Thất Đại Thiên Quy

Chương 6: Chương 6: Lửa Vô Tướng ngộ đạo Bất Diệt, trong cạm bẫy tử vong kề cổ




Vân Phong chia tay Tử Vân đến ngày thứ ba mới tới Hỗn Thiên Vực. Một đường không nhanh không chậm, đem chân khí điều hòa tốt nhất trước khi tiến vào cấm địa.

Cấm địa trong Tiên giới là những khu vực đặc thù tồn tại từ thưở xa xưa. Bên trong cấm địa môi trường hết sức khắc nghiệt, tồn tại nhiều uy hiếp đến con người. Cấm địa cũng có nhiều mức độ, có nơi chỉ uy hiếp với phổ thông Tiên gia, cũng có nơi dù Tiên nhân cường đại cũng phải bỏ mình.

Hỗn Thiên Vực là một trong những cấm địa nổi tiếng nguy hiểm đối với đại bộ phân Tiên nhân. Tiên nhân dưới Kim Tiên cảnh tuyệt không dám xâm nhập vào.

Vân Phong xông pha cấm địa không ít, đối với Hỗn Thiên cũng có hiểu biết sâu sắc. Hắn thừa khả năng để tránh những hiểm nguy dọc đường, đến được đích muốn tới: Tịch Tẫn Hỏa Sơn.

Ngọn hỏa sơn cao năm nghìn trượng nguy nga hùng vĩ. Nhìn từ xa, một tòa núi lớn màu bạc đâm thẳng giữa trời, miệng núi tỏa ra nghi ngút khói trắng, đó là linh khí bị thiêu đốt hóa thành.

Núi lửa Tịch Tẫn chính là tuyệt địa trong cấm địa. Dòng linh khí bị thiêu đốt sinh ra biến dị, tại không trung phụ cận liền không thể phi hành.

Vân Phong hạ thân xuống chân núi, rồi dùng sức mạnh thân thể leo lên. Năm ngàn trượng cao trong một thoáng đã tới nơi. Đứng trên miệng núi khổng lồ, phía sau lưng là vách đá dốc đứng, phía trước là lòng núi sâu hun hút. Tận cuối tầm mắt là một mảnh nham tương màu bạc đang sôi trào. Vân Phong cũng không dừng lại lâu, một đường hạ xuống lòng núi.

Càng đi xuống nhiệt độ càng cao, nhiệt do Tiên khí thiêu đốt, linh thạch nóng chảy phải lên đến hàng vạn độ. Ngọn lửa màu bạc yêu dị cháy trên dòng nham tương kia, so với bề mặt hằng tinh còn nóng hơn rất nhiều. Nhưng ngọn lửa này cũng không làm phiền Vân Phong được. Tiên y của hắn phấp phới, cũng không vì nhiệt độ mà hư hỏng.

Cuối cùng Vân Phong cũng đến trên bề mặt dung nham. Nhưng hắn không có dấu hiệu dừng lại. Trong người tiên lực vận chuyển, tạo nên một hộ thể chân khí hình trứng màu vàng. Cả người lao vào trong biển lửa nóng bỏng.

Hắn ở trong không gian hình trứng lớn một trượng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp nham tương, xung quanh lửa lớn không ngừng rực cháy.

Càng xuống sâu màu sắc ngọn lửa biến đổi dần. Từ màu bạc, rồi thành màu lam nhạt, đến lam thẫm. Vân Phong lẩm bẩm: “Bạch Ngân Thiên Hỏa, Lam Tủy Thiên Hỏa, vậy sắp tới sẽ là Tử Tịch Kiếp hỏa rồi.”

Đang trong lúc này, đột nhiên hỏa nham rúng động. Một đầu sinh vật trùm trong lam hỏa xuất hiện tấn công phòng hộ tráo của Vân Phong. Hắn không lấy làm ngạc nhiên, sinh vật này chính là Hỏa Linh, hay chính là linh hồn của lửa. Những nơi thiên địa nguyên khí cực thịnh đủ khiến những vật vô tri cũng bị cải biến, sinh ra linh thức, trải qua trăm vạn năm liền biến thành những linh thần hùng mạnh. Hỏa linh có thể coi như là một dạng ngọn lửa tạo thành sinh mệnh.

Vân Phong ước lượng, hỏa linh này có thực lực cỡ Kim Tiên Hậu kì, mặc dù linh trí không cao, nhưng tồn tại trong hỏa sơn nó có thể phát huy ra thực lực gấp hàng chục lần.

Móng vuốt khổng lồ của nó đem kim sắc quang tráo (tráo có nghĩa là lớp màng, đây là tên một loại kĩ năng) chụp lấy, tuy nhiên nó không thể xé rách được, liền đem đẩy Vân Phong đi một quãng xa.

