Thật Ra Thì Em Không Dễ Thương

Chương 4: Chương 4: Thích anh mới theo đuổi anh




Người của phòng thiết kế gần đây rất có khẩu phúc (có lộc ăn). Bánh ngọt, sushi, món Ý, món Ấn Độ...... Gần như mỗi ngày đều không giống nhau.

Không cần nghi ngờ, những món này đều là do Mạch Manh Manh làm.

Có câu nói có thể xem là kinh điển, “Muốn giữ được trái tim của đàn ông, trước tiên phải bắt được dạ dày của anh ta”, kinh điển tất nhiên phải có tác dụng, phải có chỗ hơn người. Vì vậy Manh Manh quyết định dùng thực tế kiểm nghiệm tính xác thật của lý thuyết.

Bạn bè của Manh Manh đều biết, thật ra Mạch Manh Manh là người yêu ngủ đến chết, nhưng mà bây giờ người trẻ tuổi sống về đêm 12 giờ mới bắt đầu cuộc sống đồng hồ sinh học của Mạch Manh Manh có vẻ rất đáng quý: mỗi tối chín giờ nhất định đi ngủ, đúng sáu giờ sáng rời giường, nghỉ trưa một giờ, thời gian còn lại hễ có thời gian rảnh là đi nằm ngủ ngay, một ngày ước chừng có thể ngủ đến 12 tiếng.

Nhưng mà, kể từ khi Mạch Manh Manh quyết định bắt đầu theo đuổi Hầu Thành, liền rưng rưng trừ thời gian nghỉ trưa quý giá của mình, một tiếng....!

Mỗi sáng sớm sau khi tự nhiên tỉnh lại, tìm nguyên liệu làm bữa sáng phong phú ngon miệng lại dinh dưỡng, bỏ vào hộp tiện lợi đến công ty đưa cho Hầu Thành.

Hầu Thành bình thường khoảng bảy giờ rưỡi sẽ đến công ty, làm quản lý một công ty yêu cầu chín giờ đi làm, đúng là tấm gương siêng năng. Sau khi tìm hiểu rõ ràng quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Hầu Thành, trong lòng Manh Manh cảm động, trời cũng giúp cô!

Ngày đầu tiên thấy Mạch Manh Manh đưa bữa sáng cho mình, trong lòng Hầu Thành vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Mạch Manh Manh. Sắc mặt cô gái này bỗng trở nên đỏ bừng, rõ ràng rất hồi hộp, nhưng vẫn tự nhủ: “Em thích anh, cho dù anh đồng ý hay không, em đều muốn theo đuổi anh!”

Hầu Thành hơi híp mắt lại, kinh nghiệm được người khác theo đuổi không phải là không từng có, nhưng mà lần này, tại sao lần này lại có cảm giác cực kỳ mong chờ chứ? Cô gái này, rất dũng cảm đấy......

Hầu Thành ăn sáng, nhưng mà nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Mạch Manh Manh, không tự chủ cúi đầu mở miệng nếm bánh bột mì Mạch Manh Manh đưa tới. Ưm, mùi vị không tệ.

Manh Manh thấy Hầu Thành ăn thức ăn mình làm, gần như vui vẻ đến mức muốn hô to vạn tuế. Ngây ngốc nhìn Hầu Thành từng miếng từng miếng một mà ăn hết tất cả mọi thứ, oa, đến dáng vẻ lúc ăn cơm cũng đẹp mắt như vậy, không hổ là người đàn ông cô nhìn trúng o(≧v≦)o~~

Hết sức hưng phấn thu dọn hộp tiện lợi, Manh Manh vừa đi tới ngưỡng cửa, chợt quay đầu lại, “Chờ em ăn cơm trưa nha ~~”

Hầu Thành vuốt ve cái bụng ăn quá no của mình, cúi đầu, nhếch miệng lên nở một nụ cười như có như không.

********** Diễn đàn l *ê* q # ú ^ y đ-ô-n

“Sư phụ à, tớ chủ động xuất kích đấy. Mấy ngày qua anh ấy đều không từ chối đồ ăn tớ mang cho anh ấy, cậu nói xem, anh ấy cũng có chút thiện cảm với tớ đúng không?”

Lý Nguyên Bình liếc mắt, “Manh Manh à, không chừng có thể nói.”

“Nói thế nào?” Manh Manh nóng nảy nhìn thanh niên đối diện.

“Có lẽ người ta cảm thấy món ăn cậu làm rất hợp khẩu vị của người ta ~” Lý Nguyên Bình thờ ơ nói.

