[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 17: Chương 17




Làm a ca được sủng ái, thu nhập của Dận Tộ từ đủ nguồn tuyệt đối phải nói là kếch xù, cho dù là quan lại ở địa phương nào gửi hiếu kính về kinh cũng sẽ không thiếu phần y, y lại không có dã tâm gì, không cần phải tốn bạch mượn sức triều thần, vậy nên trong nhóm a ca hiện tại, Dận Tộ cũng có thể tính là tương đương có tiền.

Có tiền dễ làm việc, tuy rằng nói là thuê nhưng Vượng Tài ra ngoài chỉ hơn nửa ngày liền trực tiếp mua một tòa nhà tam tiến, là do một kinh quan ngoại phóng (*Vốn là quan trong kinh sau đó được phái ra ngoài làm việc) lưu lại. Theo cách nói của Vượng Tài, ở kinh thành loại nhà ở rộng rãi tại đoạn đường này không dễ tìm, nếu đã gặp được liền trực tiếp mua lại, đợi an định rồi đem phòng ốc sửa chữa một chút, sau đó tu chỉnh sân vườn cũng có thể miễn cưỡng ở lại.

Mua nhà, sang tên, sau đó tìm người thu dọn đồ đạc, Vượng Tài bận đến chân không chạm đất.

Nhìn bộ dạng ngay cả cái bô cũng muốn đóng gói mang đi của hắn, Dận Tộ đỡ trán, có một nô tài như vậy hầu cận bên cạnh quả thực… không còn gì để nói.

Giữa lúc bận rộn lại có hạ nhân đến thông báo, nói tổng quản Nội vụ phủ đến rồi. Dận Tộ nhìn cả đám người rối loạn cùng đồ vật chất đầy sân —— cái loại cảm giác trộm đồ lại bị bắt tại trận này là có chuyện gì chứ?

Sự cao lãnh của gia, sự thận trọng của gia, cứ thế liền bị nô tài kia làm hỏng!

Vượng Tài hiển nhiên cũng luống cuống tay chân, bất an nhìn về phía Dận Tộ: “Gia…”

“Gia cái gì gia, còn không đi dẫn người vào?”

“Gia…”

Thấy điệu bộ hoảng sợ bất an của hắn Dận Tộ cũng cảm thấy mất mặt, than nhẹ: “Ngạch nương xuất thân từ Nội vụ phủ, gia thật không biết ngươi đang sợ cái gì.”

Tổ phụ của Đức phi từng là tổng quản thiện phòng, vốn là nô tài của Nội vụ phủ, tuy rằng hiện tại đã được Khang Hy nâng nhập Chính Hoàng kỳ nhưng quan hệ với Nội Vụ phủ vẫn thân cận như trước. Huống chi Đức phi hiện tại là một trong hai vị chủ sự trong nội cung của Khang Hy, người của Nội vụ phủ có bao nhiêu lá gan mới dám đắc tội y chứ?

Dận Tộ nghĩ đến rõ ràng, cái gọi là cách chức còn không phải cái dáng vẻ kia? Khang Hy chính là cha của y, Đức phi là mẹ của y, Dận Chân, Dận Trinh vẫn là huynh đệ của y —— tuy rằng không có thân phận a ca, muốn tác oai tác phúc là không được, thế nhưng nếu nói bị người khi dễ —— chỉ cần đám huynh đệ của y không ăn no rỗi hơi chạy ra làm trò cười, người bên ngoài tuyệt đối là không dám.

Bất quá nói là như vậy, trong lòng vẫn có chút trống trải đến lợi hại, Dận Tộ không tiếng động thở dài, phất tay bảo Vượng Tài đi mời người.

Lúc Dận Tộ được sinh ra, tổng quản Nội vụ phủ là Hải Lạp Tốn, hiện tại cũng vẫn là người đó, chỉ là tuổi tác đã cao, những việc cần hắn tự mình đứng ra xử lý không còn nhiều lắm. Lúc này hắn có thể tự mình ra mặt kỳ thực cũng biểu trưng cho rất nhiều việc rồi.