Vân Phong không vội công kích, một mực giữ thế phòng ngự. Hỏa linh thân thể khổng lồ di chuyển trong dung nham cứ như đi trong nước vậy. Đại bộ phận của nó còn hoàn toàn chưa hiển lộ. Dung nham cũng vì sự chuyển động của hung vật mà chuyển thành từng dòng, có lúc gồ lên có lúc lõm xuống.

Một cái đầu cực lớn xuất hiện, miệng há rộng đầy răng lởm chởm. Cái đầu giống của một loài bò sát, nhưng phải to bằng một căn phòng, muốn đem phòng hộ của Vân Phong cắn nát.

Vân Phong vừa thấy hỏa linh xuất đầu, thân thể động tác mau chóng, một đạo pháp quyết đánh ra liền hóa thành một mũi thương bao phủ đạo văn, nếu nhìn kĩ thì rõ ràng là một cây long thương, mắt rồng còn chớp động như sinh vật sống. Chớp mắt long thương phá không bay đi, xuyên qua cả hộ tráo hướng tới miệng hung thú đâm tới.

Hỏa linh kia run sợ, nó cảm giác được nguy hiểm đang tới, muốn né tránh nhưng không kịp. Cây trường thương xuyên qua đầu hỏa linh. Khiến nó đau đớn vùng vẫy, bốn phía hỏa nham chấn động mãnh liệt như vừa bị nổ bom.

Hung thú kia liền chìm vào trong dung nham mất dạng. Vân Phong cũng không muốn giết nó. Hỏa linh có linh trí, đòn vừa rồi đem nó giáo huấn không nhỏ, lần sau liền không dám tới nữa. Mặt khác giết nó cũng tốn một ít khí lực, nhưng để nó lại còn có thể hữu dụng.

Trong nham hồ này không phải chỉ có một đầu hỏa linh, nhưng Vân Phong tỏa ra khí tức cường đại liền đem những con muốn rục rịch đè xuống.

Đi sâu vào lòng hỏa sơn mấy vạn trượng cuối cùng Vân Phong cũng đến được nơi cần đến – một không gian rộng lớn cực kì, xung quanh không còn có nham tương nữa. Ngẩng mặt lên liền có thể nhìn thấy từng dòng dung nham cuồn cuộn trên đầu.

Không gian tận cùng phía dưới là một mảng sâu tăm tối. Nói đúng hơn là một mảnh hắc hỏa, ngọn lửa màu đen thiêu đốt hết thảy ánh sáng khiến cho Vân Phong không thể nhìn ra chút gì.

Hít một hơi lấy bình tĩnh, “Huyền Hư Pháp Hỏa”, ngọn lửa hạch tâm các ngôi sao có thể thiêu đốt hết thảy vật chất chất.

Dù là Vân Phong cường đại nhưng nếu bị hắc hỏa thiêu đốt thì chẳng mấy chốc tro bụi cũng không còn. Cũng may là để tu thành Bất Diệt Kim thân không cần ngọn lửa ấy, nếu không hắn đã quay đầu trở ra.

Nơi này, không gian rộng lớn tưởng như trống trải này, chính là vô tận Vô Tướng Pháp hỏa. Ném ra ngoài một mảnh Kim khí tài liệu, lập tức hóa thành điểm điểm hư vô. Ngọn lửa ở đây vô hình, thiêu đốt vạn vật trở thành những đơn vị cấu thành nhỏ nhất. Vân Phong tại đây tiến hành tu luyện của mình.

O0o

Bên trong Vô Tướng Pháp hỏa, màng phòng hộ hình trứng của Lâm Vân Phong không ngừng bị thiêu đốt. Tiên lực tiêu hao mỗi lúc đều rất lớn, nhưng vòng hộ tráo không mất thì người ở trong không bị ảnh hưởng gì. Tu luyện ở tầng này không có sinh linh cường đại nào hết, trừ việc phải đề phòng hắc hỏa ở dưới bắn lên thì cũng không phải quá nguy hiểm. Vân Phong thầm nghĩ, hẳn là các vị tiền bối ngã xuống ở đây vì lúc tu luyện không chuyên tâm mà bị trúng Huyền Hư hỏa, chỉ cần hắn chú ý một chút thì sẽ không việc gì, hơn nữa nếu thấy không ổn thì tùy lúc có thể trở ra. Tuy nhiên hắn đến đây để tu luyện chứ không phải du ngoạn, nếu cứ duy trì phòng hộ tráo thì chỉ tốn thời gian và lực lượng vô ích. Hắn phải để thân thể tiếp xúc với Vô Tướng hỏa.

