Thay Chị Lấy Chồng

Chương 224: Chương 224: Anh yêu em




Tôi ngẩng đầu, nhìn Lý Hào Kiệt, ánh mắt của anh ta vẫn dịu dàng như lúc trước.

Khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ.

Lúc anh nhìn tôi, thật giống như cả thế giới chỉ có mình tôi.

Nhưng tôi tỉnh táo biết rằng, những thứ này đã sắp không còn thuộc về tôi nữa rồi.

Tôi nhìn anh, hỏi trước: “Anh hy vọng tôi tới tham dự hôn lễ của anh sao?”

“Anh tôn trọng sự lựa chọn của em, nhưng hôn lễ của anh tổ chức trên đảo, cần đi thuyền qua đó, có thể sẽ có chút vất vả.” Lý Hào Kiệt đáp.

Dịu dàng như thế.

Lo nghĩ cho tôi như thế.

Nhưng vì sao trái tim tôi lại đau thế này.

Tôi nhìn anh, gượng cười: “Diễn xuất của anh tốt thật, giờ phút này tôi thậm chí cho rằng anh đang nói thật.”

“Những gì anh nói đều là lời thật lòng.”

Lý Hào Kiệt nghiêm túc nói.

Trên mặt anh dường như còn mang theo vẻ kiên định.

Người đàn ông ngồi xuống, kéo tôi ngồi lên đùi anh. Tôi vòng hai tay qua cổ anh, khẽ nhíu mày: “Tôi thật sự hy vọng tất cả đều giống như tôi đoán thì tốt rồi.”

“Em đoán như thế nào?”

up trên app mê tình truyện

“Người anh yêu thật lòng là tôi, anh có kẻ thù, anh sợ bọn họ làm hại tôi, cho nên mới lựa chọn xa lánh tôi.”

Lúc này, tôi nói ra toàn bộ những tưởng tượng ngây thơ của mình.

Người đàn ông giơ tay lên vỗ về đỉnh đầu tôi: “Có lẽ sự thực chính là như vậy.”

“Đừng lừa tôi.” Tôi lắc đầu: “Cẩn thận nghĩ lại, cho tới giờ anh chưa từng nói yêu tôi, chỉ có mình tôi đơn phương bày tỏ tình cảm của mình...”

“Vậy bây giờ anh nói.” Tay người đàn ông hơi dùng sức, ôm tôi sát lại gần anh hơn, bờ môi mỏng dán lên vành tai tôi, và nói: “Anh yêu em.”

Một giây đó, nước mắt vốn đã ngừng rơi của tôi lại trào ra.

Từng giọt từng giọt rơi xuống, như chuỗi ngọc bị đứt, hoàn toàn không ngừng được.

Tôi đẩy anh ra, vừa lau nước mắt vừa nói: “Không chơi, không chơi nữa. Tôi chơi không nổi, tôi sẽ cho là thật.”

Như vậy sẽ chỉ làm tôi càng thêm đau khổ.

Nhưng người đàn ông này lại không tính dừng lại, anh ôm lấy tôi, một tay ôm lấy gáy tôi, đôi môi mỏng kia hôn lên những giọt nước mắt của tôi.

Tôi nghe thấy anh nói: “Đừng khóc, nhìn thấy em khóc, anh cũng sẽ đau khổ.”

Nghe thấy anh nói vậy, tôi càng khóc to hơn.

Người đàn ông ấy hôn từng giọt nước mắt của tôi, cuối cùng môi mỏng dừng lại trên bờ môi tôi. Mùi thuốc lá nồng đượm hòa quyện cùng hơi thở đặc biệt của riêng mình anh, bá đạo xâm nhập khoang miệng tôi.

Giờ khắc này, tôi không có chút sức chống cự nào với anh.

Tôi chỉ có thể đáp lại theo bản năng.

Tôi có thể cảm giác được, chỗ tôi ngồi nổi lên chút khác thường, rồi tôi nhanh chóng nghe thấy động tác anh cởi thắt lưng.

“Không được.”

Không được!

Tôi biết là không được!

“Cho anh, một lần cuối cùng, chúng ta làm thật tận hứng.”

Một tay anh ôm lấy eo tôi, lập tức thuần thục cởi bỏ hàng cúc sau lưng tôi...

Một lần cuối cùng?

Để cho tôi phóng túng một lần, được không.

Tuy rằng tôi biết, làm như vậy rất có lỗi với Lâm Tuyền, nhưng...

Ngày đó, tôi và Lý Hào Kiệt làm từ văn phòng vào phòng nghỉ, từ lúc mặt trời mọc tới buổi hoàng hôn khi mặt trời lặn, tôi ngủ trong lòng người đàn ông đó.

Tôi bị cuộc gọi của Khương Thanh đánh thức.

Chị ấy hỏi tôi đang ở đâu.

Tôi nhìn nửa bên trống rỗng trên chiếc giường đôi đang nằm, nhất thời cảm thấy bản thân dường như vừa trải qua một giấc mơ không có thật.

Tôi trả lời: “Em ở bên ngoài, lát nữa em sẽ về ngay.”

Tôi cúp điện thoại, ngồi dậy, nửa người dưới có chút đau đớn nhắc nhở tôi rằng chuyện ngày hôm qua đã thật sự xảy ra.

Tôi nhìn thấy trên sô pha có đặt một bộ quần áo mới.

Lý Hào Kiệt luôn như thế, lần nào cũng chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho tôi.

Ắt hẳn đây cũng là một lần cuối cùng.

