[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 12: Chương 12




12.

Quán trà Dụ Thái.

Dận Tộ nhìn tấm biển hiệu mộc mạc kia có chút hoảng thần: Cái tên này rất quen thuộc, đã nghe qua ở đâu chứ?

Đợi khi vào cửa rồi mới chợt nhớ tới, đây không phải là tên của quán trà trong tác phẩm ‘Trà quán’ của Lão Xá[1] tiên sinh sao? Lẽ nào quán trà trăm năm trong tác phẩm của Lão Xá tiên sinh còn thực sự có mấy trăm năm lịch sử?

Nhìn thấy tên gọi quen thuộc Dận Tộ không khỏi dẫn theo vài phần hiếu kỳ, đợi khi tiểu nhị đưa bọn họ đến nhã gian liền hăng hái bừng bừng nói: “Tứ ca, không bằng chúng ta ngồi ngoài sảnh thôi?”

Dận Chân nói: “Trong quán trà tam giáo cửu lưu mọi người có, nếu để kẻ không có mắt nào đó đụng vào chẳng phải liền tìm việc cho Cửu môn Đề Đốc sao.”

Dận Tộ nói: “Chỉ ngồi một chút, sao có thể xui xẻo như vậy?”

Dận Chân hừ lạnh: “Hiện nay khắp kinh thành đều là đám đệ tử Bát kỳ đá gà đấu chó, người như ngươi nếu ngồi trong đại sảnh, không qua bao lâu liền có đánh nhau.”

Cái gì gọi là ‘người như ngươi’ chứ, như ta thì lại làm sao vậy!

Dận Tộ thầm oán trong ngực, rốt cuộc vẫn là ngoan ngoan ngoãn ngoãn theo Dận Chân lên nhã gian trên lầu.

Đợi ngồi xuống rồi, Dận Chân nói: “Chỗ này có thể yên tâm nói chuyện, rốt cuộc có chuyện gì, nói đi!”

Kỳ thực cũng không có chuyện gì, Dận Tộ chỉ là không muốn tiếp tục không được tự nhiên như vậy với Dận Chân mà thôi, bất quá ngoài miệng lại nói: “Là có chuyện muốn xin Tứ ca hỗ trợ.”

“Nói.”

Dận Tộ kể đơn giản lại chuyện trong hai hôm nay, nói: “Hắn ở trong cung giết chết một cung nữ, bị Hoàng a mã phát giác liền muốn hắt một chén nước bẩn tương tự lên người đệ, quả là nghĩ đến thật đẹp. Thậm chí nếu cung nữ kia thực sự dọa cho đệ có chuyện mới là tốt nhất, nếu không thể…. chí ít cũng sẽ chụp được mũ sát nhân đọa tỳ trên đầu đệ và Ngạch nương. Đợi đến khi hắn loan truyền chuyện này ra, bất kể thân thể đệ thế nào người ngoài cũng chỉ biết nói đệ bạo ngược hiếu sát.”

Nếu không phải tâm tật của y nửa thật nửa giả, hơn nữa việc nằm ác mộng của y thuở nhỏ đều là bịa ra gạt người, hiện tại y nhất định còn nằm trên giường bệnh mà hai cung nữ kia hiển nhiên không cần phải nói, đã bị Đức phi xử tử.

Dận Chân nói: “Xác định là hắn làm?”

Dận Tộ lắc đầu, nói: “Đệ lười thẩm vấn, thế nhưng đệ đã nói với hắn sẽ thẩm. Đệ sớm đã phái người tống hai cung nữ kia rời kinh, chỉ đợi hắn động thủ —— nếu không phải hắn, dĩ nhiên là không cần hạ thủ, đệ cũng không vu oan hắn được không phải sao?”

“Muốn ta làm cái gì?”

Dận Tộ nói: “Đệ lệnh người phía dưới tận lực làm lớn chuyện, thế nhưng bất luận là hắn cũng tốt, là Hoàng a mã cũng được, chỉ sợ rằng đều không muốn thấy một màn như vậy, bọn họ nếu đã một lòng muốn đè xuống vậy thì cho dù chết vài người căn bản cũng không đánh động được chuyện gì. Đệ ở trong quan trường không có giao thiệp, vậy nên…”

Dận Chân trầm ngâm chốc lát, nói: “Đệ đưa người cho ta, ta đi làm.”