Vân Phong đem hấp thu vào trong màng phòng hộ một lượng nhỏ Vô Tướng hỏa. Ngọn lửa chớp mắt lao tới vật duy nhất bên trong không gian này. Tiên y của hắn chớp sáng nổ đôm đốp, từng mảng đạo văn trên áo lóe lên va chạm với pháp hỏa đem nó triệt tiêu.

“Vẫn phải cởi bỏ Tiên phục để thân trần tiếp xúc a!” Vân Phong thu áo lại trước, đem ngọn lửa dẫn tới mu bàn tay. Một cảm giác tan chảy truyền đến, tựa như có tỉ tỉ kim châm vào từng thụ cảm của hắn. Lâm Vân Phong nhăn mặt, mới chỉ tiếp xúc một tẹo mà đã đau đớn đến vậy, nếu để toàn thân trong lửa thì không biết sẽ thế nào. Không khỏi khâm phục các vị tiền bối có thể dùng cách này để tu luyện, chỉ riêng việc chịu thiêu đốt đã là một việc rất đáng kính nể rồi.

Cũng lâu lắm rồi hắn mới chịu cảm giác như thế này, từ khi tu luyện có thành tựu, thân thể không còn cảm thấy đau đớn nữa. Đến cảnh giới của hắn, dù có dao đâm ngàn nhát, búa đập tan xương cũng chẳng nhằm nhò gì, bọn hắn cơ bản đều miễn nhiễm với sát thương vật lý. Ấy vậy mà Vô Tướng hỏa có thể trực tiếp làm bốc hơi Tiên lực, phân giải từng tế bào đã thuộc về đẳng cấp của Đạo rồi.

Vân Phong đem quần áo trên người thu lại hết, sau đó lại dẫn một lượng lớn Vô Tướng hỏa vào trong. Cơn đau khủng khiếp từ toàn thân ập đến khiến đầu óc hắn mụ mẫm. Thoáng chốc trong đầu nghĩ đến cảnh gà nướng, mắt liếc xuống hạ thân Vân Phong không khỏi thầm than một tiếng, bất quá hắn nhanh chóng thu hồi tạp niệm, ngồi xuống xếp bằng tu luyện.

Hắn theo đạo quyết của Tiên Kinh vận chuyển Tiên lực trong người thành vòng tuần hoàn. Tiên lực đi đến đâu liền đem phần cơ thể bị bỏng chữa lành đến đó. Đạo văn thần bí li ti ẩn hiện trên từng tấc da thịt ngăn cản Pháp hỏa thiêu đốt trước khi bị triệt tiêu mất. Tuy nhiên vòng luân chuyển Tiên lực mới thì chúng lại xuất hiện. Cứ như thế tạo thành một vòng tuần hoàn, cháy bỏng hồi phục, đạo văn hiện rồi diệt. Nói có vẻ lâu nhưng trong một tích tắc xảy ra cả trăm ngàn lần như vậy.

Bất chấp áp lực thiêu đốt thân thể, Vân Phong đem tâm tư vào tu luyện, không ngừng diễn giải các vấn đề về Đạo, biến chúng thành của mình. Đạo, nói đơn giản là cách vận hành của mỗi sự vật, hiện tượng, khái niệm trong thế giới này. Kể cả Tồn Tại hay Không Tồn tại đều có Đạo, Hỏa là Đạo, Nhiệt là Đạo, Sinh, Tử cũng là Đạo. Có vô vàn đạo nhưng người ta chỉ cần quan tâm những cái cần cho tu luyện mà thôi.

Ngộ đạo là việc lí giải các Đạo từ đó nắm bắt, điều khiển, biến chúng thành thần thông cải biến thiên địa tạo hóa. Bản thân con người cũng có vô số Đạo, lý giải được chúng là từng bước hoàn thiện mình, đạt tới cảnh giới chân mĩ. Tuy nhiên Đạo thâm sâu, vô bến bờ, lý giải chúng phải từng chút một, đi từ dễ đến khó. Không những thế, việc ngộ đạo còn phải tự thân, thầy có thể chỉ điểm ngươi, nhưng nếu ngươi không thể nắm được bản chất, không hiểu được tại sao nó lại như vậy, thì ngươi cũng không có được Đạo. Tỷ như ta biết mỗi một sự vật dù khổng lồ hay nhỏ bé đều được tạo từ các hạt, nhưng tại sao các hạt này lại liên kết với nhau tạo thành một chỉnh thể bằng lực hút của hạt mà không phải là lực khác, đó là Đạo. Đun sôi nước bay hơi, tại sao nhiệt độ tăng lên thì liên kết giữa các hạt giảm, mà không phải tăng, đó là Đạo. Có những Đạo đơn giản dễ lĩnh ngộ, nhưng có những đạo thâm ảo khôn cùng, dù Tiên nhân trường sinh bất tử vẫn không tham ngộ ra.

