá nặng. Gã lập tức ngồi xếp bằng bắt đầu vận công trị thương; nhưng chưởng pháp của ông lão nọ vừa mạnh vừa kì dị, mất khoảng thời gian rất lâu, gã mới có thể tạm thời bình ổn chân khí.

Gã lấy điện thoại ra gọi cho một ai đó bằng tiếng ngoại quốc:

- Ông chủ, xin lỗi, tôi đã không thể hoàn thành được nhiệm vụ được giao, tôi xin chịu phạt.

- Ồ, nói lại chi tiết đi.

Đầu dây bên kia đáp lại; giọng nói người này vẫn hờ hững như đã đoán ra được nhiệm vụ đã thất bại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.