Dận Tộ cười cười, nói: “Người là từ trong phủ đệ đưa ra, Tứ ca cho dù có làm sạch sẽ hơn nữa cũng không có khả năng hoàn toàn không để lại dấu vết. Hơn nữa đệ căn bản không nghĩ gạt Hoàng a mã, người dám hỏi đệ liền dám nhận! Thế nhưng Tứ ca vẫn nên cẩn thận mới tốt, miễn cho bị chính đệ kéo xuống nước cũng không nói, lại khiến sự trả thù quang minh chính đại bị biến thành âm mưu quỷ kế.”

Tuyệt không thể đem chuyện này biến chất trở thành Hoàng tử và quan viên cấu kết mưu hại Thái tử.

Dận Chân gật đầu: “Yên tâm.”

Dận Tộ vươn tay bắt lấy ấm trà, định rót cho cả hai thêm một chung, Dận Chân lại đè tay y lại, lắc đầu nói: “Trà này quá nồng, không thích hợp ngươi uống.”

Trà là tiểu nhị để lại trước khi ra ngoài, là loại nhã gian miễn phí cung ứng, trà bọn họ gọi vẫn chưa đến.

Đang nói, một thanh âm réo rắt dễ nghe từ bên ngoài truyền đến: “Tứ gia.”

Dận Chân rút tay về: “Tiến vào.”

Nhã gian không tiếng động mở ra, một thiếu nữ yểu điệu xinh đẹp tuyệt trần bước nhỏ tiến vào, bày hai chung trà lên bàn, chậm rãi rót đầy. Động tác của nàng lưu sướng ưu mỹ, uyển chuyển như nước chảy mây trôi, thanh âm càng thêm êm tai: “Đây là Phổ nhĩ Tứ gia thường dùng, đây là dưỡng tâm trà tiểu nữ đặc biệt vì Lục gia mà phối, đối thân thể Lục gia có điều hỗ trợ.”

Thiếu nữ len lén liếc nhìn Dận Tộ, đây là Hoàng tử được Sủng Ái nhất trong truyền thuyết?

Khang Hy chi tử, dung mạo ai nấy đều xuất chúng, Dận Tộ càng là người nổi bật trong số đó, hoàn toàn không có sự tối tăm tái nhợt như trong lời đồn, chính là mỗi bước đi dáng ngồi, mỗi cái nhíu mày chớp mắt đều đẹp đẽ tinh xảo như họa. Làn da trong suốt không tỳ vết, ngũ quan lịch sự tao nhã, đôi môi màu sắc nhàn nhạt nhưng có đường viền vô cùng xinh đẹp, còn một thân khí chất hào hiệp tùy tính hòa cùng sự quý khí ôn dung lơ đãng lộ ra, tất cả hợp lại với nhau tuyệt đối là một họa quyển tú mỹ vô song khiến người ta đui mù, nhìn ngắm trăm lần cũng không chán.

Thiếu nữ có chút ngây dại, người như vậy là bởi vì ta nên mới có thể tồn tại trên đời này… đây là bí mật chỉ có ta mới biết.

Thiếu nữ cười rụt rè, trong mắt ẩn giấu sự cao ngạo người khác nhìn không rõ.

Chợt thấy Dận Tộ không tiếp nhận trà trản nàng đưa tới, ngược lại miễn cưỡng dựa vào lưng ghế, giọng điệu nhàn nhạt: “Gia là đến đây uống trà, không phải đến chữa bệnh!”

Mấy năm nay y đúng là đủ phiền, mặc kệ đi đến đâu đều có người khắp nơi khắp chốn biểu hiện săn sóc chu đáo, đúng là tỉ mỉ chẳng khác gì Ngạch nương của hắn, hở chút liền tìm đủ loại dược liệu điều dưỡng thân thể thêm vào cơm canh của y, lúc nào cũng trưng ra bộ dang ‘Ta đối với ngươi thật tốt, ta có bao nhiêu săn sóc’, rốt cuộc là làm cho ai nhìn đâu?

Trà ngon chân chính đối với tâm tật cũng có rất nhiều hữu ích, Phổ nhĩ mà Dận Chân gọi cũng là một loại như vậy, bất quá đổi thành dưỡng tâm trà, thay vì nói là trà còn không bằng nói là thuốc, y đến đây uống trà lại bị tắc cho thứ này rốt cuộc xem như chuyện gì chứ?

Thiếu nữ nhìn y mỉm cười ôn nhu, nói: “Lục gia thứ tội, do phụ thân tiểu nữ nguyên từng là Thái y, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, vì vậy… là tiểu nữ lỗ mãng.”

Dận Tộ phát hiện mình quả thực không thích thiếu nữ trước mặt, nàng tuy rằng đang nói xin lỗi thế nhưng từ nụ cười và ánh mắt lại nồng nặc ý tứ bao dung: Mặc kệ ngươi có hiểu lầm ta thế nào cũng không sao cả, ta sẽ không trách ngươi… ngươi chỉ là không hiểu ta, không hiểu ta…

Dận Tộ thật sự có một loại cảm giác nuốt phải ruồi.