Người tu luyện nhìn nhận đạo vô hình bằng con mắt hữu hình, truy ngược từ trạng thái riêng nhất đến bao quát nhất. Chẳng hạn ta thấy lửa cháy thuộc về Hỏa đạo, mà Hỏa thuộc về Ngũ Hành, Ngũ Hành lại trong đại Đạo về Lực. Càng truy ngược phía trên thì càng khó, thậm chí nhiều đạo chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại mà không thể nhận biết hay lý giải được.

Về việc ngộ Đạo, thì Đạo càng bao quát thì càng phải lý giải sao cho thật đơn giản, đạo càng cụ thể thì càng phải lý giải sao cho thật chi tiết. Đôi khi để hiểu được một đạo lại cần phải tìm hiểu thông qua các đạo khác. Ví dụ như muốn biết thế nào là Trường Sinh, ta cần phải hiểu về Sinh, Tử, hiểu về Thời Gian, Vận Động..

Lúc này Vân Phong cũng đang tập trung tìm hiểu đại đạo của mình. Hắn muốn có Bất Diệt Kim Thể buộc phải lĩnh ngộ thế nào là Bất Diệt. Câu hỏi lớn không ngừng suy diễn, lý giải trong đầu hắn, nhưng mông lung không biết được bến bờ.

Bất Diệt, là cứng rắn không thể bị phá hủy, hay là bền bỉ không thể chấm dứt, mỗi cái đều có đạo lí riêng của nó. Cùng một loại hạt như nhau, nhưng cách sắp xếp và liên kết của chúng lại cho những tính chất khác nhau, tựa như kim cương và than, một cái siêu cứng một còn cái kia thì ngược lại. Nhưng trên thế giới này có vật chất gì cứng rắn không thể phá hủy? Tiên kim đỉnh cao, nguyên liệu cực phẩm cứng đến mấy người ta cũng có thể đem làm binh khí. Tiên khí, thần binh cường đại cũng có thể bị phá vỡ. Thậm chí sao trời hay cả một phương thế giới cũng có lúc bị hủy diệt thì Bất Diệt thực sự là gì? Hẳn Bất Diệt chỉ mang ý nghĩa tương đối, khi chưa gặp phải một lực lượng mạnh mẽ mà thôi. Dưới sức mạnh tuyệt đối không có gì có thể tồn tại mãi mãi được. Vậy đạo Hủy Diệt còn cao hơn Bất Diệt.

Bất Diệt Thể của Chí Tiên, người cùng cảnh giới không thể phá hủy được, đồng nghĩa với việc Chí Tiên rất khó bị giết chết. Đạt tới cảnh giới của họ, công kích đều mang theo Đạo. Bất Diệt Thể muốn chịu được thì cũng là một Đạo. Lửa Vô Tướng cũng đạt tới sát thương của Đạo, do đó tu luyện trong đó không phải là là một ý tưởng tồi để tìm hiểu về Bất Diệt thể.

Lâm Vân Phong trong lòng hỏa sơn tịch mịch tu luyện một tháng, tựa như phoi sắt trong lô lửa hồng. Dần dần một chút cảm ngộ hiện lên trong đầu hắn, khiến hắn có lý giải sâu hơn về Bất Diệt.

Thân thể của Vân Phong đạo văn liên tục lưu chuyển, tổ hợp với nhau đem máu thịt sinh sôi không ngừng, những phần thân thể mới được phủ bởi đạo văn có khả năng đối kháng với Vô Tướng hỏa không lập tức bị bỏng cháy, sinh mệnh lực của hắn vốn ảm dạm dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Vô Tướng hỏa vốn vô hình vô dạng, sở dĩ có thể phân biệt được là bởi nó thiêu đốt mọi vật bên trong, khiến cho các vật này bị cháy trước khi hư hóa. Lúc này bốn phía quanh thân Vân Phong Vô Tướng hỏa tập trung mạnh mẽ, thân thể của hắn có dấu hiệu hồi phục lập tức bị hủy diệt nhanh chóng, từng mảng xương thịt bị thiêu đốt lụi tàn. Vân Phong mắt nhắm nghiền đột nhiên mở lớn, thần mang trong mắt bắn ra cả trượng hóa thành thực thể, xuyên chiếu màn linh khí bị thiêu đốt trước mặt. Người đang xếp bằng đột nhiên đứng dậy, trên người phủ lớp Tiên y, hộ thể chân khí cũng nhanh chóng bao trùm thân thể. Linh lực trong người trào dâng, đem mọi vết thương hồi phục lại tình trạng ban đầu.

Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, thần tình chứa đầy vẻ nghiêm trọng, quát lớn: “Kẻ nào giở trò mau ra đây!”

