Thanh Xuân Bên Anh

Chương 7: Chương 7: Nụ hôn đầu




Về đến ngôi biệt thự, cả hai cùng bước vào trong. Đây là ngôi biệt thự rộng mấy nghìn ha. Cả ngôi biệt thự gồm 1 dãy nhà chính 4 tầng, tầng 1 là phòng khách, phòng ăn và nhà bếp. Tầng 2 là khi đọc sách: sách kinh tế chính trị, chiến lược, và nhiều loại sách dành cho học sinh cấp 3....Tầng 3 là khu phòng ngủ, gồm 5 phòng: 1 phòng dành cho Kì Lân, một phòng cho Diệp Nhi còn lại để trống. Tầng 4 là văn phòng có đầy đủ các thiết bị, máy tính... Ngoài ra còn có một toà nhà dành cho người giúp việc, một vườn hoa hồng nhung trồng trong nhà kính, còn có khu giải trí đánh gôn, chạy bộ...

Bước vào ngôi nhà là một dãy người giúp việc cung kính chào

- Thiếu gia, tiểu thư đã về

Quá khoa trương mà, có cần phải như vậy không!?

Gật đầu một cái rồi đi vào trong. Một người giúp việc đi theo nói với cô

- Thưa tiểu thư, tôi là quản gia của biệt thự này, tên là Châu Giao, người ở nơi này gọi tôi là quản gia Châu. Sau này có việc gì cần giúp, tiểu thư cứ căn dặn tôi

- Còn đây là Linh, Hoa, Nghê họ là giúp việc riêng của tiểu thư, phụ trách việc giặt quần áo và dọn dẹp đồ dạc trong phòng tiểu thư _ quản gia giới thiệu từng người giúp việc của cô. Trông họ vẫn còn rất trẻ, chắc cũng chỉ bằng tuổi của cô mà thôi

- Được, mọi người vất vả vả rồi, cứ đi nghỉ ngơi đi. Có việc tôi sẽ gọi.

Bọn họ cũng không ngờ tới tiểu thư của bọn họ lại dễ tính như vậy. Mới đầu họ thấy cô, còn cứ tưởng cô giống mấy thể loại mặt xinh, nhưng tính tình lại không xinh tí nào. Xem ra sau này họ sẽ không bị bạc đãi rồi, đối với bọn họ không phải sợ làm việc tốt hay không tốt mà là sợ chủ tử của bọn họ tốt tính hay không. Chứ như mấy người đàn bà chanh chua thì có làm tốt công việc hay không cũng bị chửi thôi. Vì vậy họ gật đầu cảm ơn cô

- Cảm ơn tiểu thư

Cô mỉm cười rồi bước vào phòng mình. Đám người hầu cũng rời về phía khu ở cho người giúp việc, ở đây cũng khá rộng rãi, ông chủ đối với bọn họ vô cùng tốt, họ vô cùng cảm kích.

Diệp Nhi bước lên tầng 3 mới chợt nhận ra “ phòng mình ở đâu???“. Chỉ để ý ngôi nhà mà quên mất việc trọng đại, thôi thì tuỳ tiện vào một phòng nào đó. Vậy là cô bước vào căn phòng gần mình nhất, mở cửa ra cô thấy căn phòng này chủ đạo toàn màu đen trông rất u ám. Ngoài ra tất cả đồ đạc ở đây đều màu đen, trông thật đáng sợ. Được cái căn phòng này rất rộng rãi, đặt ở giữa là chiếc giường kingsize cũng màu đen nốt, nệm và chăn cũng màu đen, à có chiếc đèn ngủ màu trắng. Mải ngắm căn phòng, cô không hề biết trông phòng còn có người, và... có tiếng nước chảy róc rách. Được một lúc thì tiếng nước ngừng chảy, cửa phòng tắm mở ra xuất hiện một nam thanh niên chỉ quấn quang người một chiếc khăn ngắn, trên người và tóc vẫn còn róc rách tiếng nước xót lại trên người. Làn da màu nâu đồng, cơ bụng 6 múi, cơ bắp cuồn cuộn khiến người khác muốn thềm thuồng. Nhưng cô gái trong phòng thì không để ý đến anh mà chỉ chăm chú ngắm phòng. Anh tiến lại gần định chạm vào cô lại quay người lại, giật mình cô đụng phải anh và rồi lúc chuẩn bị té ngã, cô níu níu lấy thứ gì đó và rồi.... Uỳnhhhhh

Nhắm chặt mắt lại, cảm thấy thứ gì đó ươn ướt ở môi mình, cô từ từ mở mắt ra. Thấy một dị vật dè lên người mình,cô trợn to mắt “ môi của hắn.... chạm vào môi của cô “ nụ hôn đầu của cô. Không những thế hắn....hắn còn... khoả thân

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaa

- Em hét cái gì

- Tên khốn nhà anh, ai cho anh khoả thân. Khốn khiếp còn cướp nụ hôn đầu của tôi _ cừa nói cô vừa chùi miệng, nụ hôn đầi của cô lại bị mất vì tên khốn này

- Khoan đã, sao anh lại ở đây. Mau mặc quần áo vào _ thật ra lúc đầu nhìn vào cơ thể hắn khiến cô bỗng sinh cảm giác mê trai, nhưng mau chóng gạt bỏ đi

- Đây là phòng của tôi và em vào còn không có gõ cửa

- Tôi... tôi... nói tóm lại sao anh không mặc đồ đoàng hoàng

- Đây là phòng của tôi, tôi làm gì là quyền của tôi

- Anh..._ aaaaa tức giận, không đấu nổi võ mồm với hắn. Trước đây cô hiền thục thế mà từ khi gặp hắn lại giống như mèo xù lông

- Em vẫn còn muốn ngắm cơ thể của tôi à, tôi khôbg cho ngắm miễn phí đâu.

Hắn nói cô mới nhớ, hắn vẫn khoả thân và còn.. đứng trước mặt cô. Mặt cô đỏ tới tận mang tai, tức giận đi ra khỏi phòng đóng cửa rầmmm một cái, Khiến hắn có chút tức cười. Tiểu bạch thỏ của hắn lúc xù lông trông cực đáng yêu.

Ra khỏi phòng hắn cô mới nhớ tới “ rốt cuộc phòng mình ở đâu?? “. Giờ cũng muộn rồi, người làm cũng đi nghỉ hết nên không có hỏi họ được. Nghiến răng, cố gắng kiềm chế lại, lại phoá cửa phòng hắn nói nhẹ

- Cái đó... tôi ở phòng nào, nãy tôi quên nên chưa hỏi _ thật mất mặt mà, vừa tranh cãi với hắn mà giờ lại phải nhẹ tiếng với hắn. Mặc kệ đi, không thể để nhầm lẫn như lúc nãy được

- Đối điện

Cái gì, kiệm lời vậy. Nói nhiều chết được với hắn à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.