Tôi thay xong quần áo, đi ra ngoài thì mới phát hiện Lý Hào Kiệt vẫn chưa rời đi, anh đứng trước cửa sổ to sát đất hút thuốc.

Tôi cúi đầu, thấy bên chân người đàn ông ấy đã đầy những đầu mẩu thuốc lá.

Đếm sơ qua chừng hai mươi mấy điếu.

Chẳng lẽ, anh ấy vẫn luôn đứng đây hút thuốc?

Tôi nhìn sườn mặt như điêu khắc của anh, trong con ngươi thâm thúy ấy dường như ánh lên nỗi ưu thương khó mà tiêu tan.

Ngọn đèn tầng đối diện sáng ngời, xuyên qua thủy tinh hắt lên người anh, làm cho anh như được mạ lên một tầng ánh sáng.

Đẹp đẽ tới vậy.

Lý Hào Kiệt thật sự rất đẹp trai, ở trong mắt tôi, có lẽ trên đời này không thể tìm ra người đàn ông nào đẹp trai hơn anh.

Quan trọng hơn là anh từng dịu dàng như vậy, đối xử tốt với tôi như vậy...

Chỉ tiếc rằng, qua hôm nay, mọi thứ đều đã không còn.

“Dậy rồi?”Tôi đứng đó khoảng hai phút, Lý Hào Kiệt mới phát hiện ra tôi.

Lúc anh hỏi, nét mặt của anh đã quay trở lại vẻ lạnh lùng buổi sáng.

Anh nhìn tôi như nhìn một người xa lạ.

Tôi lúng túng nhìn anh, không thể thích ứng được với sự thay đổi này, sau một lúc lâu tôi mới nói: “Ừ, dậy rồi, tôi đi trước.”

Dứt lời, tôi xách túi đi ra ngoài.

Sau lưng truyền tới giọng người đàn ông: “Bí mật mà em nói kia là gì?”

Anh còn nhớ rõ?

Tôi nhìn anh, chần chừ một chút rồi nói: “Tôi sẽ viết một tờ giấy, đặt trong hộp tiền mừng của hôn lễ. Sau khi bị tổng giám đốc Lý đùa cợt lâu như vậy, tôi chỉ hy vọng, sau khi anh xem tờ giấy đó xong, sẽ phải sống với nỗi áy náy một thời gian.”

Tôi không yêu cầu xa vời là cả đời.

Chỉ cần anh áy náy một thời gian, tôi đã cảm thấy mình thành công.

Lúc tôi đi ra khỏi tập đoàn Hào Thiên, đã là mười giờ tối.

Xe cộ ngoài đường rất ít.

Tôi không bắt xe mà đi bộ về nhà.

Tôi cần yên tĩnh một chút để buông bỏ. Phản ứng vừa rồi của Lý Hào Kiệt khiến tôi nghĩ mãi không rõ, vì sao diễn xuất của anh ta lại tốt như vậy.

Chẳng lẽ người thành đạt đều có thể kiểm soát nét mặt tốt thế sao?

Tôi vừa mới đi tới giao lộ thì thấy một chiếc xe hơi màu trắng đỗ ở đây.

Lâm Tuyền bước từ trên xe xuống.

Tôi không khỏi có chút kinh hoảng khi nhìn cô ấy, theo bản năng kéo cổ áo lại.

Lâm Tuyền thấy tôi, dường như không phát hiện điều gì khác thường, vẫn chào hỏi tôi như trước: “Cô Tống đi đâu đây? Không bắt được xe sao? Cần tôi đưa cô về không?”

“A.” Tôi nhìn cô ấy, trong lòng áy náy vô cùng, xấu hổ nói: “Không cần đâu, tôi muốn đi dạo một chút.”

Nói xong, tôi bước nhanh muốn rời đi.

Nhưng Lâm Tuyền lại đột nhiên chạy tới: “Đúng rồi, cô Tống, nếu đã gặp cô ở đây thì tôi không gọi điện thoại nữa.”

“Hả?”

Tôi nhìn về phía cô ấy.

Trên mặt Lâm Tuyền hiện lên nụ cười nhạt: “Bạn của tôi nói đã tìm được căn nhà thích hợp, ngày kia sẽ chuyển nhà. Cô chỉ cần tìm thời gian cùng tôi đi làm chút thủ tục sang tên, sau đó trả tiền cho tôi là được rồi.”

“Nhanh vậy sao?”Tôi hơi bất ngờ.

“Ừ, do cô nói đó là món quà bà nội tặng cô, hiện tại bà nội cô đã qua đời, tôi biết căn nhà này rất quan trọng với cô, cho nên đã hối thúc anh ấy. Hiện tại chỉ cần có tiền thì tìm nhà cho thuê dễ lắm.”

Lâm Tuyền tươi cười đầy mặt giải thích với tôi.

Cô ấy như vậy, lòng tôi lại càng áy náy hơn, cảm thấy mình đã làm một chuyện cực kỳ vô liêm sỉ.

Giây phút này, tôi hạ quyết tâm, bèn nói với Lâm Tuyền: “Được, cảm ơn cô. Cô Lâm, chúc cô và anh Lý hạnh phúc. Tôi nghĩ qua một thời gian nữa tôi sẽ rời khỏi Vĩnh An.”

“Kỳ thật cô không cần rời đi đâu.” Lâm Tuyền mới nói một nửa, ánh mắt đã dời từ mặt tôi qua sau lưng tôi. Cô ấy giơ tay lên nói với người phía sau lưng tôi: “Hào Kiệt, anh tan làm rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.