Thật Ra Thì Em Không Dễ Thương

Chương 7: Chương 7: Chúng ta hẹn hò đi




Người của phòng thiết kế trêu ghẹo Mạch Manh Manh, “Thì ra quản lý Hầu của chúng ta thích kiểu ngự tỷ nha ~~ Manh Manh, làm sao hôm nay không giống hôm qua vậy?”

Mạch Manh Manh còn chưa kịp nói chuyện, Vương Hạo chen miệng vào, “Ngốc quá, phụ nữ có đàn ông tưới dĩ nhiên sẽ khác rồi!”

Mạch Manh Manh: Lời này, sao lại không thích hợp như vậy?

Cao Tuệ: “Manh Manh à, em thành công rồi, cuối cùng cũng chinh phục được quản lý Hầu của chúng ta.”

Mạch Manh Manh cầm hộp tiện lợi chuẩn bị cho Hầu Thành lên, cười với Cao Tuệ, “Bị chinh phục, trước đến giờ vốn không phải là anh ấy......” Xoay người đi về hướng phòng làm việc của Hầu Thành.

**********

“Hôm nay làm món ăn gia đình, chỉ cần đặt ở trong lò vi sóng hâm nóng một chút là có thể ăn được.” Mạch Manh Manh vừa để hộp tiện lợi xuống vừa nói.

“Em biết làm thật nhiều món ăn.” Gần như món ăn gia đình mỗi đều không bị trùng lặp.

“Chậc......” Manh Manh vì bất thình lình được khen ngợi mà đỏ mặt, “Tạm được......”

Mạch Manh Manh nhìn Hầu Thành ăn cơm từ lúc không phải là người yêu, đến bây giờ đã trở thành người yêu, ngày ngày cùng nhau ăn cơm, Mạch Manh Manh có cảm giác hẹn hò mỗi ngày, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Hầu Thành đã quen với tình trạng thỉnh thoảng Mạch Manh Manh cười khúc khích với mình. Cầm đôi đũa lên, không nặng không nhẹ đánh lên đầu Mạch Manh Manh một cái, “Cuối tuần, có dự tính gì chưa?”

“À?” Mạch Manh Manh phục hồi tinh thần lại, sờ sờ đầu, xấu hổ cười một tiếng, “Ngủ thì có tính hay không?”

“Ngủ? Em sống mà không có tham vọng gì khác sao?” Hầu Thành tức giận nói.

“Có chứ!” Mạch Manh Manh vội vàng giải thích, “Em muốn ăn tất cả đồ ngọt trên thế giới! Như thế nào, tham vọng này đủ lớn chưa? Hi hi......”

Đột nhiên Hầu Thành cảm thấy rất bất lực, mình ra ám hiệu rất rõ ràng, cô bé này, còn không biết nhân cơ hội.

Cho nên nói, khó chịu đã là tính cách.

Hầu Thành: “Ngày mai đi chơi.”

Mạch Manh Manh (⊙_⊙)?, hồi lâu vẫn không có phản ứng. Khi phản ứng kịp thì hai mắt sáng lên, “Thật sao?”

“Không tin cũng được.”

“Em tin em tin, em thật sự tin.”

********** Diễn đàn L e6 Q u y1 Đ o6 n

Đối với lần đầu tiên hẹn hò một cách đúng nghĩa của hai người, Mạch Manh Manh chuẩn bị thật lâu. Trong tủ quần áo tất cả quần áo hợp thời tiết đều được đặt lên giường, cho dù như vậy, lần đầu tiên Manh Manh có cảm giác “Quần áo của mình quá ít“. Quả nhiên, phụ nữ đẹp là cho người khác nhìn mà......

Cuối cùng, Mạch Manh Manh quyết định mặc váy. Váy màu trắng sữa không tay, áo khoác tay ngắn với đường viền hoa nhỏ, giày cao gót màu trắng. Tóc Mạch Manh Manh bình thường mang ánh nâu do bị cháy nắng, nhìn qua giống như tóc nhuộm vậy, từ trước đến nay đuôi tóc xoăn xoăn tự nhiên. Manh Manh bỏ qua kiểu tóc đuôi ngựa trước nay, thay đổi kiểu tóc, chải một nửa tóc lên dùng cài tóc kẹp lại, một phần tóc thả dài xuống tới thắt lưng.