Hải Lạp Tốn dẫn người vào cửa: “Thỉnh an Lục gia.”

Dận Tộ chưa từng nghĩ đến phải đem mình làm cho thê thê lương lương, vậy nên cũng lười nhắc nhở đối phương mình đã không còn là A ca nữa, chỉ nghiêng người trên tháp tránh lễ của hắn, nói: “Đại nhân là tới thu nhà?”

Hải Lạp Tốn chớp mắt nói: “Thu nhà? Thu cái gì nhà? Thần chỉ là tiện đường ghé qua thỉnh an Lục gia một chút.”

Dận Tộ khoát khoát tay, nói: “Ngươi tới thật đúng lúc, gia cũng có chuyện tìm ngươi.”

“Lục gia cứ nói.”

Dận Tộ nói: “Gia vừa mua một tòa nhà, đang chuẩn bị dọn ra ngoài, cái phủ này và những người còn lại ngươi liền nhìn rồi xử trí giúp gia!”

“Đừng nha!” Hải Lạp Tốn vội la lên: “Yên yên lành lành gia dọn đi làm gì chứ!”

Dận Tộ nói: “Tòa nhà này quá lớn, quá nhiều người, gia nuôi không nổi. Vậy nên gia chỉ mang theo một mình Vượng Tài, những người còn lại ngươi xem rồi làm đi!”

Thấy Hải Lạp Tốn còn muốn nói tiếp, Dận Tộ liền phất tay ngắt lời: “Ngươi nếu không còn việc gì cứ đi trước, gia còn chuyện phải vội đâu.”

Thấy y tỏ vẻ phiền chán, Hải Lạp Tốn cả bụng khuyên ngăn cũng không có chỗ để nói, chỉ đành rời đi.

Vượng Tài rầu rĩ: “Hải Lạp Tốn đại nhân rốt cuộc đến để làm gì nha?”

Dận Tộ thản nhiên nói: “Đến đưa nhân tình.”

Đáng tiếc chỉ là không đưa ra được.

Hỏi: “Đồ vật đã thu thập xong chưa, xong rồi chúng ta liền đi!”

Vượng Tài vẻ mặt đau khổ nói: “Thật phải đi sao?”

Hóa ra ngươi lăn qua lăn lại cả nửa ngày lại không phải thực sự chuẩn bị dọn đi? Lúc này Dận Tộ cũng không có tâm tình trêu chọc hắn, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.

Vượng Tài nói: “Thế nhưng nhiều đồ vật như vậy, muốn thu thập ra cũng phải mất chừng vài ngày đâu.”

Dận Tộ nói: “Đem quần áo giày vớ của gia mang đi là được, thu thập những thứ ngổn ngang kia làm gì?”

Thấy Vượng Tài muốn kháng nghị, y cũng thở dài: “Có bạc lại có gì là không mua được chứ? Thật sự đem phủ Bối Lặc dọn không đám người kia lại khinh ngươi kiến thức hạn hẹp, hay là ngươi muốn người ta bảo gia mặt dày?”

Thấy Vượng Tài xuôi xuôi, Dận Tộ chuyển mắt nhìn thấy tấm da hổ trải trên ghế liền ngẩn người, thấp giọng nói: “Mang những thứ Ngạch nương đưa đến và Hoàng… Ngự bang gì đó cũng mang đi.”

Vừa nghe có thể mang nhiều thứ hơn Vượng Tài lập tức cao hứng, vui vẻ chạy đi.

