Thầy Giáo Hắc Ám

Chương 4: Chương 4: Chân trời mới




“Mỗi con người đều có một thoáng sai lầm trong cuộc đời, chỉ cần ta đủ mạnh mẽ bước qua, chỉ cần bước qua, trước mặt ta sẽ là một chân trời mới”

_________

Thành phố D, quê hương của mẹ anh, máy bay hạ cánh không lâu thì một người con trai cao ngạo, lịch lảm, đôi mắt giấu sau cặp kính râm đen rảo quanh một lượt rồi cương nghị đẩy hành lí bước đi, quả thật trông rất ngầu, Ngôn Hoa đi đến khu chờ hướng thẳng đến bảng tên Sam Ng, như chợt nhận ra điều gì, anh khựng lại “Hừ” một tiếng, tại sao lại là “Sam Ng - Nick Yu”?

Anh trỏ tay vào cái bảng rồi tỏ vẻ mặt khó chịu, người giới thiệu nhà vội vã giải thích là do có một người nữa cũng đi chuyến bay này mua nhà cùng khu gần đó.

Anh lại “Hừ” lạnh một tiếng sau đó lấy khẩu trang y tế ra đeo vào, anh thực sự không thích không khí ở đây, tầm 3 phút sau cũng có một cậu trai tầm 17, 18 đẩy hành lí tới vui vẻ hét lên với người giới thiệu “Hi, con là Nick”

Ngôn Hoa không để tâm, đi một mạch ra taxi. Ngồi trên ở ghế lái phụ anh có cảm giác như não mình bị tiếng nói chuyện rộn ràng của hai người phía sau một già một trẻ làm cho ong ong cả lên, anh chợp mắt một lúc, vẫn không thèm tháo kính và khẩu trang mà đã ngủ.

Khi đến nơi thì đã xế chiều, bây giờ anh mới ý thức được nhà cùng khu với cậu nhóc này lại là hai ngôi nhà chung 1 vách, thiết kế và nội thất bên trong y hệt nhau đều là mới, trang trí rất tỉ mỉ, khu này yên tĩnh, trị an tốt, ít xe cộ lại gần nơi anh sắp làm việc, không khí lại thoáng đãng trong lành phù hợp mọi yêu cầu của anh, chỉ có điều hai ngôi nhà này là... “chung một vách”, cậu nhóc không suy nghĩ nhiều nhận chìa khoá rồi mang hành lí đi ngay vào căn nhà bên trái, anh nhíu mày rồi cũng nhận chìa khoá đi vào căn nhà bên phải, anh thầm nghĩ không biết chủ cũ của căn nhà này suy nghĩ gì lại xây ra được thứ không có logic như vầy, anh cực ghét chia sẻ đồ của mình với người khác, nói đúng hơn anh là một người có tính chiếm hữu mạnh mẽ, huống chi đây lại là cả một bức tường. Nhưng anh không muốn tốn thời gian tìm ngôi nhà khác nên cũng tạm thời chấp nhận.

Cũng từ hôm ở sân bay đó, vì tin nhắn thô kệch đó của anh mà anh không còn nhận được bất cứ tin nhắn quan tâm thăm hỏi mỗi ngày của cô gái tên An Di đó nữa, trong lòng thoáng lên chút trống vắng lại buồn bực khó chịu không biết vì sao. Nhưng cũng không mặt dày mà chủ động, mỗi tối cứ cầm điện thoại nhìn chầm chầm vào cái số quen thuộc ấy nhìn đã rồi lại đi ngủ, một người ngày đêm chỉ biết có sách vở học hành như anh thì dù IQ có cao đến đâu, thực lực có giỏi đến đâu thì kinh nghiệm yêu đương cũng bằng 0, huống hồ lại là tâm lí con gái.

Một người con trai 25 tuổi đầu, trẻ trung, nam tính, đẹp trai, học vấn cao, gia thế hay bất cứ phương diện nào cũng đều hoàn hảo, lại sinh ra và lớn lên ở một đất nước có văn hoá phương Tây như Ngôn Hoa mà đến tận bây giờ vẫn “giữ thân như ngọc”, ngay cả nụ hôn đầu, mối tình đầu cũng còn chưa trải qua bao giờ. Ai không biết lại nghĩ anh là gay cũng nên, nhưng kì thực thì đám bạn học ở Harvard của anh cũng là nghĩ anh như vậy, bất cứ người con gái nào dù có xinh đẹp mấy muốn theo đuổi anh cũng đều bị sự cao ngạo lạnh lùng của anh đuổi cho chạy mất. Mọi người đều thắc mắc không biết khi nào thì anh “tu thành chánh quả“...