Hầu Thành tới dưới lầu nhà Mạch Manh Manh thì Mạch Manh Manh đã đợi một lúc rồi. Thấy Hầu Thành, lúm đồng tiền lập tức hiện ra. Hầu Thành chưa bao giờ là người cảm tính, lúc nhìn thấy Mạch Manh Manh, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hai chữ, người đẹp.

Theo một trình độ nào đó mà nói, Hầu Thành là một người đàn ông cao lớn theo chủ nghĩa đàn ông. Hai người đi dạo phố, hoàn toàn không thể nói là đi dạo phố...... Chính là một anh lớn, bước nhanh đi về phía trước, một cô gái nhỏ đi theo ở phía sau, lảo đảo nghiêng ngã đuổi theo. Mạch Manh Manh cắn răng nhìn bóng dáng đi ở phía trước, nếu như không phải đã biết Hầu Thành là loại người gì, Mạch Manh Manh gần như muốn cho rằng người đàn ông này đang cố ý chỉnh mình. Chuyện này...... Chuyện này...... Là sao chứ...... Mạch Manh Manh uất ức đến mức muốn rơi nước mắt.

Lúc băng qua đường, cuối cùng Hầu Thành cũng dừng lại, quay đầu lại nhìn Mạch Manh Manh. Một người thanh thanh đạm đạm, lại chờ mình giữa nơi đông nghịt, tim Mạch Manh Manh lập tức hóa thành một vũng nước. Đi nhanh đến bên cạnh anh, cùng anh đứng chờ đèn đỏ. Cái đèn đỏ này rất lâu, Mạch Manh Manh len lén nhìn Hầu Thành, vươn tay lặng lẽ kéo vạt áo của Hầu Thành. Hầu Thành khẽ cúi đầu nhìn cô, không biết là trời nóng hay thế nào, mặt Mạch Manh Manh rất là đỏ, sau đó, Hầu Thành cảm thấy tay của mình bị một bàn tay nhỏ vô cùng mềm mại nắm lấy. Chủ nhân của bàn tay đó lại nhìn xung quanh, không chịu nhìn mình. Trong lòng Hầu Thành cảm thấy buồn cười, mặc cho cô nắm tay mình.

Vì vậy, sau lúc đó, Mạch Manh Manh dưới sự ngầm cho phép của Hầu Thành, nắm tay Hầu Thành, kiềm chế bước chân của Hầu Thành, nhàn nhã thong dong đi dạo phố.

Lúc chạng vạng, Hầu Thành dẫn Mạch Manh Manh vào rạp chiếu phim. Mạch Manh Manh chần chờ đi theo sau lưng Hầu Thành, sau khi tìm được chỗ ngồi của mình. Phim điện ảnh còn chưa chiếu, sau một hồi ngồi đợi, Hầu Thành đứng dậy đi ra ngoài mua đồ ăn cho Mạch Manh Manh. Rạp chiếu phim to như vậy, không tính là sáng sủa, chỉ có một mình Mạch Manh Manh. Máy điều hoà nhiệt độ đều đặn thổi, Mạch Manh Manh chợt rất sợ. Cô không sợ chuột không sợ gián không sợ rắn không sợ...... Chính là sợ tối. Sợ tối là do tâm lý, cảm giác trong bóng tối có vô số ma quỷ không thuộc về thế giới này ẩn núp. Mạch Manh Manh co mình lại thành một cục, nhắm mắt lại. Sau khi mất đi thị giác, có thể tinh tường nghe thấy tiếng quảng cáo trong rạp chiếu phim, cùng nhịp tim của mình.

Lúc Hầu Thành trở lại thì nhìn thấy một Mạch Manh Manh như vậy. Để thức uống cùng mấy cây kẹo que vị khác nhau xuống, chần chờ một chút, vỗ vai Mạch Manh Manh, “Không thoải mái?”

Thời điểm này đối với Mạch Manh Manh mà nói, giọng của Hầu Thành giống như tiếng trời, nháy mắt sau đó, Mạch Manh Manh liền ôm cánh tay Hầu Thành không buông.

“Làm sao vậy?”

“Bây giờ không sao.” Đánh chết Mạch Manh Manh cô cũng sẽ không nói cho Hầu Thành biết mình sợ bóng tối đâu!

