Thành Tỷ Phú Nhờ Thua Lỗ Game

Chương 16: Chương 16: Chém giá ngược




Dịch: Cá Mòi

“Ông chủ, cho thêm một phần thịt trong mì sợi, với thêm một quả trứng trong cơm rang nha! Rồi cho cháu thêm ít đồ ăn, dưa chuột là được!”

Bùi Khiêm không tiếc vốn liếng để khao Mã Dương.

Mã Dương vui vẻ ăn mì sợi nhiều thịt: “Được đấy Khiêm à, bây giờ mày không giả vờ nữa, bắt đầu hiển lộ bộ dáng phú nhị đại rồi. Nhưng mà... từng này tiền đủ để ăn hai suất ở tiệm bên cạnh...”

Bùi Khiêm khoát tay: “Ôi, không được không được, tuy tiệm bên cạnh rẻ hơn nhưng ăn không đủ no.”

“Nói thật thì đáng lẽ ăn mừng khởi công đại cát nên ăn sang hơn một chút. Nhưng do hiện tại tất cả tiền của tao đều dành để chế tác trò chơi nên tài chính đang khá căng thẳng.”

Thật ra là do chuyển đổi tài sản cá nhân quá ít, chỉ có 700 tệ, căn bản hắn không nỡ tiêu hoang.

Mã Dương vừa ăn mì vừa gật đầu: “Tao hiểu, tao hiểu! Đúng là nên làm thế, bây giờ vẫn đang là giai đoạn phấn đấu gian khổ, không thể lãng phí tiền được.””

Bùi Khiêm nói: “Sau khi làm xong trò chơi này, tao dẫn mày đi ăn thịt nướng tự phục vụ 50 tệ một người!”

Mã Dương gật mạnh: “Tốt tốt!”

Hiện giờ tiệc buffet phổ biến chỉ có 30 tệ, Bùi Khiêm muốn ăn tiệc tự phục vụ giá 50 tệ một người có thể xem là khá xa hoa rồi.

Đương nhiên mười năm sau giá buffet đã tăng lên một hai trăm tệ một người, không có cách nào so sánh được.

Bùi Khiêm nghĩ nếu như có thể lỗ sạch 300 ngàn tệ để chuyển thành tài sản cá nhân thì lúc đó muốn ăn gì mà không được chứ.

“Đúng rồi, về hợp đồng.” Bùi Khiêm vừa ăn cơm rang trứng vừa nói. “Đợi tí về tao làm một cái hợp đồng thực tập, mày ký vào đó. Tiền lương là 3.000 tệ một tháng.”

Mã Dương vội vàng nói: “Khiêm à, mày khách khí quá. Có tiền hay không cũng không quan trọng lắm, hơn nữa có thực sự cần hợp đồng không?”

Bùi Khiêm lắc đầu: “Không được. Mày đã giúp tao thì tiền lương không thể thiếu một xu nào. Chúng ta đây lập nghiệp nghiêm túc nên phải có quy trình chính quy, nhất định phải có hợp đồng.”

“Được, vậy tao nghe mày.” Mã Dương cũng không kiên trì nữa, dù sao ai mà không muốn có thù lao chứ?

Cậu ta chỉ cảm thấy 3.000 tệ hơi nhiều nên rất ngại ngùng.

Thực ra Bùi Khiêm còn muốn cho thêm nữa nhưng hệ thống không cho phép!

Hệ thống quy định rằng Bùi Khiêm không thể thuê nhân viên với mức lương rõ ràng vượt quá mức hợp lý. Sau khi thăm dò thì Bùi Khiêm xác định rằng “mức hợp lý” này không thể gấp đôi tiền lương bình thường.

Ví dụ như Mã Dương đi.

Bây giờ cậu ta đến làm việc lặt vặt ở một công ty game nghiêm túc thì dựa theo mức lương cơ bản của nhân viên thực tập, lương cậu ta sẽ là 1.500 tệ.

Đương nhiên không loại trừ việc một số công ty lớn với nhiều thực tập sinh làm việc và tiền lương cao hơn.

Nhưng cũng phải xem xét đến năng lực làm việc của Mã Dương, nhiều nhất là làm gánh nặng của công ty...

Do đó mức lương thực tập 3.000 tệ một tháng mà Bùi Khiêm cho cậu ta đã là mức lương cao nhất được hệ thống cho phép.

Mã Dương đang ăn mì sợi thì đột nhiên vỗ đùi.

“Này! Khiêm à, tao đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng hay! Mày nghĩ xem, nếu chúng ta đổi tất cả các võ tướng của tam quốc sang giới tính nữ thì sao? Cái này đủ đột phá chứ?”