Không gian rộng lớn không lời đáp lại, nhưng pháp hỏa vẫn điên cuồng hướng tới Vân Phong mà thiêu đốt, lưới phòng hộ của hắn không ngừng bị xói mòn, linh khí bốc hơi nhanh chóng.

Vân Phong vận chuyển công pháp đến cực hạn, đem pháp lực gia trì cho đôi mắt, nhãn đồng hiện lên một đạo đồ sáng chói đem rọi đến từng tấc không gian. Thân thể hắn hóa thành hào quang lao lên một phương vị trên đỉnh đầu, nắm đấm được gia trì pháp lực “uỳnh” một tiếng đánh vào không gian.

Khoảng không vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện một bức tường khổng lồ trong vô hình, tại vị trí vừa bị đánh xuất hiện trăm ngàn vết nứt như kính vỡ. Tay Vân Phong lại dùng lực tại điểm đó không ngừng đánh xuống. Mắt thấy có thể đem bình chướng vô hình này đập tan thì không gian truyền ra tiếng nói: “Không hổ danh là Đại đệ tử của Tiên Đạo Tông. Trong Vô Tướng Pháp hỏa thiêu đốt tháng trời không suy yếu mà còn mạnh mẽ phá được Phong Tiên Cấm của bọn ta.”

Trong không gian lần lượt xuất hiện các bóng người phủ trong hào quang màu xanh lục, không nhìn rõ là những kẻ nào. Giọng nói vừa nãy từ một trong số chúng phát ra.

Vân Phong trầm giọng quát: “Các ngươi biết ta là ai mà còn dám dùng thủ đoạn này, thật gan to bằng trời.”

Một giọng nói khác vang lên: “Lâm Vân Phong, chết đến nơi còn dùng giọng điệu trưởng giả uy hiếp bọn ta sao! Ngươi quen sống trên cao đến mê muội rồi à?”

Vân Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Bằng vào các ngươi và cái trận pháp cỏn con này muốn giết ta sao? Khôi hài, còn ở đó làm trò giấu đầu hở đuôi. Để ta xem các ngươi là kẻ nào?”

Khí thế trong người Vân Phong đột ngột tăng mạnh, nắm đấm nắm chặt tỏa sáng như hằng tinh đột ngột mở ra, năm ngón tay ấn lên Phong Tiên Cấm đại trận, từng trận đạo văn liên tục bị ma diệt, tại nơi bàn tay áp xuống liền thủng một lỗ sau đó như băng tan lan rộng ra.

Bọn người kia sớm có đề phòng, lúc Vân Phong có động tác thì chúng cũng có hành động. Mỗi người nắm một phương vị trong đại trận không ngừng bổ xung linh lực, đánh ra từng trận đạo văn gia trì vào cấm trận. Vết rách kia nhanh chóng được bịt kín, đồng thời Vô Tướng hỏa không ngừng tập trung đem Vân Phong bủa vây.

Phong Tiên Cấm là một đại trận vây khốn cường đại, đồng thời có thể dùng nó để luyện hóa kẻ địch bên trong đến chết. Trong lòng hỏa sơn, sức lửa tập trung mạnh mẽ càng làm uy lực của đại trận mạnh lên bội lần, những kẻ kia lợi dụng nó để giết Vân Phong mà không để lại dấu tích.

Lại nói, trong không gian này, vô tướng hỏa có khả năng thiêu đốt vạn vật, đối với linh thức và giác quan cũng bị hạn chế, Vân Phong không ngờ kẻ địch âm thầm bố trí quanh mình một tòa Tiên cấm như thế. Phong Tiên cấm vốn không khó để bố trí nhưng khả năng để nó bao vây hắn không hay không biết cũng cũng rất là khó. Vân Phong trong lòng suy nghĩ cực nhanh. Bên ngoài kia còn có một tầng hỏa linh hùng mạnh, ngoại nhân xâm nhập sẽ kinh động đến chúng, mặt khác nhiều người như vậy tiến vào không gian này còn bố trí quanh mình một phong ấn trận càng làm cho hắn không chấp nhận được. Chỉ có một lí do mà hắn có thể nghĩ ra hợp lí.

“Các ngươi sớm như vậy đã ẩn thân ở đây bố trí đại trận vây khốn ta? Việc ta đi tu luyện trong này chỉ có vài người biết được. Xem ra là các ngươi sớm đã giở trò ở cấm địa này rồi.”

“Vân phong ngươi vẫn nghĩ có thể luyện thành Bất Diệt Kim thân từ Vô Tướng hỏa sao? Thật là ngu ngốc quá.” Kẻ địch thần bí chế giễu.

