Thanh Xuân

Chương 7: Chương 7: Nguyệt hắc phong cao (*) (Thích hợp làm chuyện xấu)




(*) Nguyệt hắc phong cao: Trời đen gió lớn

Tống Hàng Hàng và bạn học Y Tuệ được phân đến một phòng ký túc xá, hai người đều rất vui mừng.

Nữ sinh trường cao trung Trường Thanh sống trong ký túc xá, một phòng năm người, ngoài Tống Hàng Hàng và Y Tuệ ra, còn có 3 nữ sinh cùng phòng khác lớp. Khi hai người Tống Hàng Hàng đến ký túc xá, phát hiện những người khác đã dọn dẹp gần xong, một người trong đó còn trèo lên giường đọc sách.

Tống Hàng Hàng cất tiếng chào các cô, tất cả mọi người đều rất nhiệt tình. Cô gái đọc sách trên giường tên là Chương Uyển, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, tóc tết đuôi sam, ngoại hình thanh tú, khí chất văn tĩnh (điềm đạm, dịu dàng ít nói); một cô gái tóc ngắn khác đang trải ga giường, tên là Diệp Nhất Đình, gầy gầy cao cao, mắt to linh động chiếm đến nửa khuôn mặt, trò chuyện rất sôi nổi.

Tống Hàng Hàng vẫn còn đang nghi hoặc sao lại thiếu một người, chợt từ trong nhà vệ sinh truyền đến giọng nói, "Nhất Đình, mau tới giúp mình, phần tường trên cao mình không với tới!"

Diệp Nhất Đình đáp một tiếng chạy vội vào. Tống Hàng Hàng cũng theo sau cô vào bên trong phòng ký túc xá, dựa người vào ban công nhỏ, nơi đó có một nhà vệ sinh.

Thì ra trong nhà vệ sinh còn có một người, người cuối cùng này tên là Lâm Duyệt Lam, dáng người trung bình, tóc chạm vai, khi cười lên khiến người ta có cảm giác cực kỳ thân thiết. Tuy chưa được xem là đại mỹ nữ, nhưng chỉ nhìn cô ấy đã cảm thấy rất có hảo cảm. Lâm Duyệt Lam đã sớm dọn dẹp xong giường của mình, thấy nhà vệ sinh nhỏ không sạch sẽ, dứt khoát xắn ống tay áo vào nhà vệ sinh chà rửa, là một người chịu khó.

"Hàng Hàng, chúng ta cũng dọn dẹp đi!"

Y Tuệ đứng một bên hơi ngượng ngùng, xem người đều đã dọn dẹp xong, còn bận rộn dọn dẹp khu vực chung, hai người bọn họ cũng thấy xấu hổ.

"Ừ." Tống Hàng Hàng đáp, để sách xuống bắt tay vào dọn dẹp.

Đến buổi trưa, năm người cũng xem như quen thuộc. Tống Hàng Hàng vốn cho rằng cô gái ngồi đọc sách tên Chương Uyển kia không dễ gần gũi, trò chuyện mới biết, thì ra Chương Uyển chuẩn bị thi tiếng Anh, tuần sau phải đi thi rồi, nên tất cả mọi người đều suy nghĩ cho cô, không gọi cô dọn dẹp khu vực chung, Chương Uyển biết mấy người có ý tốt, mở lời bảo mời mọi người ăn cơm.

Tống Hàng Hàng cảm thấy ký túc xá này vô cùng tốt, ngoại trừ Chương Uyển khiến người ta cảm thấy hơi tĩnh lặng, những người khác đều không giống kiểu người “mọt sách”, ở chung rất hòa hợp. Nhất là Diệp Nhất Đình, cảm thấy là một người rất thú vị.

Đến thời gian cơm chiều, năm người cùng nhau đến phòng ăn ăn cơm, sau đó đi tới phòng tự học.

Đêm nay trôi qua rất yên tĩnh, mọi người cũng rất tự giác cầm sách giáo khoa chuẩn bị bài tập cho ngày hôm sau, ai cũng không muốn thua ở vạch xuất phát.

Nhưng Tống Hàng Hàng lại chú ý tới có một người tương đối khác thường, đó chính là bạn học Cố Ngự Lâm, cũng không biết tại sao qua một kỳ nghỉ hè tên này lại phát triển nhanh như vậy, hiện tại đã cao hơn cô, khiến cô cũng ngượng ngùng khi gọi cậu ta là cậu nhóc rồi.