Ở cách đó không xa, An Di đang vùi mình trong chăn nhìn vào màn hình điện thoại mãi, rồi lại nghĩ chẳng có lí do gì để tiếp tục phiền anh ta nữa...Nhưng ngay cả tên anh cô cũng chưa kịp hỏi vậy mà... Đã bao đêm rồi cô lại rơi vào tình trạng khó ngủ này chứ? Gần đây còn vì bận việc xin nhập học rồi còn phải tìm giáo viên dạy kèm học, phải tự ôn tập để không thua kém những học sinh ở đây nên An Di đã thức khuya mấy đêm rồi, tinh thần lúc này có chút hỗn loạn, lại mơ thấy cơn ác mộng khủng khiếp ấy, nửa đêm không ngủ nữa lại chạy ra vườn ngắm hoa dạ lan hương. Còn trên khung cửa sổ Vinh Hy lại chống tay lên cằm tựa vào đó mà ngắm cô, cô đêm nay lại mất ngủ... giống như anh. Tim anh lại nhói đau từng cơn, từng cơn.

Sáng hôm sau, Du Thăng cầm xấp giấy tờ nhập học, vừa đạp xe vừa huýt sáo trên đường đến trường mới, đạp được một đoạn cậu lại trông thấy một bóng dáng có hơi quen thuộc, là anh trai nhà bên, cậu vui vẻ đạp xe chầm chậm rồi buông câu chào: “Em là Nick - Du Thăng, hàng xóm của anh, nhớ em chứ?”

Ngôn Hoa vẫn lạnh lùng chỉ gật đầu rồi ung dung bước đi tiếp, lúc này Du Thăng mới nhìn kĩ gương mặt lúc không đeo khẩu trang, kính đen của anh ta, đúng là rất cương nghị, nam tính, lại rất trắng, làm cậu là con trai lại không khỏi ganh tỵ.

Cậu lại hỏi anh: “Anh đi đâu vậy?”

Ngôn Hoa nghĩ cậu trai này thật là phiền phức, nhưng cũng lịch sự mà trả lời:“Xin việc”

Hỏi xong Du Thăng lại hỏi nữa:“Anh xin việc ở đâu? em cũng đang đi nộp đơn nhập học này”

Lúc này Ngôn Hoa đã thoáng chút bực mình, anh nhanh bước đi phớt lờ Du Thăng, cậu nhận ra nên cũng không mặt dày hỏi tiếp, cho đến khi cả hai cùng dừng chân trước cổng trường Trung học thành phố D, vốn là trường tiêu chuẩn quốc tế nên tuyển chọn giáo viên và học sinh cũng rất đòi hỏi cao. Du Thăng giật mình chợt nhận ra, anh nói đi xin việc thì ra là xin việc làm ở đây, có lẽ là trợ giáo hay thực tập sinh cũng nên, dù sao nhìn anh ta cũng còn trẻ như vậy.

Hai người cùng bước vào phòng hiệu trưởng, trong lúc cô chủ nhiệm đang xem hồ sơ của cậu, cậu lại vểnh tai nghe ngóng phía khác, giọng hiệu trưởng run run có vẻ như là giật mình: “Ngôn Hoa, 25 tuổi, tốt nghiệp đại học Harvard ngành y, sử dụng thông thạo 5 thứ tiếng, quê quán Anh... “ - giọng hiệu trưởng không lớn cũng không nhỏ đủ khiến cho mọi người còn lại trong văn phòng lúc này mắt chữ A mồm chữ O, người đàn ông này vừa bước vào đã mang khí thế đẹp trai bức người bao trùm cả gian phòng này, lại còn bản giới thiệu kia nữa, đúng là khiến mọi người khó tin.

Hiệu trưởng lại cất giọng:“ Vậy mục đích cậu...”, ông còn chưa nói hết, anh đã trả lời một cách lạnh nhạt:“Tôi thích“.

Chỉ vài phút sau hai người lại cùng bước ra khỏi phòng, Du Thăng từ lúc rời khỏi nhà đến giờ đã bị Ngôn Hoa làm cho đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, còn Ngôn Hoa vẫn cứ bình thản với thái độ lạnh lùng của mình, chẳng để ai trong mắt.

Du Thăng lặng lẽ đi cùng anh về, trên đường vẫn cứ suy nghĩ mãi, rốt cuộc đầu óc con người này làm bằng thứ gì thế không biết, còn trẻ tuổi mà thân thế đã bất phàm như vậy.

Lúc hai người đến trước cổng nhà, Du Thăng đứng bên nhà mình hét vọng sang:“ Thầy Sam, em rất kém môn Hoá-Sinh, thật hay thầy lại chuyên ngành Y, có thể nào kèm giúp em không?”

Ngôn Hoa định đi vào nhà thì dừng lại cất giọng không lớn, đủ để Du Thăng có thể nghe thấy:“Để tôi xem”, nói xong anh đi vào đóng sầm cửa lại, con người anh đối với mọi chuyện đều lạnh nhạt duy nhất chỉ có việc học tập và làm việc lại cực kì nghiêm túc.