Sau nửa canh giờ, Dận Tộ nhìn đám hòm xiểng đầy sơn đờ ra, Vượng Tài đứng bên cạnh y thao thao nói: “Mấy chiếc xe ngựa trong phủ không chất nổi mấy thứ này, chỉ có thể quay về vài lượt. Những đồ vật còn dư lại quản gia vẫn đang tiếp tục thu dọn, phía bên kia nô tài đã quét dọn ra một cái viện tử, chúng ta liền đi trước thôi, bên này có quản gia lo liệu!”

Dận Tộ ừ một tiếng.

Vượng Tài đi ra hai bước, thấy Dận Tộ không theo cùng liền nghi ngờ gọi một tiếng: “Chủ tử?”

Dận Tộ phục hồi tinh thần, thở dài: “Đi thôi, đi thôi.”

Đến ngoài cửa, Dận Tộ không nhịn được quay đầu lại nhìn nơi mình đã ở lại hơn một năm, sự chua xót còn chưa kịp dâng lên khóe mắt đột nhiên cảm thấy được cái cửa này nhìn thế nào cũng có chút quái quái, kinh ngạc hỏi: “Biển tử đâu?”

Vượng Tài rầu rĩ nói: “Bị người của Nội vụ phủ mang đi… Gia, bọn họ đã mang biển tử đi rồi thì nơi này đã không còn là phủ Bối Lặc nữa, chúng ta vì sao còn muốn dọn đi? Ở nơi này thật tốt…”

Dận Tộ gõ lên đầu hắn một cái, nói: “Đừng có nằm mộng, đi thôi!”

Xoay người lên xe.

Tuy rằng Dận Tộ nói chỉ cần mang quần áo giày vớ, thế nhưng Vượng Tài vẫn là dọn hết những thứ y thường dùng sang nhà mới. Bất quá cũng cần phải giữ gìn mặt mũi của chủ tử nhà mình, vậy nên những món nội thất lớn Vượng Tài đều để lại.

Đợi mọi thứ đều an bày tốt, lại đuổi những người khác trở về thì trời cũng đã tối, nhà mới chỉ còn lại Dận Tộ và Vượng Tài, hoàn cảnh lạ lẫm, xung quanh đen kịt, một căn nhà lớn như vậy trống rỗng cũng là có chút dọa người.

Dận Tộ liền trực tiếp bảo Vượng Tài đi nghỉ ngơi, bản thân thì nằm đờ ra trên giường, cũng không biết là do mấy hôm nay đã ngủ quá nhiều rồi hay do chuyện giữ trong lòng quá nhiều, mãi đến khi ngoài trời sáng choang y cũng không chợp mắt được chút nào.

Buổi sáng vẫn là uống cháo, Dận Tộ nếm thử một ngụm liền cảm thấy không đúng, cũng không phải hương vị khác lạ mà là quá quen thuộc.

Vượng Tài bị y trừng mắt lập tức thành thật khai báo: “Tối hôm qua Đoạn thái y và nữ đầu bếp đều mang sang đây —— bọn họ cũng không phải người của Nội vụ phủ, không có nơi để về. Nô tài thấy bọn họ đáng thương…”

Dận Tộ phất tay ngắt lời: “Những người này không sao, còn lại không được tự chủ trương.”

Nhìn bọn họ đáng thương? Là bọn họ cảm thấy chủ tớ y đáng thương đi!

Vượng Tài nhanh nhảu đáp ứng.

Rốt cuộc cũng là tòa nhà tam tiến, chỉ có một mình Vượng Tài là không được, Dận Tộ bác bỏ chủ ý đi mua vài người của Vượng Tài, bảo hắn đi tìm vài người làm thuê về —— tiền công trả theo tháng, ai thích tới thì tới, muốn đi thì đi.

Vượng Tài rất có khả năng, chỉ hai ba ngày liền đem mọi việc trong phủ thu xếp gọn ràng, rất nhanh Dận Tộ liền phát hiện cuộc sống của mình cũng không khác trước là bao, ngoại trừ chỗ ngủ có hơi nhỏ hơn một chút.