Tại sao nói Cố Ngự Lâm khác lạ? Bởi vì tên kia, cư nhiên trong suốt thời gian tự học buổi tối đều nằm ngủ.

Không phải mỗi lần thi học kỳ người này đều đứng thứ nhất sao? Chẳng lẽ đều là học trong giấc ngủ? Hay là cực lỳ thông minh?

Tống Hàng Hàng suy tư, cảm thấy người ta rất thông minh, nếu không sao có thể liên tục nhảy nhiều cấp như vậy, đúng không? Ôi, thế đạo này thật không công bằng, có vài người trời sinh thông minh, khiến một người phải chăm chỉ học tập mới thi đậu hạng nhất như cô làm sao chịu nổi!

Thời điểm tan học lớp tự học buổi tối, cuối cùng thì tên kia cũng tỉnh, vừa hay Tống Hàng Hàng ngồi hàng thứ ba có thể nhìn thấy một bên khuôn mặt của bạn học Cố Ngự Lâm ngồi hàng thứ nhất. Chỉ thấy cậu ta mơ mơ màng màng nâng đầu từ giữa hai tay lên, hai mắt còn chưa mở, khuôn mặt trẻ con ửng hồng rất có hỉ cảm.

Tống Hàng Hàng cảm thấy thật vui vẻ, cặp mắt kia chợt mở to đảo về phía sau, rõ ràng cậu chỉ đảo qua, vừa khéo nhìn về phía Tống Hàng Hàng một chút mà thôi, Tống Hàng Hàng lại cảm thấy có ánh mắt đang phóng điện về phía cô.

Ôi trời! Thằng nhóc này dám phóng điện!

Không đúng không đúng, cái này không gọi là phóng điện, cái này gọi là điện giật! (Tác giả: có gì bất đồng sao o(╯□╰)o) Tống Hàng Hàng cảm thấy toàn thân như bị kim châm, không rét mà run, lông tơ trên cánh tay đều dựng đứng.

Dừng! Không cho nhìn thì không nhìn, dữ như vậy làm gì. Chưa nói đến việc toàn bộ cả lớp đều nghiêm túc học tập, trừ cái đầu cậu ấy?! Ai bảo cậu dám ngủ trong giờ học?!

Tống Hàng Hàng đang âm thầm oán giận, tiếng chuông tan học vang lên, cô vươn vai đứng lên, Cố Ngự Lâm ngồi hàng thứ nhất ngẩng đầu ưỡn ngực ra khỏi phòng học.

Tống Hàng Hàng bước ra phòng học, nhìn xung quanh không có ai, một mình chạy tới sườn đồi phía sau trường. Bởi vì những bạn học khác đều là học sinh mới, chưa rõ sơ đồ trường học nên không biết phía sau phòng học, đi qua một lối nhỏ, có một sườn đồi rộng.

Tống Hàng Hàng muốn yên tĩnh một mình, cũng không đi cùng Y Tuệ.

Quả nhiên trên sườn đồi không có bóng người, chỉ có bóng đèn đường tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu vào cây cối hoa cỏ trước mắt.

Tống Hàng Hàng hít một hơi thật sâu, sau đó, giống như trước kia thường làm, hướng về khoảng không mênh mông trước mắt mà hét to:

"A a a a a a a a a a a a a a a!"

Thanh âm vang vọng nơi sườn đồi, rất lâu mới tiêu tán.

Tống Hàng Hàng cảm thấy phiền muộn, cảm xúc trong lòng bị kìm nén, chính cô cũng không rõ.

Một ngày chưa gặp ba mẹ, cô nhớ họ.

Chỉ khi có bọn họ ở đây, Tống Hàng Hàng mới cảm thấy mình tồn tại, mới cảm thấy cô đang ở trên thế giới này .

Cô cho là mình đủ dũng cảm, lại phát hiện thì ra cô chỉ là một đứa trẻ non nớt, ha ha, đúng vậy, cho dù cô đã sống bấy nhiêu năm.

Đã hơn hai mươi chín tuổi, nhưng cho tới bây giờ vẫn cô đơn, cho tới bây giờ vẫn rất sợ sự cô đơn.