“Này! Cậu nói nếu như mà tớ theo đuổi cậu... cậu sẽ động lòng hay không?” Manh Manh hỏi Lý Nguyên Bình.

Lý Nguyên Bình đứng lên, cơ thể vươn qua khỏi bàn nhìn thẳng vào Manh Manh, ngón tay hơi nâng cằm Manh Manh lên, nhìn xung quanh một chút, “Ừm, nếu như cậu theo đuổi tớ, là đàn ông đều biết động lòng. Đáng tiếc......”

“Cậu có Sư nương!!” Mạch Manh Manh vuốt ve móng vuốt của Lý Nguyên Bình, trợn mắt giận dữ nhìn.

“Chính là vậy đó!” Lần nữa ngồi trở về, trong đầu Lý Nguyên Bình lóe lên ý tưởng, “Nếu như anh ta thật sự không động lòng, có lẽ..... Hẳn là trong lòng anh ta đã có người khác......”

Sắc mặt Manh Manh biến đổi, “Nhưng mà, tớ chưa từng nghe thấy bát quái tương tự......”

“Ở bên ngoài thì sao. Chuyện này có khả năng xảy ra mà.”

“......”

“Không có gì, cậu phải tin tưởng vào chính mình. Manh Manh nhà chúng ta người gặp người thích mà.”

“......”

“Đừng như vậy mà, như vậy thì không phải là Mạch Manh Manh nhà chúng ta trên trời dưới đất không gì không biết, cười một cái cho gia xem nào ~”

Mạch Manh Manh nâng khóe miệng cười rất khó coi.

**********

Trước cửa sổ sát đất tầng 15 của tòa nhà, Hầu Thành đang cầm cà phê mặt không đổi sắc nhìn người nào đó đang nói chuyện với một người đàn ông xa lạ trên quảng trường ngoài trời, động tác của hai người rất thân mật, Hầu Thành nhìn, mờ mờ ảo ảo cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.

**********

Buổi chiều và kéo đến nhiều ngày sau trong lòng người của phòng thiết kế không khỏi run sợ, tổng giám thiết kế cũng không nói gì về bản thiết kế nhưng đến chỗ quản lý tất cả đều bị trả về làm lại.

“Này, Chuột (Biệt danh của Vương Hạo), đàn ông cũng có thời kỳ mãn kinh sao?” Cao Tuệ ai oán hỏi Vương Hạo.

“Cô có thời kỳ mãn kinh sao? Nam nữ đều là người thì giống nhau chăng?” Vương Hạo tức giận cào cào tóc.

“Manh Manh, chẳng lẽ em đưa thuốc nổ thay cơm cho anh ta hả?”

“Hả? Ô! Làm sao có thể đưa thuốc nổ chứ......” Manh Manh im lặng.

“Trước tiên nộp lại bản thảo, em đi đưa đi, chị không muốn bị đông cứng thành tảng băng đâu.”

“......” Cần khoa trương như vậy sao?

Sự thật chứng minh, thật sự rất khoa trương!

“Chỗ sáng tạo ở đâu? Thể hiện ý tưởng gì? Thiết bị lắp đặt bên trong phòng không nên đơn giản như vậy!” Hầu Thành ném bản thiết kế về trước mặt Manh Manh, “Làm lại!”

Manh Manh uất ức, “Có phải tâm trạng anh không tốt hay không?” Giận chó đánh mèo, đây rõ ràng là giận chó đánh mèo.

“Tâm trạng tôi có tốt hay không liên quan gì đến cô?” Giọng điệu Hầu Thành rõ ràng không tốt.

Có liên quan tới cô sao? Tâm trạng anh tốt em sẽ vui vẻ, tâm trạng anh không tốt em cũng cảm thấy không tốt, anh nói có liên quan tới em không? Manh Manh không phải người sẽ chống đối cấp trên, chẳng qua cảm thấy bị tổn thương, nhìn Hầu Thành.

Hầu Thành biết mình đang giận chó đánh mèo, ánh mắt trách cứ như vậy khiến cho lòng anh càng đau hơn, có thứ gì đó, đã phát triển theo hướng mình không thể kiểm soát được.

“Để cho bọn họ làm lại đi! Một lần cuối cùng.”

Manh Manh nhận lệnh liền rời đi, lại bị Hầu Thành gọi lại, “Mạch...... Manh Manh.”

“Hả?” l *ê* q # ú ^ y đ-ô-n

“Không có việc gì, cô đi đi.” Muốn nói chuyện khác lại không tìm được chủ đề, Hầu Thành khẽ tự giễu, đánh mất khả năng trao đổi cùng người khác phái rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.