“Nô tài đã tìm được người về, đợi mấy ngày nữa sẽ đem phòng ốc sửa lại, bản vẽ sắp được đưa đến, gia cứ tùy tiện chọn một cái vừa mắt, đợi lúc này sang năm gia đã có vườn để đi dạo. Đúng rồi, nô tài còn nhờ vài người quen biết tìm mấy hộ vệ thân thủ tốt một chút, bất quá những người như vậy cũng không dễ tìm, có thể phải phí chút thời gian, bất quá dù sao mấy hôm nay gia cũng không thể ra cửa…”

Dận Tộ miễn cưỡng lên tiếng, quả nhiên hoàn cảnh có thể rèn đúc con người, Vượng Tài nguyên bản chỉ biết ngu xuẩn bán manh đến hôm nay cũng học được lo lắng chu đáo.

Dận Tộ đã nhiều ngày làm gì cũng không nhấc lên được tinh thần, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể ngồi trên ghế phơi nắng cho qua thời gian, lời nói cũng ít đi. Vượng Tài thực sự rất khổ tâm, vậy nên vừa chạy đến trước mặt y liền dong dài lảm nhảm một hồi, thế nhưng Dận Tộ ngay cả tâm sức chê hắn phiền cũng không có, việc này khiến Vượng Tài càng thêm hoảng sợ, mỗi ngày quấy rầy Dận Tộ xong lại quấy rầy Đoạn thái y, so với trước đây không biết bận hơn bao nhiêu.

Dọn nhà ngày thứ năm, tai mắt của Vượng Tài kém xa trước đây cũng mang theo một tin tức kinh người trở về.

Sau hôm Dận Tộ bị phế, những a ca tuổi tác lớn một chút, từ Đại a ca đến Bát a ca đều được phong Quận vương, còn được phân phối phụ tá, dưới trướng đều có người hữu dụng, sau đó lại điều đi các bộ xử lý công việc, tham dự quốc gia triều chính.

Đại a ca Dận Đề, phong Trực quận vương, phái đi Binh bộ.

Tam a ca Dận Chỉ, phong Thành quận vương, phái đi Lễ bộ.

Tứ a ca Dận Chân, phong Ung quận vương, phái đi Hộ bộ.

Ngũ a ca Dận kỳ, phong Hằng quận vương, phái đi Công bộ.

Thất a ca Dận Hữu, phong Thuần quận vương, nhân thân có tàn tật nên không phái công sai.

Bát a ca Dận Tự, phong Liêm quận vương, phụ tá Hình bộ.

Còn những a ca nhỏ tuổi một chút đều được phong Bối Lặc.

Vượng Tài có chút phẫn nộ: “Nếu không gia ngài náo loạn như vậy chọc giận Vạn tuế gia, hiện tại cũng đã là Quận vương rồi, nói không chừng còn có thể đi Lại bộ đâu! Hiện tại khen ngược, mỗi người bọn họ đều xuất đầu, chỉ có ngài…”

Dận Tộ đạm đạm cười, xem ra lần này Thái tử gia của chúng ta phải đau đầu rồi đây?

Lại chợt nhớ tới một chuyện, hỏi: “Đại ca và Tứ ca không phải bị nhốt tại Tông nhân phủ sao? Thả ra từ khi nào?”

Vượng Tài vỗ đầu nói: “A nha, nô tài đã quên nói cho ngài, hôm ngài vừa hồi phủ Đại a ca và Tứ a ca cũng được thả ra —— dù sao thì ngài nháo một trận như vậy toàn bộ đều tiện nghi kẻ khác!”

Dận Tộ lặng lẽ.

Thấy thần sắc của y có chút mệt mỏi, Vượng Tài lại thần bí hề hề hỏi: “Gia biết dạo này Thái tử thế nào sao?”

Dận Tộ miễn cưỡng nói: “Còn có thể thế nào? Chẳng lẽ hắn còn có thể bị phế sao?”