Cô, cho tới bây giờ, đều chỉ có một mình.

Cô sợ một mình. Nhưng hiện tại cô chỉ có thể tự mình giấu giếm bí mật động trời này. Không có người nào có thể chia sẻ cùng cô.

Cô là một người không thuộc về thế giới này, cô là kết quả mà ông trời vui đùa tạo ra.

Cô chỉ có thể kìm nén, ngay cả ba mẹ mình cũng không dám nói, mở miệng thế nào? Nói năm nay cô đã hai mươi chín tuổi, đột nhiên bị ông trời thu nhỏ lại sao? Nói rằng cô đã là một thành phần tri thức hai mươi chín tuổi, không biết tại sao lại biến thành một học sinh trung học?

Chắc chắn ba mẹ cô sẽ cho rằng cô nói giỡn, sẽ nghĩ cô nằm mộng ban ngày.

Ha ha!

Tống Hàng Hàng a Tống Hàng Hàng, cô muốn làm lại tất cả từ đầu, nhưng ngay cả cửa ải đầu tiên trong lòng cũng không thể vượt qua, chẳng phải là châm chọc lắm sao?

Xoa xoa gò má của mình, hai hàng nước mắt đã lặng lẽ chảy xuống.

Tại sao vậy chứ? Tại sao khi cô nghĩ về chuyện này vẫn chảy nước mắt? Trong lòng phiền muộn, cảm giác giống như bị toàn thế giới vứt bỏ.

Cô từ từ ngồi xổm xuống, tùy ý mà phóng túng khóc thút thít. Ánh đèn xuyên qua cành lá, tà tà chiếu vào lưng cô, tạo nên một vầng sáng nhàn nhạt, giống như đang đồng cảm với sự bi thương của cô.

Cô nghĩ, hãy để cho tôi, một lần cuối cùng, một lần cuối cùng, tiễn biệt những năm tháng đã qua, mặc dù những năm kia trôi qua không như ý, nhưng có khóc có cười, có những kí ức khó quên.

Qua tối nay, cô sẽ kiên cường, cô phải kiên cường.

Cô lẳng lặng ngồi xổm xuống hồi lâu, lâu đến nước mắt khô lại, lành lạnh, giống như ngưng kết.

"Này, cô vẫn khỏe chứ?" Một giọng nói chợt truyền tới.

"Người nào?" Tống Hàng Hàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, bàn tay theo phản xạ có điều kiện vuốt vuốt cặp mắt.

"Là tôi."

Là Cố Ngự Lâm, cậu cúi người đứng ở trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô.

"Tôi không sao! Cậu đừng để ý đến tôi!" Cô hơi phiền muộn.

"Cô xác định? Thật sự không có việc gì sao?"

Tống Hàng Hàng xoay xoay chân, xoay người lại.

Thằng nhóc chết tiệt, dám xen vào việc của người khác…

"Mắt của cô hồng hồng…"

"A!" Có thứ gì đụng vào bả vai của cô!

"Cô dừng lại đi, khó nghe muốn chết. Cái này, cho cô." Cố Ngự Lâm cầm gì đó trong tay đưa cho cô.

"Đây là gì?" Ánh đèn quá mờ, trước mắt lại mơ hồ.

"Cô mới vừa…, chẳng phải rất nhiều sao? Tôi thấm ướt khăn tay bằng nước nóng…" Cố Ngự Lâm dừng lại, giống như không biết nói gì cho đúng, ngừng chốc lát, một tay khác cứng rắn nắm lấy tay cô, đưa qua, "Ừm, cho cô, lau mặt đi."

Khăn tay?

Tống Hàng Hàng không khách khí nhận lấy, gấp lại, chườm lên mắt.

Không đúng! Cậu ấy còn thấm ướt bằng nước nóng?

Thì ra từ đầu đến cuối, cô đều bị người này nhìn thấy hết?

Thật mất mặt!

Tống Hàng Hàng chợt lấy khăn tay xuống, trợn mắt nhìn Cố Ngự Lâm, "Cậu đều thấy được?"

"Ừ."

"Thấy gì?"

"… Cô nhất định phải để tôi nói ra?"