Bùi Khiêm suýt chút nữa phun cơm rang ra ngoài.

“Không được!”

Bùi Khiêm kiên quyết từ chối.

Mã Dương bối rối hỏi: “Sao lại không được? Không phải mày nói là lật đổ hình tượng sao?”

Bùi Khiêm không nói nên lời.

Tại sao không được à?

Tất nhiên là vì làm như thế rất có khả năng thành công đấy...

Trên thực tế thì ý tưởng đổi giới tính các vị võ tướng của tam quốc đã được thử nghiệm trong các tác phẩm hoạt hình, hơn nữa còn rất thành công.

Tuy rằng bây giờ là năm 2009, trò chơi 2D không hot như vậy, nhưng ít nhất có xu hướng này. Nhiều game mobile thẻ bài cố tình tạo ra phiên bản chibi, cũng khách quan phục vụ cho xu hướng này.

Lỡ như bởi vì điểm này mà trò chơi này được nhóm trạch nam trạch nữ ưa thích rồi nổi thì làm sao bây giờ?!

Bùi Khiêm tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.

Đương nhiên đây là suy nghĩ chân thực của Bùi Khiêm thôi, không thể kể cho Mã Dương được.

Hắn ho khan hai tiếng rồi giải thích: “Ý tưởng này không được, làm mất đi đặc sắc của nhân vật!”

“Ví dụ như Mã Siêu là nữ, Triệu Vân cũng là nữ, Công Tôn Toản cũng là nữ... Tất cả đều biến thành nữ thì không còn đặc điểm gì nổi bật nữa.”

“Phương án hiện tại của mày rất tốt mà, Mã Siêu là một nhân mã, Quan Vũ là một con rồng, độ nhận diện rất cao!”

“Vì thế nên tao vẫn cảm thấy phương án hiện tại của mày tốt hơn.”

Mã Dương bừng tỉnh, cậu ta gật gù: “Ồ, hóa ra là thế, tao hiểu rồi.”

Bùi Khiêm thở phào nhẹ nhõm, xem ra tuyển dụng nhân viên cũng không hẳn là chuyện tốt.

Mặc dù có thể trả thêm một chút tiền lương nhưng quyết định của Bùi Khiêm cũng có khả năng gây ra sự bối rối và nghi ngờ cho nhân viên. Lúc đó Bùi Khiêm phải đưa ra lời giải thích hợp lý.

Nếu không thì nhân viên thực sự hoài nghi rằng Bùi Khiêm đang cố tính tạo tổn thất cho công ty và sau đó nảy sinh nghi ngờ, đó là một hành động bị hệ thống cấm.

“May là đầu óc của Mã Dương không giỏi lắm.”

“Sau này nếu tuyển dụng thì phải tuyển loại người đầu óc không giỏi mới được.”

Bùi Khiêm lặng lẽ nói trong lòng.

...

Cơm nước xong xuôi, hai người đi bộ trở về ký túc xá.

Mã Dương trèo lên giường tầng trên, cậu ta vô cùng nhiệt tình sử dụng não để điền hết bảng yêu cầu mỹ thuật.

Còn Bùi Khiêm thì mở máy tính, vào web tài nguyên. Hắn phát hiện tin nhắn trước đó đã có hồi âm.

Nguyễn Quang Kiến: “Anh cần bao nhiêu tấm? Yêu cầu cụ thể là gì?”

Bùi Khiêm ngắn gọn đề cập về nhu cầu của mình, bao gồm số lượng thẻ, phong cách chung...

Tất nhiên hắn chưa đưa ra bảng yêu cầu cụ thể mà chỉ mô tả ngắn gọn bằng lời nói.

“Phong cách mỹ thuật, ngoại trừ chibi ra thì phong cách nào đều tùy ý cậu.”

“Tổng cộng có 50 nhân vật, mỗi nhân vật có bốn bức tranh gốc, tổng cộng là 200 tấm.”

“Bảng yêu cầu còn đang tiến hành, tôi sẽ cung cấp cho cậu sau.”

Ròng rã ba phút sau bên kia vẫn chưa có trả lời.

Có lẽ Nguyễn Quang Kiến cũng bị choáng.

Tất cả các tác phẩm đại diện của tôi đều là chibi. Kết quả câu đầu tiên ông anh nói với tôi là “không muốn bản chibi”???

Một lúc sau, Nguyễn Quang Kiến mới hồi âm lại.

“OK. Giá cả một bộ là 2.000 tệ, được không? Tôi biết giá này có đắt hơn một chút so với người mới, nhưng anh cứ yên tâm, thực lực của tôi chắc chắn là hàng đầu, chỉ có điều tôi vẫn đang học đại học, chưa có tác phẩm gì tiêu biểu thôi.”