Vân Phong mắt nheo lại, cảm giác của hắn không ổn chút nào. Nghĩ lại khi bước vào vô tướng hỏa không gian, hắn cảm thấy quá là đơn giản, uy hiếp lực của nó không thể nào liệt vào Tuyệt đại cấm địa mà Tiên Tam cường giả vẫn lạc được.

Vô Tướng hỏa là vật chết, uy lực của nó cũng không lớn đến mức có thể lập tức hủy diệt những Tiên giả gần bước Chí Tôn, bọn họ hoàn toàn có thể rời đi nếu thấy không chịu nổi. Vậy thì hoặc là lúc mới bước vào, ngọn lửa đã không bộc lộ ra uy lực thực sự khiến Vân Phong chủ quan hoặc là tồn tại một điều gì đó có khả năng vây khốn Tiên giả ở đây đến chết. Câu trả lời hợp lí hắn đã nghĩ ra nhưng âm thầm hít sâu một hơi, kẻ nào có lá gan tày trời giở trò sau chuyện này.

Hỏa lực thiêu đốt mạnh gấp chục lần lúc trước, liền khiến linh lực của hắn tiêu hao nhanh gấp bội. Phong Tiên cấm mạnh mẽ, Vân Phong không thể đánh vỡ được nó.

“Ha ha, đại trận này đã vây khốn không ít Nguyên Tiên đại thành. Ngươi hãy ngoan ngoãn mà chịu chết đi.”

Vân Phong ánh mắt âm trầm, quả nhiên đại trận này có thể vây khốn được cao thủ Nguyên Tiên đại thành a!

“ “

Tiên Kinh Đạo pháp của Vân Phong được thúc đẩy cực hạn. Đằng sau lưng liền xuất hiện ra một vòng tròn kim sắc khổng lồ. Bên trên vòng có vô số đạo văn tạo thành những vòng xoáy không ngừng phun ra nuốt vào linh lực cường đại, tỏa ra hơi thở đại đạo cường đại.

“ Đạo sinh pháp tướng! “Có tiếng kinh hô vang lên, chúng nhân trong màn sáng cực độ hoảng sợ và kinh ngạc. Kèm theo đó là tiếng thúc giục:“ Mau gia trì đại trận tiêu diệt kẻ này. Không thể để cho hắn sống được, nếu không Tiên giới sẽ có thêm một Vô thượng Tiên Tôn nữa. “

Vân Phong nghe lời đám người kia nói thì cười khẩy, hiển nhiên là hắn đã có chuẩn bị. Khí tức toàn thân lúc này thâm sâu vô cùng, ẩn chứa sức mạnh đại đạo vô thượng tràn ngập. Đạo sinh pháp tướng, hay đại đạo hóa hình, chính là cảnh giới đem đại đạo tự nhiên lĩnh ngộ đến cực cao, đã bước đầu tiếp cận được chân ý của đại đạo. Tu luyện đến cảnh giới này đã coi như đặt một bước chân vào cảnh giới Chí Tiên rồi, gọi là nửa bước Tiên Tôn cũng không sai.

Đừng nói chỉ là mới bước một chân vào cảnh giới Chí Tiên thôi, nhưng đẳng cấp đã so với Nguyên tiên đại thành mạnh hơn rất nhiều, lĩnh ngộ được Đạo làm cho sức mạnh công kích của hắn đã tiếp cận Chí Tiên, uy lực một kích đánh ra liền mạnh mẽ gấp mấy lần. Phong Tiên Cấm không chịu nổi công kích này liền bị phá hủy một mảnh, Vân Phong tức tốc thoát ra.

Bọn người kia không ngờ Vân Phong bộc phát sức lực kinh khủng đến vậy, khi đại trận bị hủy liền một vài nhân ảnh lộ ra. Cũng không phải bọn hắn sơ suất bố trí Đại trận yếu kém, ngược lại Phong Tiên cấm hoàn toàn phù hợp với mục đích của bọn hắn nói. Đại trận cấp cao hơn Phong Tiên cấm cần nhiều nhân lực hơn, nhân lực cũng mạnh mẽ hơn. Điều này đòi hỏi một lượng lớn Tiên nhân được xuất ra, dù là thế lực nào cũng thấy không ổn.

Mặt khác như bọn hắn nói, bố trí trận pháp hãm hại người đến đây tu luyện, những Tiên nhân bị Tiên Tam trảm đạo tức là bị dừng bước dưới Nguyên Tiên đại thành thì Phong Tiên cấm là hoàn toàn đủ sức, một kẻ đặt nửa bước chân vào Chí Tiên không cần phải mạo hiểm làm việc thừa thãi vô đây làm gì, cơ bản chỉ cần ở tông môn bế quan, liền rất nhanh thành đạo.