"Thằng nhóc chết tiệt! Cậu dám ra ngoài nói lung tung thử xem?" Cô Tống Hàng Hàng cũng không muốn để lại hình tượng mít ướt cho bạn học.

"Cô dám nói thêm một câu ‘thằng nhóc chết tiệt’ nữa đi!"

"Cậu. . . . . ."

"Gì?!"

"Cái đó, cái đó, Cố Ngự Lâm, vừa rồi tôi thực sự không nên, cậu… cậu coi như chưa từng nhìn thấy gì được không!" Cư nhiên Tống Hàng Hàng cô lại phải cầu xin một thằng nhóc mười ba tuổi, thiên linh linh địa linh linh, có chuyện gì mất thể diện hơn so với chuyện này.

"Hừ, để xem biểu hiện của cô đã."

"…"

Tống Hàng Hàng yên lặng rồi. Lúc này thật sự khóc không ra nước mắt, thì ra cô bị thằng nhóc đáng chết này đe dọa…

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người nhìn nhau không nói gì.

Lát sau, bỗng nhiên Tống Hàng Hàng có cảm giác không còn thấy bóng đen trên đầu nữa.

Không thể nào, cứ bỏ đi như vậy? Cô ngẩng đầu lên.

Ôi… Đây là người nào??? Thằng nhóc đáng chết sao dám ngồi xuống chỗ của cô hả???

"Này!"

"Gì?" Tống Hàng Hàng tức giận nói.

"Tại sao cô khóc?"

Tống Hàng Hàng nhìn trời trợn trắng mắt.

"Nói cho tôi biết đi!"

". . . . . ." Thì ra cậu ta cũng chỉ là sinh vật nhiều chuyện, đúng là không nhìn ra.

"Cô nói cho tôi biết, tôi sẽ không nói chuyện này với người khác."

"…" Cô rất muốn một phát súng bắn chết thằng nhóc này.

"Được rồi!" Cố Ngự Lâm đứng lên, "Xem ra cô thà chết chứ không chịu khuất phục."

Làm sao? Cô thà chết không chịu khuất phục đấy, thì sao nào?

"Vậy tôi không thể làm gì khác ngoài…" Cố Ngự Lâm đưa mắt nhìn về phía lớp học sau lưng, đứng dậy nhấc chân muốn đi.

"Đừng! Đừng!" Tống Hàng Hàng cô đã tạo nghiệt gì vậy?! Cư nhiên luân lạc tới nông nỗi ôm chân người ta, nhưng không thể không ôm…, không ôm lấy chân cậu ta, có quỷ mới biết cậu ta sẽ chạy đi rêu rao điều gì?!

"Cô, cô làm gì đấy, buông tay! Mau buông tay!"

Ồ? Thằng nhóc chết tiệt này đỏ mặt? Không thể nào, sao da mặt lại mỏng như vậy?

Ôm chặt không buông, "Tôi không thả đấy! Cậu có thể làm gì tôi?"

"Cô! Cô thật không biết xấu hổ!" Cố Ngự Lâm liều chết giãy dụa.

"Tôi không biết xấu hổ đó, thì sao nào? Dù sao cậu cũng sẽ chạy đi nói cho mọi người, đi nói đi! Cậu nói tôi cũng nói, tôi sẽ nói cậu bị tôi ôm rồi, để xem ai mất thể diện hơn ai!" Dù sao Tống Hàng Hàng cô cũng không sợ cá chết lưới rách!

"Cô buông tay ngay! Tôi không nói, tôi không nói đã được chưa?"

"Cậu thề!"

"Cô! Tôi, tôi Cố Ngự Lâm thề, tuyệt đối không nói chuyện Tống Hàng Hàng ngồi khóc ở sườn đồi cho người khác biết, nếu không, nếu không sẽ bị sét đánh, buông tay! Cô buông tay ra!"

"Hừ, tôi tin cậu không dám nói lung tung!" Tống Hàng Hàng buông lỏng tay, làm như tôi muốn ôm cậu ấy? —— nhưng mà xúc cảm cũng không tồi… Ha ha…

Cố Ngự Lâm hung hăng quay đầu lại lườm cô, xoay người chạy đi, chốc lát đã không thấy.

Nhóc con, dám đọ sự hung ác với tôi?

Trong lòng Tống Hàng Hàng rất vui vẻ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.