Một bộ 2.000? Thế nghĩa là một tấm mới có 500 tệ?

Bùi Khiêm không vui, giá tiền thấp quá!

Vậy làm sao mình tiêu hết số tiền này được?!

Vốn dĩ trong lòng hắn một bộ giá 3.000, nhưng bây giờ lại bị giảm xuống còn 2.000 một bộ.

Tổng cộng 50 nhân vật, vậy là ít hơn 50.000 tệ hả?

Không, không thể được!

“Tôi cảm thấy mức giá này không phù hợp.” Bùi Khiêm trả lời.

Nguyễn Quang Kiến: “Vậy anh cảm thấy bao nhiêu là vừa? Đây gần như là điểm mấu chốt của tôi rồi.”

Bùi Khiêm: “Tình huống hiện tại của chúng tôi có chút đặc biệt.”

“Bởi vì những gì chúng tôi muốn làm lần này là một phong cách mà chưa từng có ai làm, đó là một phong cách lật đổ hình tượng. Vì thế độ khó khá cao, cậu có hiểu không?”

“Hơn nữa nhà thiết kế của chúng tôi không am hiểu về các phương diện của mỹ thuật, nên nhu cầu khá mơ hồ.”

“Vì thế nên cậu cần sử dụng bộ não của mình nhiều hơn rồi thiết kế.”

“Xem xét đến khối lượng công việc ngoài định mức trong lĩnh vực này, một bộ 2.000 tệ là quá bất công với cậu. Tôi cảm thấy 3.000 tệ một bộ thích hợp hơn!”

“Trong đó bao gồm thiết kế hình tượng tranh gốc và các sửa chữa tiếp theo, và tôi cũng hy vọng cậu có thể vẽ tinh tế một chút, cậu thấy sao?”

Nguyễn Quang Kiến lần thứ hai rơi vào im lặng.

Hiển nhiên khách hàng chém giá ngược lại như Bùi Khiêm dường như rất hiếm thấy...

Một bộ tranh gốc mà thêm tới 1.000 tệ!

Tuy nhiên hành động này của Bùi Khiêm không trái với quy tắc, hệ thống không đưa ra cảnh báo.

Bởi vì lý do Bùi Khiêm đưa ra khá hợp tình hợp lý, số tiền thêm vào bao gồm chi phí thiết kế ngoài định mức do nhu cầu không rõ ràng, chi phí cải thiện chất lượng của tranh gốc và chi phí sửa đổi lần tiếp theo.

Nguyễn Quang Kiến mất vài phút để trả lời: “Được, tổng cộng 50 bộ, 200 tấm tranh gốc, 150 ngàn tệ, có thể có 20 lần thay đổi lớn và 50 lần thay đổi nhỏ.”

Bùi Khiêm khẽ mỉm cười.

Thực ra mình có thể chi tiền để mua số lần sửa chữa, nhưng mình có thể chọn không cần!

Ngược lại, vẽ không hợp ý mới là chuyện tốt.

Hai người ngay lập tức đồng ý với nhau, chuẩn bị hợp đồng điện tử trên web tài nguyên để ký kết.

Bùi Khiêm nghĩ đến một điều: “Cậu có thể vẽ bao nhiêu tranh gốc trong ba tuần? Bên phía tôi sẽ sửa đổi số lượng cụ thể trên thỏa thuận.”

Hệ thống quy định rằng một tuần trước khi kết toán, trên tay Bùi Khiêm nhất định phải có sản phẩm đã phát hành.

Do đó trò chơi của Bùi Khiêm phải được phát hành một tuần trước khi kết toán, nên thời gian còn lại của Nguyễn Quang Kiến chỉ có ba tuần.

Nguyễn Quang Kiến: “Mình tôi không thể vẽ kịp 200 tấm tranh gốc được. Tuy nhiên tôi có thể phân những công việc này cho các bạn học trong phòng ký túc xá. Anh yên tâm, dưới sự giám sát của tôi, chất lượng tranh gốc của họ sẽ được bảo đảm, hơn nữa tôi có thể giúp anh thống nhất phong cách.”

Bùi Khiêm rất vui vẻ: “Được! Vậy tất cả đều giao cho cậu!”

Nguyễn Quang Kiến còn đang học đại học, cậu ta có thể đạt được trình độ yêu cầu của web tài nguyên nhưng chưa chắc bạn học của cậu ta đã đạt đến trình độ đó!

Đây là một bug nho nhỏ, vừa tiêu tiền lại vừa làm giảm chất lượng tranh gốc một cách khách quan.

Tốt quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.