Thế Gia , Phàm Ca Ca

Chương 4: Chương 4




Xe đến bệnh viện, Lâm Y Y đi theo cục trưởng Lâm vào trong, cục trưởng Lâm nói bằng giọng thương xót:

- Mẹ Lục Phàm đã mất, hai bác của cháu đang lo hậu sự. Lục Phàm bị gãy chân và 9 cái xương sườn, đầu cậu ấy cũng bị chấn thương nặng nề.

Lâm Y Y đi theo sau đến phòng bệnh, cô thấy hai anh họ mình đang ngồi đấy:

-Anh Thiên , anh Tranh !

Kì thực Lâm Hữu Thiên và Lâm Tranh là hai anh em sinh đôi. Họ giống nhau như đúc, nếu không phải hai người để hai kiểu tóc khác nhau thì người ngoài sẽ không thể phân biệt được. Hai người anh họ này, Lâm Y Y đã rõ như lòng bàn tay. Thú vui lớn nhất của anh em họ chính là trêu chọc nhau.

Thấy hai người đi vào, Lâm Tranh sửng sốt :

- Sao ông lại đưa Y Y đến đây?

Cục trưởng Lâm không trả lời. Lâm Y Y thấy thái độ của anh họ mình với bệnh nhân thì không khỏi sửng sốt:

- Tụi anh quen người này à ?

Lâm Hữu Thiên cười nhẹ:

- Tụi anh là bạn bè, à Y Y từng gặp Lục Phàm rồi đấy. Em có nhớ không?

Lâm Y Y lắc đầu, cô đi lại gần Lục Phàm. Nhìn rõ mặt cậu ta,Lâm Y Y há hốc miệng:

- Thì ra là anh ta!

Lâm Tranh cười gian xảo

- Em quen A Phàm ư? Nói! Hai đứa là quan hệ gì?

Cục trưởng Lâm cũng sửng sốt, nếu Y Y và Lục Phàm có quan hệ thì đúng là không còn gì bằng.

Lâm Y Y lắc đầu:

- Không, chiều nay em là người gọi xe cứu thương đưa anh ta đến bệnh viện.

- “...”

Bác sĩ đi vào phá vỡ bầu không khí quỷ dị trong phòng bệnh. Cục trưởng Lâm hỏi thăm tình hình của Lục Phàm, bác sĩ nói:

- Ngoại trừ chấn thương xương và chấn thương ngoài da thì rất có thể bệnh nhân sẽ bị tổn thương não bộ...

Đúng lúc này, Lục Phàm khẽ rên lên một tiếng đau đớn.

- Bệnh nhân tỉnh rồi!

Lục Phàm nặng nề mở đôi mắt ra nhìn xung .Thấy Lục Phàm đã tình, Lâm Hữu Thiên và Lâm Tranh hớn hở:

- A Phàm, cậu tỉnh rồi.

Lục Phàm khuôn mặt ngơ ngác:

- Các anh là ai?

Bầu không khí bỗng chốc như nổ tung. Lâm Hữu Thiên sốt sắng :

- Bác sĩ Bạch, đây là như thế nào?

Rồi quay sang hỏi Lục Phàm:

- A Phàm, mình là A thiên đây, cậu nhớ không?

Lục Phàm nhíu mày:

- A Thiên? Tôi có quen anh sao?

Lâm Hữu Thiên tức đến như sắp phát điên, anh cầm cổ áo bác sĩ Bạch, gầm lên:

- Nói , cậu ấy bị làm sao ?

Lâm Tranh vội vàng túm tay em trai mình lại:

- A Thiên, em bình tĩnh đi!

Ông nội Lâm lo lắng hỏi bác sĩ:

- Bác sĩ Bạch, chuyện này là ?

Bác sĩ Bạch thở hổn hển, giọng nói run run:

- Lục thiếu gia bị chấn thương nghiêm trọng ở đầu, đó có thể là nguyên nhân dẫn đến tình trạng mất trí nhớ.

Lâm Hữu Thiên nói như gầm lên:

- Mất trí nhớ? Ông mau xem lại cho cậu ấy . Nhanh lên.

Sau một hồi xem xét, bác sĩ Bạch toát mồ hôi.Lâm Tranh bình tĩnh hỏi:

- Sao rồi ? Thật sự A Phàm bị mất trí nhớ sao ?

- Rất có khả năng đấy.- Bác sĩ Bạch trả lời.

Cục trưởng Lâm nhíu mày:

- Nghiêm trọng như vậy. Liệu có thể lấy lại trí nhớ cho A Phàm không ?

Bác sĩ Bạch cảm thấy lạnh gáy trước cái nhìn của anh em Lâm Gia, ông bất đắc dĩ nói:

- Điều này còn phụ thuộc rất nhiều vào bệnh nhân. Có thể Lục thiếu gia chỉ bị mất trí nhớ tạm thời. Cậu ấy vẫn có thể nhớ lại hoặc có thể mãi mãi chỉ là đứa bé sơ sinh.

Lâm Y Y rùng mình, chẳng nhẽ cô phải chăm sóc đứa trẻ già này hay sao ?

Bỗng nhiên, Lục Phàm kéo tay Lâm Y Y cười tươi rói:

- Y Y

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.