Dận Chân nói: “Vị này chính là nữ nhi của An Dân hầu, Lưu thị.”

An Dân hầu Lưu Hâm, vốn là Thái y lại nhân việc phát minh phương pháp phòng bệnh đậu mùa mà phong Hầu, tại thời đại này vẫn là người dẫn đâu đâu.

Sắc mặt Dận Tộ dễ nhìn hơn một chút, công đức này lợi ở thiên thu, y từ trước đến nay vẫn tôn trọng những nhân tài nghiên cứu như vậy.

Gật đầu nói: “Nguyên lai là Lưu tiểu thư.”

Lưu thị nhún người hành lễ.

Dận Tộ quay đầu nhìn về phía Dận Chân: “Tứ ca, đã đến gần ngọ, không bằng chúng ta tìm một địa phương dùng cơm thế nào? Tiểu đệ mời khách.”

Lưu thị nói: “Đầu bếp tiểu điếm cũng có vài phần khéo tay…”

Dận Tộ ngắt lời: “Không cần, quán trà là nơi thanh tịnh, không cần bị hương rượu thịt của chúng ta làm ô uế.”

Lưu thị cắn môi, trong mắt lóe lên vẻ quật cường: “Lục gia thế nhưng không thích tiểu nữ buôn bán lộ diện, phải biết…”

Dận Tộ thản nhiên nói: “Kinh thành vương công đại thần, nhà ai không có mấy gian cửa hàng? Quản lý sản nghiệp vốn là chuyện thuộc bổn phận nữ chủ, gia làm sao lại không thích? Gia chỉ không quen nhìn Hầu môn tiểu thư chưa xuất giá lại ở trà quán chào hỏi khách nhân mà thôi!”

“Không, ta cũng không phải…” Lưu thị sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, xin giúp đỡ nhìn về phía Dận Chân: “Tứ gia…”

Dận Chân nhìn cũng không nhìn nàng, nói: “Không phải muốn đi dùng cơm sao? Đi thôi!”

Dận Tộ nói: “Tứ ca biết nơi nào nấu món cay Tứ Xuyên được chính tông nhất? Đệ sớm đã muốn nếm thử gà sốt cay và lầu hầm ớt Tứ Xuyên rồi…”

Dận Chân ngắt lời nói: “Ta biết có một địa phương nấu món chay rất ngon miệng.”

“Tứ ca!”

Dận Chân nói: “Ngươi hôm nay đã gặp Thái y ba lần, nếu thật ăn lẩu ớt ngày mai liền chờ gặp đủ mười tám lần đi! Đi thôi!”

Thân hình Lưu thị lảo đảo muốn ngã nhưng vẫn kiên trì tiễn bọn họ ra ngoài, ánh mắt chăm chú dính vào trên người Dận Chân.

Trong đầu Dận Tộ tự động vang lên lời thuyết minh: Tứ gia, ta cũng là vì ngài mới có thể ủy khuất chính mình…

Dận Tộ rùng mình một cái —— thực sự là một thân nổi da gà.

Trước có Đông Giai thị, sau có Lưu thị, y quả thực vì khẩu vị của Dận Chân mà mướt mồ hôi.

“Lưu thị này lai lịch tựa hồ có chút quỷ dị, ngươi ít tiếp xúc với nàng,” Lên xe ngựa rồi, Dận Chân chợt nói: “Nếu nàng chủ động đi tìm ngươi nói những lời không thể hiểu được, đừng tin là thật —— ta nếu biết nàng ở đây cũng sẽ không dẫn ngươi đến.”

“Tứ ca cùng nàng?”

Dận Chân nói: “Nàng là Lưu Hâm chi nữ, theo cách nói của nàng, năm đó phương pháp phòng bệnh đậu mùa Lưu Hâm đề ra đều là do nàng nghĩ đến.”

Dận Tộ ngạc nhiên, y biết trong lịch sử tại thời đại này chưa thể phòng bệnh đậu mùa, vốn nghĩ là do tiến trình của hai thế giới vị tất trùng hợp cùng nhau. Bây giờ nghe Dận Chân nói, hóa ra vẫn còn nguyên nhân khác?

“Nàng khi đó vẫn còn là hài tử đi?”

Dận Chân gật đầu: “Năm tuổi.”