Vượng Tài hì hì cười nói: “Tuy rằng không phế nhưng cũng đủ khó chịu. Vạn tuế gia tìm cho hắn mấy vị sư phụ có học vấn, bảo Thái tử gia đóng cửa đọc sách nha! Ha ha, những A ca khác đều đi chư bộ xử lý công vụ, trái lại y là Thái tử phải một lần nữa trở về đọc sách, ngài nói chuyện này có vui hay không? Mọi người đều nói Thái tử bị phế chỉ là chuyện sớm muộn, hiện tại Vạn tuế gia chỉ là dùng hắn để lấp chỗ ngồi, đợi xem vị A ca nào biểu hiện tốt thu được thánh tâm liền đem hắn phế đi!”

Dận Tộ khẽ lắc đầu, nói: “Kỳ vọng của Hoàng a mã với Thái tử rất sâu, nơi nào lại dễ thay đổi như vậy, ước chừng chỉ là bọn họ bịa chuyện kích thích Thái tử mà thôi”

Bất quá Thái tử người này, ngày thường trôi chảy đã quen, một chiêu của Khang Hy như vậy chỉ sợ còn phải bắn ngược.

Vượng Tài nói: “Cảm tình của Vạn tuế gia đối với ngài chẳng lẽ không sâu sao? Có đôi khi nô tài cảm thấy, ngài so với Vạn tuế gia còn nhẫn tâm hơn nhiều.”

“Ngươi nói đúng.” Dận Tộ đạm đạm mỉm cười: “Gia chính là người nhẫn tâm!”

Vượng Tài còn muốn nói gì nữa đã nghe hạ nhân truyền lời, nói là có người tự xưng Tứ ca của chủ nhân đến thăm.

Vượng Tài vui vẻ nói: “Là Tứ a ca đến, nô tài liền đi thỉnh…”

Dận Tộ ngắt lời: “Ngươi đi nói cho Tứ ca, hôm nay ta mệt mỏi đã nghỉ ngơi, bảo huynh ấy…”

“Bảo ta thế nào?” Thanh âm trầm thấp uy nghiêm vang lên ngay trước cửa, Dận Chân xốc mạnh mành bước vào: “Dận Tộ, gia vì sao không biết ngươi có tiền đồ như vậy từ khi nào? Còn đại náo Càn Thanh cung? Hử?”

Dận Chân là người đã quen làm Hoàng đế, lúc này uy thế lộ rõ, Dận Tộ phút chốc cảm thấy ăn không tiêu, Vượng Tài càng là hai chân run rẩy.

Dận Tộ phất tay lệnh những người khác lui ra, lại lệnh cho Vượng Tài: “Ngươi ra ngoài mua ít điểm tâm tinh xảo chuẩn bị tặng cho Ngạch nương. Mấy hôm nay sợ là Ngạch nương đã lo đến tiều tụy, thay gia bồi Ngạch nương trò chuyện lâu một chút.”

“Dạ dạ…” Vượng Tài nơm nớp lo sợ vòng qua Dận Chân ra ngoài, vừa ra đến cửa liền không chút tiền đồ chạy mất.

Dận Chân từng chút ép sát: “Nguyên lai ngươi cũng biết ngạch nương sẽ lo lắng? Lúc ngươi hồ đồ vì sao không nghĩ đến Ngạch nương một chút?”

Dận Tộ không dấu vết rúc người lại, hừ lạnh nói: “Tứ ca, những lời này hẳn là để ta nói với ngươi đi?”

Dận Chân chợt ngẩng đầu, đôi mắt âm trầm nhìn thẳng về phía Dận Tộ.

Dận Tộ dứt khoát đánh cuộc, giương mắt đối diện với hắn, nói: “Tứ ca, ta coi ngươi là huynh trưởng, ngươi lại có bao giờ xem đệ là đệ đệ chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.