“Ừm.”

**********

Hẹn hò xong đưa bạn gái về nhà đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa (hiển nhiên). Cho dù Hầu Thành là một người không hiểu phong tình, cũng hiểu điều này. Lần này, anh may mắn được đi lên thăm khuê phòng của Mạch Manh Manh.

Căn hộ đơn khoảng 30 mét vuông, một phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh, mỗi một chỗ đều giống như con người của Mạch Manh Manh, nho nhỏ, nhưng mà rất tinh xảo.

Hầu Thành không biến sắc quan sát xong căn hộ của Mạch Manh Manh, hỏi, “Thiết kế của căn hộ này?”

Mạch Manh Manh cười ra hai lúm đồng tiền, “Như thế nào?”

Nhìn ánh mắt sáng ngời lại tràn đầy mong đợi, Hầu Thành bỏ qua thiết kế cảm thấy hoàn mỹ nhất trong lòng, gật đầu một cái, “Thật không tệ.”

“Vâng!” Mạch Manh Manh gật đầu thật mạnh, “Do em thiết kế đó! Lúc mới vừa mua căn hộ này em liền muốn tự mình thiết kế, hi hi......”

Hầu Thành ngồi xuống ghế sa lon duy nhất ở trong phòng khách, Manh Manh tìm hồi lâu trong tủ lạnh, ôm ra một đống đồ uống, xếp thành một hàng trên khay trà.

Hầu Thành nhướng mày nhìn Mạch Manh Manh một chuyến lại một chuyến mang đồ ra, đến khi Mạch Manh Manh dừng lại, ngồi lên ghế nhỏ đối diện ghế sa lon, khao khát nhìn mình thì bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, “Cầm ra nhiều như vậy làm gì?”

Người này đang cố ý rõ ràng là cố ý! Rõ ràng anh có cơ hội ngăn cản! Thần thú chạy trong lòng, Mạch Manh Manh bình tĩnh mở từng chai ra, “Cũng lấy ra rồi, anh không uống chính là không nể mặt. Cái nào cũng phải uống.”

Hầu Thành càng thêm bình tĩnh, vừa nhận cái chai, vừa không chút do dự uống..., mỗi chai đều uống một hớp.

“Cái nào uống ngon? Thích uống cái nào?”

Người nào đó không thích thức uống ngọt không kìm được cảm giác buồn nôn, tự gây họa mà......, “Nước lọc.”

“Hả?” Manh Manh sửng sốt.

“Nước lọc uống ngon nhất.”

“Nhưng mà, không ngọt......”

“Manh Manh, không phải mỗi người đều thích ăn đồ ngọt......” Hầu Thành nói với Mạch Manh Manh.

“Như vậy sao......” Mạch Manh Manh ngẩng đầu nhìn Hầu Thành, “Em cảm thấy uống rất ngon cho nên em muốn để cho anh uống thử..., anh không thích, vậy lần sau em chuẩn bị trà, ưm...... Mùa hè, trà xanh được không?”

“Vô cùng tốt.”

********** Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L/ê Qý Đ #ô ;n

Trò chuyện một hồi lâu, Hầu Thành đứng lên tạm biệt.

Mạch Manh Manh tiễn đến dưới lầu, Hầu Thành xoay người, “Lên đi.”

Mạch Manh Manh lắc lắc ngón tay, trong lòng yên lặng oán giận làm sao mà người nào đó không nghĩ đến chuyện hôn môi chứ, đôi mắt nhỏ u oán nhìn Hầu Thành, trong lòng nghĩ nói ra chuyện như vậy thì thật là mất mặt, ngoài miệng nói, “Lái xe cẩn thận.”

“Ừm.” Không hề quay đầu lại, Hầu Thành gần như không hề do dự lái xe rời đi.

Nhìn bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi rời đi, từ tận đáy lòng Mạch Manh Manh cảm thấy, ngày hôm nay, là một ngày tốt đẹp.

Lúc này Mạch Manh Manh không biết, sau lần đó sẽ có hơn một ngàn ngày, mỗi một ngày đều là mình đưa mắt nhìn bóng dáng ấy rời đi, cho đến khi bản thân không kiên trì nổi nữa......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.