Thấy Dận Tộ líu lưỡi, Dận Chân lại tiếp tục nói: “Nàng chủ động tìm tới ta, nói những lời vô căn cứ như ta là chân long thiên thử, còn nói nàng có thể giúp ta —— thực sự là chê cười, nếu ta quả thực có tâm Đế vị, nghe xong những lời này của nàng sao có thể dung nàng sống sót?”

“Ta nguyên không tin trên đời có hạng người sanh nhi tri chi (*Vừa sinh ra đã thông tuệ, có tài đoán được tương lai)…”

Dận Tộ oán thầm: Gạt người, chính ngươi không phải là sanh nhi tri chi sao?

Dận Chân liếc y một cái, nói tiếp: “Nhưng nàng quả thực biết rất nhiều việc không nên biết, ví dụ như tiếng Anh Cát Lợi, ví dụ như y thuật Tây Dương, thậm chí còn đoán được vài việc sắp phát sinh…”

“Lưu thị còn biết một chút thuật kinh thương bất đồng với những kẻ khác,” Dận Chân tiếp tục nói: “Nàng tựa hồ rất xác định ta tất có đoạt đích chi tâm, nói nguyện ý làm người hậu thuẫn cho ta…”

Những lời buồn nôn Dận Chân cũng không muốn nói nhiều trước mặt Dận Tộ, liền tực tiếp nhảy qua: “Lưu Hâm rốt cuộc có công với bách tính, ta không muốn giết nữ nhi duy nhất của hắn, thế nhưng nếu cứ để nàng vờn quanh nói bậy cũng là một chuyện phiền phức, vậy nên đơn giản đồng ý với nàng lại cho nàng một ít tiền vốn —— nàng bản lĩnh rất tốt, mấy năm nay thay ta kiếm không ít bạc.”

Dận Tộ có chút nóng mắt: Số bạc có thể được Dận Chân để mắt đến, xem ra là một khoản thực lớn nha —— ta cũng rất thiếu tiền mà, vì sao lại không có thần tài tự đưa tới cửa?

Đồng thời còn có chút thẹn thùng: Đồng dạng là người trọng sinh, nhân gia còn là nữ lưu yếu ớt, năm tuổi đã thay phụ thân mưu tước vị, hoàn thành nhân sinh đại biến chuyển, sau đó dựa vào Hoàng đế tương lai, thay hắn kiếm một số bạc lớn, còn đưa cách phòng đậu mùa vào Đại Thanh cứu bãn vô số sinh linh. Mà y, đã mười tám tuổi còn chỉ biết ở trước mặt Khang Hy chơi trạch đấu —— đúng là không có mặt mũi gặp người!

Lại rất hăng hái hỏi: “Nàng nói Tứ ca sau này phải làm Hoàng đế, vậy đệ đâu? Có phải đệ sẽ trở thành một nhàn vương sống lâu trăm tuổi?”

Thân là một tên mù lịch sử, biết được người nguyên bản có thể đăng cơ là Dận Chân đã là cực hạn, làm sao có thể trông cậy y biết nguyên chủ vốn không lưu lại dấu vết quá lớn trong lịch sử lại có kết cục như thế nào?

Dận Chân nhìn y một cái, ừ nhẹ.

Dận Tộ có chút bất an, nói cách khác, nếu như không có chuyện chủng đậu kia có lẽ ‘Lâm Mạt’ cũng sẽ không trọng sinh tới, như vậy Dận Tộ là có thể vinh sủng cả đời?

Y chợt rất hy vọng thế gian này thật có việc luân hồi, khiến ‘Dận Tộ’ đã bị y đoạt đi nhân sinh có thể tìm được một bắt đầu mới.

Dận Chân không hiểu vì sao tâm tình Dận Tộ có chút hạ xuống, cũng không nói nhiều nữa, bọn họ đi thêm chốc lát liền bảo Dận Tộ xuống xe.

Dận Tộ còn ngỡ rằng đã đến nơi dùng cơm, nào ngờ ngẩng đầu một cái lại thấy cửa lớn nhà mình.

Dận Chân nói: “Ngươi đã đến giờ uống thuốc, sau này lại dẫn ngươi đi ăn cơm chay.”

Không đợi Dận Tộ đáp lời đã trực tiếp lên xe rời đi.

Dận Tộ nhìn xe ngựa dần xa, lại nhìn nhìn cửa lớn nhà mình, lắc đầu khẽ thở dài, chậm rãi đi vào.

————

1/ Lão Xá: Một trong những đại văn hào của Trung Quốc, sau Lỗ Tấn khoảng mười mấy năm, đề tài của hai vị văn hào này khá giống nhau, đều là dùng văn chương phê phán mâu thuẫn xã hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.