Đại trận tiêu tán, những kẻ bố cục phong ấn lộ ra. Vân Phong lúc này ở vị trí cực cao phía trên quan sát, lạnh lùng một tiếng:“ Tiên Kiếm Tông “Đoạn nói tiếp:“ Tiên Kiếm Tông to gan lộng hành Tiên giới, chờ đó mà nhận tru diệt đi. “

Phía dưới, mười nhân ảnh kia dù không biết rõ tên tuổi nhưng Tiên nhân cao thủ trong Tiên giới vốn không quá nhiều, liền có thể nhận mặt đoán ra lai lịch của bọn chúng. Vân Phong nộ khí bùng cháy, Tiên Kiếm tông đặt bẫy hãm hại đồng Tiên giả, ắt hẳn việc cưới Tử Vân là thủ đoạn, nhất định không một lòng ủng hộ Tiên đạo.

Mười người Tiên Kiếm tông thân phận bị bại lộ có chút khó coi, bất quá cũng không có động tác giữ Vân Phong lại. Tu vi của bọn chúng so với Vân Phong thua kém quá xa, nếu không có đại trận che chắn liền không có khả năng giữ chân hắn. Vân Phong một lòng muốn đem sự tình này báo lại, chắc chắn sẽ gây chấn động không nhỏ đối với Tiên giới. Việc hệ trọng không thể chậm chễ liền cấp tốc rời đi.

Mắt thấy độn quang sắp rời khỏi tầng Vô tướng không gian. Một dải ánh sáng màu lục trùm xuống, đem Vân Phong muốn bay lên đè xuống lại. Vân Phong bị tình huống này làm cho bất ngờ, pháp lực vận chuyển cực hạn nhưng vẫn một mực bị ép xuống.

Từ tầng dung nham phía trên, một quả chuông trong suốt màu lục đem Vân Phong chụp vào, từ từ nhấn hắn xuống giữa vô tướng hỏa. Bên trong quả chuông Vân Phong điên cuồng công kích phía đỉnh chuông nhưng hiển nhiên vô tác dụng.

Cùng lúc đó từ phía trên hạ xuống tám nhân ảnh. Những người này so với chúng nhân bên dưới càng cường đại hơn.

Một nam tử tuổi hai mươi, khuôn mặt tuấn mĩ xuất hiện, tay y vận đạo pháp đem đánh tới quả chuông lớn. Quả chuông khổng lồ rung lên, một âm vang trong trẻo đánh thẳng vào tận tâm linh. Còn Vân Phong thì bị đánh bật xuống đáy chuông, tâm thần ong lên một chập:“ Huyền Diệu chung, Huyền Diệu Tiên tôn ngươi đứng sau chuyện này? Tiên Vũ tông bắt tay với Tiên Kiếm làm phản rồi sao? Hay là cả bốn tông muốn lật đổ Tiên giới này? “

Huyền Diệu Chung - Chí Tôn linh bảo bài danh thứ bốn mươi tám trong Thông Thiên Linh Bảng. Chủ nhân của nó là Huyền Diệu Tiên Tôn, một trong tam Tiên tôn của Tiên Vũ Tông. Sự tình này theo suy nghĩ của Vân Phong đã nghiêm trọng vượt ngoài tưởng tượng.

Thanh niên tuấn mỹ kia nói:“ Vân Phong không ngờ ngươi đạt tới nửa bước Chí Tiên. Nếu chịu khó trong tông tu luyện vài trăm năm nữa liền có thể thành đạo. Ngươi lại ngu xuẩn đến mức tự chui đầu vào rọ. Ah ha ha! “

“ Tư Không Viễn. Quả nhiên các ngươi đứng sau giở trò. Muốn tạo phản sao. “

Huyền Diệu chung trong suốt một mảnh, liền để Vân Phong nhìn ra được bên ngoài. Tám người vừa tới bao quanh quả chuông lớn, nhìn hắn như một con thú bị nhốt trong lồng.

Tư Không Viễn cười, phong độ vẫn rất tiêu sái nói:“ Vân Phong ngươi chết đến nơi rồi vẫn còn quan tâm nhiều chuyện như vậy sao. Chẳng qua chỉ là giết ngươi mà thôi, cũng không cho rằng chúng ta làm phản chứ? Ha ha “

Vô tướng hỏa ngập tràn hội tụ vào bên trong Huyền Diệu Chung, biến bên trong thành một lò lửa khủng bố, đem Vân Phong thiêu đốt mạnh mẽ.

Vân Phong chật vật chống chịu hỏa luyện, linh khí trong thân thể bị bốc hơi nhanh chóng. Chết tiệt vẫn là thủ đoạn này!