Còn Du Thăng thì lại hí hửng, tâm trạng đang tốt thế là lại vác xe đạp chạy lòng vòng trong khu nhà tiện thể tìm nhà của Tiểu Di, mới nghĩ đến An Di thôi tâm trạng của Du Thăng đã vui vẻ ngay, cậu nhất định cho An Di một bất ngờ.

Hai tháng ngắn ngủi mùa hè, mỗi người lại sử dụng nó với một mục đích khác nhau, An Di ôn tập bài vở, dạy An Hạo chơi cờ vua, đi chơi cùng ông bà.

Ngôn Hoa soạn giáo án, lại phải trông chừng xử lí công việc của công ty bên Anh, dù đã giao cho anh họ nhưng vẫn không an tâm.

Vinh Hy giúp An tổng đi Anh xử lí công việc cũng không quên ghé đón Tiểu Bối về cho An Di, anh thừa biết là cô rất nhớ nó nhưng lại sợ phiền mà không nói ra.

Du Thăng thì về Anh cùng gia đình đến ngày khai giảng mới quay lại thành phố D...

____________

Ngày khai giảng...

Trước khi ra khỏi nhà Du Thăng nhìn thấy mẫu giấy nhỏ dán ở cánh cổng nhà mình

“Mỗi chiều 6h, học hành đều đặn, nghiêm túc, số điện thoại của tôi XXXXXXX, còn nữa gọi tôi là Thầy Ngôn thay vì Sam” - Đây là lời nhắn của anh ấy sao? Đồng ý dạy mình rồi?

Du Thăng đứng đợi trước nhà An Di vốn định sẽ cho cô một bất ngờ rồi sau đó chở cô đi học, nhưng trời thì kéo mây ùn ùn, đợi hơn nửa tiếng vẫn chưa thấy An Di đâu, Du Thăng liền nghĩ chắc cô đi học rồi lại lủi thủi đạp xe đến trường một mình.

Ngôn Hoa vốn ra khỏi nhà rất sớm nhưng vì hai tháng nay anh ăn ngủ không ngon nên sáng nào cũng ngồi trong quán coffee gần nhà nhấm nháp chút Espresso, hôm nay trời chuyển xấu anh cũng không quá vội vàng, cứ chậm rãi thưởng thức tách cà phê của mình,

Đến lúc bước ra khỏi quán thì từ trong ngôi nhà đối diện một cô thiếu nữ với mái tóc dài xoã tung bay trong gió, gương mặt nhìn thoáng qua thôi cũng đủ biết rằng rất xinh xắn, dáng người cao lại thon thả với làn da trắng hồng rất ngọt ngào, lúc này cô gái ngoái lại nói với người đàn ông trung niên đang đứng trước cổng: “Không cần đưa đón con mà, ba mau vào đi”

Người đàn ông cười xoà ngán ngẫm nhìn lên bầu trời đen kịt lại lắc đầu đi vào trong. Giọng nói của cô gái vừa nãy như rót mật vào tai, khiến ai nghe cũng phải tấm tắc vui vẻ. Nhưng khoan đã, anh dường như cảm thấy hơi quen tai... Rốt cuộc đã nghe qua ở đâu?

Ngôn Hoa lặng lẽ ngắm nhìn bộ dạng hớt hải trông rất buồn cười của cô gái mặc đồng phục phía trước, có lẽ là học sinh trường trung học thành phố D, không chừng sẽ là học trò của anh, nghĩ đến đây anh không nhịn được mà nở một nụ cười nhàn nhạt, anh cũng tự giật mình, cô gái này khiến anh vừa cười sao? Anh cũng không tin vào mình nổi, cứ ung dung bước tiếp phía sau cô gái ấy.

Trời lại trở chứng càng lúc càng âm u hơn, gió rít mạnh hơn, mùi âm ẩm bốc lên báo hiệu cơn mưa sắp kéo đến, anh nhanh chóng nhắm tới mái hiên gần đó mà chạy, nhưng nhìn cô gái hậu đậu trước mặt anh lại bất giác chậm lại đi sau cô, vì biết cô cũng nhắm đến mái hiên đó nên anh lặng lẽ nhường cô vào trước

Bỗng “Huỵch” một tiếng cô gái trước mặt vấp phải biên lề đường, chuẩn bị ngã thì anh đã nhanh chóng đưa tay đón trọn vòng eo thon của cô. Giây phút đó tim anh lại đập chậm một nhịp, do sự bất ngờ hay là do vô tình động chạm mà gây ra phản ứng sinh lí? Anh vội trấn tĩnh mình mà gằn giọng:

“Này, không định đứng dậy à?”

Trong khoảnh khắc hai đôi mắt giao nhau tim anh lại tiếp tục... chậm đi một nhịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.