Mười người ban đầu đứng sau nhóm mấy người mới đến chắp tay cung kính. Mười tám người này, mười Kim Tiên Đại thành, tám vị cao thủ Nguyên Tiên, thực lực này trong Tiên tông cũng rất đáng kể, lại thêm một Chí Tôn linh bảo cường đại. Cục diện phải chết giăng ra cho Vân Phong.

Vân Phong rống lên:“ Ta sẽ từ trong Vô Tướng hỏa này luyện thành Bất Diệt xem các ngươi muốn giết ta kiểu gì. “

“ Ha ha ha “, chúng nhân xung quanh cười một tràng dài, tựa như vừa nghe chuyện khôi hài nhất trong đời. Vân Phong trong lửa thiêu đốt mà lòng chợt lạnh, một linh cảm không lành chợt đem mọi chuyện thông suốt.

Tư Không Viễn dứt tiếng cười nói:“ Vân Phong ngươi vẫn còn ngu ngốc vậy sao? Ngươi cho rằng Vô Tướng hỏa thực sự có thể giúp luyện thành Bất Diệt kim thân. A ha ha, Đại sư huynh Tiên Đạo tông mà trí tuệ lại nông cạn thế này. Ha ha ha. “

Những kẻ phía sau cũng cười theo ủng hộ.

Tư Không Viễn nói tiếp:“ Ngươi không biết vị Tiên tôn trong truyền thuyết Vô Tướng hỏa này là ai sao. “

Đến lúc này mà còn không rõ ràng nữa thì uổng đã sống cả nghìn năm, Vân Phong trong lòng nguội lạnh thầm than trách mình quá sơ suất. Vô Tướng hỏa luyện thành Bất Diệt kim thân, chuyện vô lí như thế cũng có thể sao? Đây hoàn toàn là một âm mưu, nhằm lôi kéo chúng nhân đến đây ngộ đạo và bị hãm hại. Quả là âm mưu thâm độc.

Hắn tại trong lửa vùng vẫy, đạo pháp thi triển ra hết nhưng vẫn không thể nào xoay chuyển được gì. Một Chí Tôn khí được thúc giục cực hạn có thể xem như một Tiên Tôn xuất thủ. Tử cục này đã định.

Mấy người xung quanh một mực thúc giục trận pháp luyện hóa. Sinh mệnh của Vân Phong càng lúc càng suy yếu. Phòng hộ tráo bị thiêu đốt kịch liệt dần mỏng manh tan biến. Tiên y cũng không chịu nổi, từng đạo văn bị ma diệt, hào quang óng ánh dần lụi tắt, chẳng mấy chốc liền hóa thành mảnh vụn rồi tan thành hư vô. Thân thể hắn trực tiếp nhận lấy sự thiêu đốt của Pháp hỏa, lúc này uy lực so với trước đã tăng gấp mấy chục lần, dù thể chất có cường đại cũng nhanh chóng bị đốt cháy vỡ vụn ra, tứ chi lần lượt hóa thành tro bụi.

Vân Phong không cam lòng, hắn thân là nhân vật phong vân của Tiên giới, từ khi xuất đạo đến nay dù trải qua không ít hiểm nguy, nhưng lần này trong tâm hắn hoàn toàn bất lực, hắn không nghĩ ra được một cơ may nào của sự sống. Thân thể của hắn chỉ chút nữa sẽ bị hủy diệt, Tiên hồn bất diệt cũng sẽ không thể duy trì được bao lâu.

Hắn phẫn hận có, bi thương có. Những kẻ ngoài kia một mực dồn hắn vào chỗ chết. Nhưng hắn không cam lòng hơn cả về Tử Vân, hắn chết mọi lời hứa đối với nàng đều vô nghĩa, nàng sẽ rơi âm mưu của Tiên Kiếm Tông âm độc. A a a! Hắn muốn liều mạng, bất quá cho dù có tự bạo linh hồn cũng không thể kéo bọn người kia cùng chết.

“ Tử Vân!”Vân Phong bi thương thốt lên, đầu hắn vỡ tan thành từng điểm.

Lúc này Vân Phong chỉ còn lại một phần thân ngực chưa bị hủy diệt. Một sợi dây chuyền nhỏ nằm trên đó, viên đá màu tím tỏa ra ánh sáng mờ ảo. Tử ngọc tỏa ra từng tia sáng tím, đem hút lấy từng sợi sinh mệnh của Vân Phong vào trong. Sự kì ảo này người bên ngoài không nhận ra, dần dần đem thu nuốt toàn bộ những gì còn sót lại của Vân Phong vào đó.

Mười ngày, hai mươi ngày, một tháng hai tháng trôi qua. Vân Phong đã ở trong lòng Tịch Tẫn Hỏa sơn được một năm, không ai hay biết về sự tình xảy ra với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.